Chương 2.2

An Dật lái xe, thay vì đưa Liễu Ý Thâm về căn hộ riêng của mình, thì cậu lại lái xe đến khu biệt thự cao cấp Nam Thành.

Con đường này Liễu Ý Thâm rất quen thuộc, hắn hỏi: “Ngôn tổng tìm tôi?”

"Ừm, trước đó Ngôn Tổng đã gọi cho tôi và bảo tôi đưa cậu đến đây."

Liễu Ý Thâm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, anh và Ngôn Giản đã ước định chỉ cần Ngôn Giản bảo thì bất cứ khi nào hắn bảo sẽ đến.

Nhưng nghĩ đến mấy vết đỏ trên cổ và ngực, Liễu Ý Thâm vô thức khép cổ áo lại, cảm thấy có chút hồi hộp và lo lắng.

An Dật đỗ xe trước cửa: “Liễu ca, vào nhanh đi, đừng để Ngôn tổng đợi lâu.”

"Được rồi, Tiểu Dật, hôm nay thật làm phiền cậu, cậu nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

“Không sao đâu, không có gì phiền toái cả.” An Dật cười nói

Nhìn Liễu Ý Thâm bước vào sân, An Dật lái xe rời đi, trong lòng cũng thầm cầu nguyện cho Liễu Ý Thâm.

Dù chưa bao giờ nói rõ ràng nhưng cậu đã biết mối quan hệ giữa Liễu Ý Thâm và Ngôn Giản.

Ngành giải trí này nước rất sâu, những câu chuyện mờ ám, quy tắc ngầm là điều không thể tránh khỏi, một số người nổi tiếng, người mẫu trẻ quả thực được các kim chủ bao nuôi, Liễu Ý Thâm cũng vậy kim chủ chính là Ngôn Giản.

Trước khi học xong đại học, trong nhà đã xảy ra chuyện, bố lâm bệnh, em trai nợ nần chồng chất, thậm chí còn phải vào tù vì làm tổn thương người khác, Liễu Ý Thâm vốn dĩ xuất đạo đã khó, chứ đừng nói đến việc ký hợp đồng với Hoa Hoàn, nhưng lại lên được giường của Ngôn Giản.

Sau khi ký hợp đồng 5 năm với giải trí Hoa Hoàn, Liễu Ý Thâm cũng đã là bạn giường của Ngôn Giản gần 5 năm. Tuy không kiếm được tài nguyên tốt và chưa bao giờ nổi tiếng nhưng ít nhất Liễu Ý Thâm cũng không lo cơm áo. Đồng thời có tiền chữa bệnh cho cha mình phẫu thuật, giúp em trai trả nợ.

Ngôn Giản lúc đầu hỏi Liễu Ý Thâm, bọn họ cùng anh không có quan hệ huyết thống, thật sự muốn làm như vậy sao?

Liễu Ý Thâm kiên quyết gật đầu.

Đúng là anh không có quan hệ huyết thống gì với “cha” và “em trai” nhưng “cha” đã rất tốt bụng nuôi anh suốt hai mươi năm, mẹ ruột của anh lúc đầu cũng có lỗi với người đàn ông kia, bà đã bỏ anh vào năm mười tuổi, và ném anh cho người đàn ông.

Người đàn ông ngu ngốc đó không ngại của nợ là Liễu Ý Thâm, nói rằng tạm thời chăm sóc anh, nhưng hai mươi năm trôi qua trong chớp mắt.

Liễu Ý Thâm vừa bước vào phòng khách tầng một, liền ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc của Omega, sau đó ngước mắt lên, liền nhìn thấy một nam sinh vội vàng hấp tấp đi xuống lầu.

Quần áo của nam sinh xộc xệch, dường như vừa mới mặc quần, còn áo sơ mi phía trên dường như được mặc vội vàng, cúc chưa cài, để lộ ra bộ ngực trắng nõn.

Người nam sinh và Liễu Ý Thâm vội vàng nhìn nhau, giây tiếp theo chạy nhanh ra ngoài như chạy trốn.

Liễu Ý Thâm sửng sốt một lúc, nhớ ra thân phận của chàng trai trẻ này, hình như là một nam người mẫu vừa tham gia một chương trình thực tế đã trở nên nổi tiếng, họ Lăng, lông mày đen, sống mũi cao và dáng đôi môi giống hệt của anh.

