Chương 6: Nam nhi Đại Đường không ăn chùa

"Sao chổi đi ra ngoài rồi". Dân làng vẫn nháo nhào như gà bay chó chạy, không ít người đã chạy vào nhà đóng cửa lại và trốn trong nhà những người còn lại cũng là cách hai huynh đệ nhà họ rất xa. Có một đứa trẻ không chịu về nhà bị lão nương đánh vài cái vào mông mới vừa khóc vừa chạy đi.

Những người còn lại nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hai huynh đệ họ nên tò mò hỏi: "Dương Đức Lợi, huynh đang làm gì vậy?"

Dương Đức Lợi đang rất đắc ý Giả Bình An cau mày nói: "Đừng đắc ý".

Dương Đức Lợi lập tức mở lời: "Chúng ta đi thải".

Nhà ai không có nhà xí? Ai đi thải cần mang theo bao nhiêu đồ như thế?

Giả Bình An nhìn cái giỏ tre trong tay lại nhìn Dương Đức Lợi đang khiêng cái bàn thầm nghĩ cả nhà họ Giả không bị diệt vong đúng là may mắn lớn.

Hai người đi trên con đường làng trong Dương Gia ổ hướng đến đường lớn mà đi, thể lực của Dương Đức Lợi đúng là rất tốt vừa đi vừa nói: “Bình An, khi nào đậu phụ kiếm được tiền ta sẽ đi tìm bà mối để làm mối cho đệ một cô nương, ít nhất thì phải..... Năm đó cô mẫu nói đệ nhất định phải có ba hài tử, vậy bắt buộc phải tìm cô nương nào có mông to một chút, trong thôn những cô nương chưa xuất giá kia đều không có mông to."

Giả Bình An không nói nên lời hắn cảm thấy rằng trong mắt Dương Đức Lợi hắn ta như một con ngựa giống của Giả gia.

Ý lùy lùy....

Có một tiếng chiến mã dài rít lên sau đó một nhóm nhỏ kỵ binh xuất hiện ở phía trước người đi đường lần lượt tránh sang hai bên.

Nhóm kỵ binh này mặc áo giáp và phi như bay về hướng thành Trường An.

“Là Minh Quang Giáp!” Giả Bình An vui mừng nói: "Đây là phủ binh sao?"

Hắn ở thế giới trước đã lóa mắt khi được nhìn thấy bộ giáp Minh Quang được phục dựng lại nhưng hiện tại giây phút này lại có thể tận mắt nhìn thấy rõ ràng những binh lính phủ binh còn sống của Đường triều. Kiểu đội hình nhân mã như rồng đánh thẳng vào tầm mắt làm hắn đứng xem đến ngây người.

Dương Đức Lợi đang vác bàn nghiêng người nhìn sang kiêu hãnh nói: "Bình An, đây là việt kỵ"

Việt kỵ là tên gọi của kỵ binh trong phủ binh.

"Hoa Châu chúng ta có 20 phủ có phủ binh, những việt kỵ này có thể thường xuyên được nhìn thấy".

Dương Đức Lợi xem đó là một điều rất hiển nhiên.... Giả Bình An nhìn đến mức tự hào.

"Mấy năm trước người Đột Quyết (dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt) kiêu ngạo bị tiên đế tiêu diệt sau đó tiếp tục chống lại Thổ Dục Hồn (dân tộc thiểu số thời cổ, ở tỉnh Thanh Hải và Cam Túc ngày nay, thời Tuỳ Đường đã từng xây dựng được chính quyền) cứ thế chiến đấu cho đến bây giờ chúng ta không cần lo lắng có kẻ địch bên ngoài kéo đến".

Dương Đức Lợi một bên nói một bên đặt bàn xuống Giả Bình An đặt đĩa đậu phụ ra trên đĩa có thêm một chiếc thìa gỗ sau đó hướng về phía người đang đi lại trên đường chính mời gọi: "Đậu phụ bạch ngọc, đậu phụ bạch ngọc đây...!"

Vì sao gọi là đậu phụ bạch ngọc? Bởi vì Trung Hoa coi ngọc tượng trưng cho vẻ đẹp, người quân tử như ngọc, và sự dịu dàng như ngọc...

Ví dụ để khen ngợi một người phụ nữ mọi người đều dùng: làn da như ngọc là có thể khiến người ta khao khát.

Hoa Châu cách thành Trường An 180 dặm, bên trái là Đồng Quan, bên phải có Lan Điền Quan có thể gọi là bên trái có Thanh Long bên phải có Bạch Hổ.

Những người qua đường nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, Giả Bình An múc một thìa đậu phụ cho vào miệng với vẻ mặt say sưa.

"Thơm ngon".

Một người qua đường đi qua và hỏi: "Đây là loại thức ăn gì vậy? Bao nhiêu tiền?"

Dương Đức Lợi mũi sụt sịt, sờ túi tiền bên hông bên trong có năm xu, tài sản cuối cùng của lão gia tộc họ Giả.

“Đây là duyên phận.” Giả Bình An nghiêm túc nói, “Thử một chút trước đi.”

“Không lấy tiền sao?” Người qua đường nhíu mày, “Nam nhi Đại Đường trước giờ không ăn chùa.”

