Chương 26: Làm rõ tin tức

"Người đâu?"

Nội thị Vương Trung Lương bước đến.

"Đi, gọi các Tướng công đến đây."

Có nhiều Tể tướng trong triều đại nhà Đường và thống nhất một tên gọi chung chính là "Tướng công".

Vương Trung Lương nhìn Lý Trị một cái vui mừng nói: "Nô tài lập tức đi ngay."

Thấy hắn chạy như bay rời khỏi điện Lý Trị nhìn theo khẽ gật đầu.

Lý Trị tiếp tục cúi đầu đọc mật tấu, đọc đến những dòng cuối không khỏi đặt tay lên trán suy nghĩ.

"Sao chổi?"

Hứa Kính Tông đem toàn bộ câu chuyện từ đầu tới đuôi kể lại rõ ràng, đầy đủ trong mật tấu, tất nhiên hắn cũng sẽ tự đánh bóng thêm cho bản thân mình một chút, hắn tự nhận mình có con mắt tinh tường vừa nhìn một cái liền phát hiện ra Giả Bình An là một nhân tài.

“Là một nhân tài?”

Hắn thân là thái tử sắp lên ngôi, hắn cũng có một mạng lưới thu thập tin tức riêng của chính mình. Những tin tức hắn thu thập được và những chuyện liên quan đến sao chổi có lẽ hắn còn biết nhiều hơn cả Hứa Kính Tông.

Toàn gia phả bên tổ phụ (bên nội) chỉ còn mỗi Giả Bình An còn sống, tất cả đều đã chết.

Bên ngoại tổ phụ cũng chỉ còn sót lại một mình Dương Đức Lợi, những người khác toàn bộ đều không còn nữa.

Tiên sinh dạy chữ ở hương học từng dạy Giả Bình An cũng chết rồi!

Cuối cùng chính là... cao tổ Hoàng đế của Đại Đường, băng hà ngay chính lúc hắn được sinh ra!

Thái Tông Hoàng đế của Đại Đường (đây là tên miếu hiệu đã được chuẩn bị xong), đã băng hà ngay khi hắn ngã bệnh!

“Một ngôi sao chổi như vậy, Hứa Kính Tông lại cư nhiên nói hắn là nhân tài?” Lý Trị cau mày, nếu không phải lão Hứa là một kẻ trung thành thâm căn cố đế (ý nói bén rễ sâu vững chắc đến không thể lung lay) hắn thật nghi ngờ liệu có phải Hứa Kính Tông đã bị người khác mua chuộc rồi hay không?

Nhân tài?

Lý Trị cau mày nhìn mật tấu, trong đó nói rằng Giả Bình An thông qua một số manh mối còn sót lại đoán mà đoán được tung tích của công quỹ, nêu ra những điểm vô lý trong sự việc này và còn nói ra một câu gì đó gọi là.... lừa đảo vay tiền!

"Điện hạ, các Tướng công đều đến rồi."

Lý Trị ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười khiêm tốn.

Hắn là một cậu bé ngoan!

Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng dẫn đầu bước vào trước "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"

Gần đây bởi vì chuyện tiên đế hoàng băng hà, chính sự tồn đọng lại rất nhiều, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng bận rộn khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Nụ cười của Lý Trị càng trở nên khiêm tốn hơn thậm chí còn có thêm vài phần thẹn thùng "Ta vừa nhận được tấu chương báo cáo từ Hoa Châu, tấu chương viết rằng tiền thứ sử Lương Ba tham ô công quỹ.... chứng cứ... vô cùng xác thực!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: "Thật sự như vậy sao? Nhưng Lương Ba xưa nay nổi danh hiền tài, chuyện này là do ai tra ra? Nhất định là. . ."

Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn nên ngẩng đầu nhìn Lý Trị.

Hoa Châu, chẳng phải là Hứa Kính Tông vừa mới đến Hoa Châu sao?

Nụ cười của Lý Trị vẫn ngượng ngùng và khiêm tốn trả lời: "Hứa Kính Tông."

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó xử, nhất thời cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra điên cuồng hô hấp.

Thoải mái!

Sau cái chết của tiên đế, Trưởng Tôn Vô Kỵ với tư cách là trưởng bối và là người đứng đầu các đại thần hiển nhiên là người nắm quyền triều chính. Lý Trị thân là thái tử nhưng làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của vị trưởng bối này cũng cảm thấy thật ủy khuất!

Nhưng vào lúc này tin tức từ Hoa Châu giống như một viện binh giúp hắn giải tỏa tâm trạng được tích tụ bấy lâu nay, Giả Bình An cũng hiện lên trong suy nghĩ của hắn.

Theo tin tức hắn có được Giả Bình An khi còn học chữ ở hương học quả thật rất tầm thường, không đúng, phải nói là rất ngu ngốc. Người này ngu ngốc đến mức tiên sinh dạy chữ cảm thấy hắn học tiếp cũng chỉ là lãng phí tiền bạc nên đã thuyết phục hắn từ bỏ việc học.

Làm thế nào mà hắn ta hiện giờ lại trở thành một người thông minh như thế?

Hứa Kính Tông giải thích trong mật tấu rằng Giả Bình An từ nhỏ đã bị dân làng kỳ thị, ai cũng cho rằng hắn là sao chổi, là người xui xẻo không may mắn và ở hương học thường bị đồng môn khi dễ bắt nạt nên mới giả ngốc.

Cũng đúng!

Lý Trị chợt nghĩ đến tình cảnh của mình, khi đối mặt với các lão thần như cữu cữu của mình hắn không phải là cũng đang giả vờ sao?