Chương 27: Hứa Kính Tông làm sao có thể phá được án?

Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt có chút nóng lên, cười nói: “Điện hạ, người như Hứa Kính Tông... lão thần chưa từng nghe nói qua hắn có am hiểu về phá án, hắn vừa mới tới Hoa Châu được mấy ngày, làm sao đã tra rõ được chuyện này? Chuyện này là do hắn phát hiện sao? Lão thần cảm thấy chuyện này e rằng có chút... không ổn"

Lão Hứa đâu phải loại người có thể phá án hơn nữa hắn mới tới Châu, chưa quen thuộc nơi này làm sao có thể phá được án? Ngay cả đổi lại là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không thể.

Con người giỏi nhất là tự mình đánh giá người khác, theo kiểu " việc tôi không làm được thì bạn dựa vào cái gì mà làm được"?

“Vấn đề này chứng cớ rõ ràng, vô cùng xác thực.” Lý Trị cười nói: “Lương Ba đã nhận tội, Hứa Kính Tông đang cho người chuẩn bị áp giải hắn về kinh.”

Chuyện này như ván đã đóng thuyền, tốt nhất nên được giải quyết ổn thỏa nếu không sau khi Lương Ba hồi kinh lại đổi giọng nói rằng mình bị oan vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ có cái gan đẩy Hứa Kính Tông vào đường chết.

Hứa Kính Tông... vị gian thần đó thực sự đã tra ra được chuyện Lương Ba tham ô?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Cho nên. . . lão thần cảm thấy Hứa Kính Tông thật sự đã có tiến bộ."

Sau đó Trưởng Tôn Vô Kỵ và những người khác cáo lui...

Ra khỏi chính điện, Chử Toại Lương đi tới bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Hứa Kính Tông chỉ là một con chó trung thành, hắn chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của bề trên, bề trên nói gì hắn làm nấy.... chính là kẻ ngu xuẩn.... lão phu cho rằng vấn đề này sợ là giả.

Khả năng của những người như Hứa Kính Tông là hiểu được lòng của bề trên, sau đó căn cứ theo mà phân phó kẻ dưới hành sự, cũng có thể nói tính năng động chủ quan không đủ. Hô một tiếng động một cái, nếu như không hô thì liền bất động....

Những người như vậy, đương nhiên trong mắt của Chử Toại Lương chính là kẻ ngốc. Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: "Vào nhiều năm trước khi lão phu gặp Hứa Kính Tông, hắn đã cười như một con chó nịnh bợ lão phu nhưng lão phu làm sao để ý đến loại chó tang này? (Hứa Kính Tông cười nói lớn tiếng trong đám tang) không ngờ rằng... con chó này...dám quay lại cắn lão phu một vố....."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Lão phu trở về sẽ phái người đi điều tra.... nếu là giả thì..."

Ánh mắt hắn hiện lên vài tia sắc lạnh như thể chuẩn bị dùng Hứa Kính Tông khai đao.

Kết quả là khi chưa về đến quan nha hai người đã nhận được tin tức.

"Trường sử Liêu Toàn, phó thứ sử Hoa Châu dâng tấu chương, trong tấu chương hắn cực lực giúp Hứa Kính Tông nói tốt. Hắn khen Hứa Kính Tông có con mắt tinh tường, vừa đến Hoa Châu đã nhận ra Lương Ba có điều gì đó không thích hợp, chỉ dùng chút thủ đoạn liền tra được rõ ràng vụ án."

Con mẹ nó!

Trưởng Tôn Vô Kỵ mặc dù là một con cáo già đã đi qua nhiều thử thách, có nhiều kinh nghiệm nhưng giờ phút này hắn vẫn có chút đỏ mặt.

Chử Toại Lương sửng sốt, sau đó cười nói: "Phụ Cơ (biểu tự của Trưởng Tôn Vô Kỵ), ta và ngươi đoán sai rồi, Hứa Kính Tông vậy mà lại là một vị quan có năng lực vậy tại sao ở thành Trường An hắn không bộc lộ tài năng này?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói: "Hắn không phải là đang giả vờ chứ?"

Chử Toại Lương lắc đầu "Lão phu cho rằng chỉ là cơ duyên xảo hợp (trùng hợp)."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Đúng vậy, Hứa Kính Tông ngu xuẩn nhiều năm, nếu có thể che giấu tài năng mấy chục năm này, vậy nhất định hắn là một người kiêu hùng, người có dã tâm.... Hắn... "

Mọi người đều nói Lão Hứa là gian thần, nếu nói lão là kiêu hùng, đừng nói là Lý Trị, phàm là những người từng qua lại với Hứa Kính Tông đều sẽ ôm bụng cười lăn lộn.

Xét về nhân duyên của hắn, hắn thậm chí còn không có nổi vài người bạn, làm sao hắn có thể là một người kiêu hùng, có dã tâm?

Hai người nhìn nhau cười đều cảm thấy có chút phiền muộn.

"Điện hạ có lệnh ban thưởng Hứa Kính Tông."

Lý Trị được nở mày nở mặt, phấn khởi không chút do dự cử người đến Hoa Châu mang theo sự tán dương và tặng phẩm.

................