Sau đó, Ngôn Giản chậm rãi từ tầng hai đi xuống, bộ vest thẳng tắp, không chỉ quần áo chỉnh tề mà đầu tóc cũng không hề rối bù, tạo nên sự tương phản rõ rệt với nam người mẫu vừa rồi.

Ngôn Giản luôn nghiêm khắc với bản thân, tính cách trầm tĩnh và khí chất lạnh lùng xung quanh khiến người ta khó tưởng tượng hắn chưa đến ba mươi tuổi, nhỏ hơn Liễu Ý Thâm hai tuổi.

Bình thường, Ngôn Giản rất kiệm lời, tích chữ như vàng, thường có một vẻ mặt vô cảm, người khác phải quan sát những thay đổi trong ánh mắt, cử động nhỏ của hắn rồi suy đoán tâm trạng, sự tức giận của hắn.

Sống chung với anh mấy năm qua, Liễu Ý Thâm cảm thấy Ngôn Giản ở một khía cạnh nào đó quá khắc nghiệt, nói một cách đơn giản, hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ.

Nhưng lúc này, mùi hương Omega trên người của Ngôn Giản rất nồng, rõ ràng là do nam sinh kia vừa mới lưu lại, anh cũng nhận thấy cà vạt của Ngôn Giản đã được cởi ra từ lâu.

Ngoài anh ra, Liễu Ý Thâm cảm thấy Ngôn Giản cũng có bạn tình khác ở bên ngoài, nhưng Ngôn Giản hiếm khi đưa họ về nhà, và nam sinh kia hôm nay là một ngoại lệ.

“Cởi nó ra cho tôi.”

Ngôn Giản bước tới trước mặt Liễu Ý Thâm và nói vài lời.

Liễu Ý Thâm vẫn luôn ngoan ngoãn, nhanh chóng giúp hắn cởϊ áσ vest: "Cậu có muốn cởϊ áσ sơ mi luôn không? Có cần đi tắm không?"

“Anh tắm cùng em nhé?” Ngôn Giản nhìn Liễu Ý Thâm.

Liễu Ý Thâm sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Sáng nay tôi đã tắm rồi.”

Chưa kịp nói xong, Ngôn Giản đột nhiên trong mắt liếc nhìn: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không thích anh lắc đầu trước mặt tôi.”

“Thực xin lỗi, Ngôn Tổng.” Liễu Ý Thâm cúi đầu, cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, vô thức tránh ánh mắt của Ngôn Giản.

“Liễu Ý Thâm, trong thời gian này tôi đã quá tốt với anh rồi phải không?”

Ngôn Giản nhếch môi, nhếch mép cười lạnh, đột nhiên nắm lấy cằm Liễu Ý Thâm, ép Liễu Ý Thâm ngước mắt nhìn hắn.

"Anh đã đi đâu tối qua?"

“Tôi…” Liễu Ý Thâm chịu đựng đau đớn, không biết phải đáp lại như thế nào.

Thái độ do dự của Liễu Ý Thâm càng khiến Ngôn Giản khó chịu hơn, hắn đẩy Liễu Ý Thâm xuống ghế sofa, rồi mạnh tay mở cổ áo len ra.

Dấu vết mơ hồ trên cổ Liễu Ý Thâm là những chấm đỏ khiến Ngôn Giản bỏng mắt.

"Liễu Ý Thâm, tôi hỏi lại anh, tối qua anh đi đâu?"

Liễu Ý Thâm đang định nói, thì chiếc điện thoại anh đánh rơi trên mặt đất đúng lúc này vang lên, là Trịnh Chu Xuyên đang gọi.

Liễu Ý Thâm muốn nhấc máy nhưng Ngôn Giản đã đến trước rồi cúp máy mà không nói một lời.

Ngay sau đó, tin nhắn Wechat do Trịnh Chu Xuyên gửi khiến Ngôn Giản cau mày thật sâu.

[Ý Thâm, xin lỗi, tối qua tôi say quá.]

“Tối qua anh đã đến gặp anh ta.”

Đôi mắt đen láy của Ngôn Giản có vẻ điềm tĩnh nhưng thực ra lại có những đợt sóng hỗn loạn đang ập đến, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

“…” Liễu Ý Thâm ngầm chấp nhận.

Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, Ngôn Giản đập mạnh điện thoại di động của Liễu Ý Thâm rồi bóp cổ anh.

“Liễu Ý Thâm, anh đã nối lại tình xưa với người cũ rồi sao?”