Chương 7: Phát đạt

Sau khi về đến nhà Dương Đức Lợi đặt bàn xuống ngồi xổm ở một góc và khóc tru lên: "Cô mẫu, Bình An lại không chịu thu tiền... trở thành một kẻ ngốc rồi."

Đối với Dương Đức Lợi khái niệm dè dặt, thận trọng trong khi kinh doanh hoàn toàn là thừa thãi, trong thế giới của hắn làm kinh doanh phải là rất đơn giản một tay nhận tiền và một tay giao đồ.

Giả Bình An giải thích một hồi Dương Đức Lợi lắc đầu sau đó bắt đầu đếm tiền.

Năm đồng tiền bị hắn vuốt ve nhẵn nhụi sáng bóng, nước mắt rơi xuống bên trên đồng tiền Dương Đức Lợi ngẩng đầu nhìn: "Bình An, nếu đệ bán thu tiền nói không chừng chúng ta có thể mua được mấy cân gạo!"

Mấy cân gạo?

Giả Bình An cảm thấy rằng nếu để Dương Đức Lợi bắt tay vào làm ăn kinh doanh sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ phá sản.

Hắn thở dài: “Hai cân đậu phụ mà không để cho ai nếm thử thì ai sẽ mua đây? Rồi ai sẽ trả tiền đây?".

Một thứ đồ mới vừa xuất hiện thì bắt buộc phải có gian đoạn thử nghiệm thì mới có thể dự đoán và xem xét tình hình có khả quan hay không? Vả lại Giả Bình An cho nếm thử miễn phí đó cũng là một cách quảng bá.

Dương Đức Lợi giật mình: "Đúng vậy!"

Người biểu huynh này ngu ngốc đến mức làm Giả Bình An muốn phi thăng, nhưng lại nghĩ đến những ngày tháng phụ mẫu đều mất hết nguyên thân được vị biểu huynh này chăm sóc hắn lại kiên nhẫn hơn.

"Biểu huynh đừng lo lắng, ngày mai, ngày mai bảo đảm sẽ có người tới mua đậu phụ."

Sau khi ngâm đậu xong Giả Bình An chậm rãi đi dạo trong thôn.

“Sao chổi ra ngoài rồi.” Mấy đứa trẻ đang chơi xung quanh thấy hắn đi ra ngoài đều kinh hô chạy sau đó lại dừng lại tò mò nhìn về phía Giả Bình An.

Giả Bình An làm bộ muốn chạy tới nhưng bọn trẻ la hét bỏ chạy, đợi một chút nhìn thấy hắn chỉ giả vờ chúng ngập ngừng quay lại.

Với sự bảo vệ của ổ bào ở trong Dương Gia ổ cảm giác an toàn có lẽ là mạnh nhất, vì vậy sau khi đi dạo một vòng Giả Bình An cảm thấy rất thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ hai vẫn như buổi sáng hôm trước vẫn làm đậu phụ và làm bữa sáng.

“Bình An mau uống đi.” Dương Đức Lợi vẫn làm món canh ‘yêu thích’ của biểu đệ, Giả Bình An cảm thấy không thể như vậy được nữa “Biểu huynh đệ không muốn uống canh này nữa.”

"A!" Dương Đức Lợi kinh ngạc nhìn hắn "Bình An, trước kia đệ thích nhất là món canh này, sao vậy? Chẳng lẽ là sao chổi làm cho đệ chán ăn?"

“Không, đệ không phải chán ăn.” Giả Bình An vì để không bị nghi ngờ nín thở uống cạn bát canh, có thể nói là một ngụm uống cạn. Nhẹ nhàng vui vẻ xen lẫn bi đát rối tinh rối mù.

"Ngon không?" Dương Đức Lợi ra vẻ tự luyến hỏi.

“Mùi vị rất ngon.” Giả Bình An cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Ăn sáng xong, Dương Đức Lợi giục: "Chúng ta mau mang đậu phụ đi bán."

Giả Bình An lắc đầu nói: "Phải đợi."

"Tại sao lại phải đợi?" Dương Đức Lợi từ nhỏ đã sợ nghèo hận không thể mọc cánh bay ra đường lớn bán đậu phụ luôn mà giờ biểu đệ hắn lại bảo phải đợi.