Người đi đường này nói rất tự nhiên, Giả Bình An cười nói: "Đã nói là người có duyên, chỉ cần ăn thôi."

Hắn múc một bát đậu phụ đưa đến phía người qua đường, người qua đường nhìn hắn ta một cái rồi đưa một miếng lên ăn thử.

“Mùi vị như thế nào?” Giả Bình An đối với món đậu phụ tuyệt đối tin tưởng, nhưng Dương Đức Lợi một mặt cuống quýt cảm thấy biểu đệ của hắn không bình thường ấy vậy lại không lấy tiền. Nếu không phải có người ngoài ở đây hắn xem chừng đã lại bắt đầu khóc lóc báo cáo với cô mẫu rằng biểu đệ không đáng tin cậy.

Người đi đường chậm rãi ngẩng đầu yết hầu động mấy lần, khen: "Trơn mềm, thơm ngọt...... Ăn ngon! Ăn ngon thật!"

Từ dùng để tán dương ca ngợi mỹ thực rất nhiều nhưng có dùng bao nhiêu từ lộng lẫy đi chăng nữa thì cũng không bằng những từ đơn giản này.

Người đi đường hai bên nhao nhao dừng bước Giả Bình An hô to: "Duyên phận, hôm nay đều là duyên phận, ai nguyện ý nếm thử thì đến hôm nay không thu tiền!"

Có người nói: "Nếu như ngươi nuốt lời thì thế nào?"

Không phải nói Đại Đường người đều hào sảng sao làm sao lại có thêm một cái chày gỗ?

Giả bình an nhìn nam tử có nét mặt thanh thoát lanh lợi kia một chút, nói: " Nam nhi Đại Đường lời ra tất thực hiện!"

"Tốt!"

Đám người nhao nhao vọt tới chỉ với một chiếc thìa gỗ nhấm nháp thử món đậu phụ và họ đều không có gì ý kiến gì.

Giả Bình An có chút chột dạ nghĩ thầm mọi người dùng chung một chiếc thìa, sạch sẽ không sạch sẽ không nói nhưng cũng đừng có bệnh truyền nhiễm gì mới là tốt nhất.

"Rất ngon!"

"Mềm mịn ta chưa hề nếm qua món nào mềm mịn như vậy."

"Vật này vào miệng là tan đi non mềm, thơm ngọt!"

......"

Hai cân đậu phụ trong khoảnh khắc liền bị ăn sạch những người ăn qua đều hết lời khen ngợi mà những người chưa được nếm qua có chút ngứa ngáy trong lòng có người nói thẳng: "Nếu còn có mỗ bỏ tiền ra mua."

Giả Bình An cười cười: "Vật này khó làm nên giá giới hơi cao, hôm nay chỉ có chút ít này."

Đám người đang đợi hắn báo giá lại thấy hắn lập tức rời đi không khỏi có nghi ngờ.

Dương Đức Lợi khiêng cái bàn đuổi theo thấp giọng nói: "Bình An, vì sao lại không bán?"

Hắn cảm thấy biểu đệ bị sao chổi che đậy tâm hồn cho nên hồ đồ rồi.

Giả Bình An thấp giọng nói: "Muốn bán giá cao chúng ta phải thận trọng chút."

Để nâng cao giá trị sản phẩm của mình những thương nhân ở thế hệ sau đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau chẳng hạn như... bao bì bên ngoài tinh xảo, mời người nổi tiếng làm đại diện sản phẩm sau đó là các chiến dịch quảng cáo và giảm giá....

Mà cái món đậu phụ này lần đầu tiên xuất hiện tại Đại Đường nếu nhất thời một cái đã nổi lên và cần số lượng lớn bán đầy đường vậy Giả Bình An chỉ có bận đến đập đầu chết.

"Thận trọng chút?" Dương Đức Lợi căn bản cũng không biết thận trọng là cái quái gì.

Giả Bình An nghe được tiếng bước chân đang đuổi đến, liền nói: "Nói cho bọn họ chúng ta ở Dương Gia ổ, đừng nói là đệ nói."

Phải giả vờ thận trọng rụt rè vừa phải tuyệt đối không được cúi đầu.

Dương Đức Lợi giả bộ như là mệt mỏi liền đi chậm lại vài bước chân và tụt lại ở phía sau một đoạn.

Một thương nhân đuổi kịp và hỏi: "Xin hỏi hai vị lang quân, nhà ở nơi nào"?

Phía sau Dương Đức Lợi Giả Bình An mở miệng: "Không thể nói, không thể nói."

Thương nhân kia khẽ giật mình, Dương Đức Lợi ở phía trước nói: "Nhà mỗ ở Dương Gia ổ phía trước, người bình thường hỏi mỗ đều không nói.. Sau khi nói xong, hắn khiêng cái bàn chạy đi như bay một bên chạy một bên rơi lệ cảm thấy biểu đệ thật ngu ngốc vậy mà không lấy tiền.

Mấy người nam tử mặt lộ vẻ mỉm cười sau đó nhìn nhau cười haha.

Cái tên chày gỗ kia vậy mà không lấy tiền có thể thấy được là đần độn, quay đầu lừa một ván nói không chừng có thể moi được công thức làm món ngon kia tới lúc đó...... còn không phải phát tài to hay sao?