“Đậu phụ mới ra lò, một món ăn mềm dẻo thơm ngon huynh nói xem người nhà giàu có muốn ăn không?” Giả Bình An tự tin nói: “Chắc chắn là muốn ăn nhưng đậu phụ chỉ có ở đây có, chúng ta không bán họ có thể mua nó ở đâu?"

Dương Đức Lợi khó hiểu và nói: "Nhưng làm thế nào mà những người giàu có đó biết về đậu phụ?"

Giả Bình An thở dài một tiếng, "Hôm qua có thương nhân nếm thử bọn họ sẽ thế nào? Nhất định sẽ nghĩ đến muốn mua đi bán lại. Hơn nữa đậu phụ này vừa xuất hiện tất nhiên sẽ được giá cao. Nhớ kỹ, nếu muốn bán giá cao thì phải thận trọng”.

“Thận trọng?” Dương Đức Lệ ngẩng mặt lên cổ Bình An gật xuống: “Cũng gần giống như vậy.”

Hai người đang ở nhà đợi.

Trời sáng dần, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của những thôn dân trong làng đang ra đồng làm việc.

"Ngày hôm qua mỗ tự nhiên bị tiêu chảy mỗ đoán là bị sao chổi khắc."

"Rất có thể, huynh tốt nhất là hôm nay đi lễ Phật đi."

"Nhất định phải đi, trong nhà cũng phải thắp vài nén hương bái kính thần chổi."

Thần chổi?

Giả Bình đầu đầy hắc tuyến nghĩ đến chuyện mình được thôn dân thờ phụng cảm giác đó mới nghĩ thôi toàn thân đã nổi da gà, cực kỳ phản ứng.

Một lúc sau Dương Đức Lợi có chút bồn chồn, "Bình An, bọn họ... chẳng lẽ là... không tới sao?"

“Nhất định sẽ tới.” Giả Bình An rất kiên định.

Lại qua nửa canh giờ Dương Đức Lợi tuyệt vọng nói: "Bọn họ sợ là không tới thật."

Đó là tiền!

Dương Đức Lợi không khỏi cảm thấy xót xa.

Giả Bình An cũng đang lẩm bẩm trong lòng sợ rằng mình có thể đã đoán sai.

Sự tự tin ban nãy giống như bị một cái tát giáng xuống thật khó để chịu đựng!

Giả Bình An xấu hổ đang định giải thích thì nghe thấy bên ngoài có người hô to: "Dương Đức Lợi!"

Dương Đức Lợi đáp lại và người bên ngoài lại hét lên: "Có người đang tìm...tìm sao chổi!"

Trong phút chốc Giả Bình hồi phục lại thần sắc lãnh đạm, sẵn sàng chờ đợi khoảnh khắc Dương Đức Lợi phục muốn dập đầu.

"Đệ đi xem một chút!"

Nhưng Dương Đức Lợi trong nháy mắt đã bỏ chạy đi trước không lâu sau quay lại vẻ mặt vui vẻ nói: "Bình An là thương nhân, thương nhân đến rồi."

Hắn vui vẻ đến hai con mắt sáng lên khâm phục nói: "Bình An đệ quả nhiên là sao chổi còn có thể đoán chuẩn được bọn họ sẽ đến."

Cách khen ngợi này khiến Giả Bình An rất "thoải mái", hắn nhìn Dương Đức Lợi một cái rồi đứng dậy nói: "Đi xem xem."

Cả hai mang theo cả đậu phụ hướng phía ngoài đi ra và gặp được một vị thương nhân ở cổng của ổ bào.

“Gặp qua Giả lang quân.” Người thương nhân cười đắc ý, “Mỗ tới đây là muốn mua đậu phụ Giả lang quân có thể đưa ra một cái giá.”

Dương Đức Lợi có chút khẩn trương nhìn Giả Bình An, hắn lo lắng biểu đệ của mình báo giá quá thấp.

Giả Bình An thành thật cười "Năm văn tiền một miếng."

Vị thương nhân trừng to mắt bờ môi run run, chỉ vào Giả Bình An nói: "Ngươi... Ngươi điên rồi! Năm văn tiền? Bằng giá một đấu gạo... ngươi.... một miếng to thế nào?"