Chương 28: Nghe nói ngươi học chữ không tồi?

Sau khi Hứa Kính Tông rời đi, người trong thôn vẫn đang chờ đợi thêm tin tức. Họ chắc rằng tân thứ sử sẽ không bỏ qua cho Giả Bình An.

Dương Đức Lợi vẻ mặt rất đau buồn và bi thương vì thế ngày nào cũng điên cuồng làm đậu phụ sau đó kiếm tiền.

"Bình An, đến giờ ăn cơm rồi."

Giả Bình An đang đọc sách khi nghe thấy Dương Đức Lợi gọi liền đi ra khỏi phòng.

Thời tiết có chút nóng nực, trong sân nhà đặt một cái bàn trên đó có một nồi thịt cừu đang tỏa ra mùi thơm phức.

Thịt cừu nóng hôi hổi bốc khói tỏa ra một mùi thơm phức khiến Giả Bình An thèm thuồng thót tim, hắn tò mò hỏi: “Biểu huynh, hôm nay là ngày gì mà huynh nấu món ngon như vậy?.”

Dương Đức Lợi hắn là người từng có thể ăn một nắm gạo trong hai ngày không ngờ lại có ngày hào phóng như thế, thấy Giả Bình An hỏi hắn ngẩng đầu đáp: "Ăn đi, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

"Tốt".

Lúc này Giả Bình An mới biết, biểu huynh của hắn cho rằng sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ bị đưa vào chùa ngày ngày ngồi xổm tụng kinh nên mới miễn cưỡng đứt ruột cải thiện việc ăn uống, giống như bữa ăn cuối cùng của phạm nhân trước khi bị chém đầu vậy.

Nhưng chuyện này hình như không đáng.

Giả Bình An cũng không nói gì thêm gắp thịt cừu ăn lấy ăn để, ăn xong hắn vui vẻ ngồi ở trước cửa tiêu hóa thức ăn.

Dương Đức Lợi đang dâng hương cho cô mẫu của hắn và đang tự nhận lỗi lầm của mình.

“Lương Ba bị bắt đi rồi.” Bên ngoài có người hét to.

Dương Đức Lợi chớp mắt.

"Lương sứ quân bị bắt rồi?"

Bên ngoài có người lại hét lên, Dương Đức Lợi vội vàng chạy ra ngoài chỉ thấy Dương Trung Thuận đang chỉ vào một thôn dân hét gọi: "Lại đây giải thích cho rõ ràng."

Người thôn dân này vừa mới từ huyện lỵ trở về, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích buôn chuyện "Thôn trưởng, mỗ mấy ngày trước nhìn thấy thứ sử Lương Ba bị hai thuộc hạ áp giải ra ngoài. Hứa sứ quân ở bên ngoài châu nha quát mắng nói Lương Ba là chó hèn mọn, cẩu quan dám tham ô tiền của công giai."

Thứ sử Hoa Châu vì tham ô mà mất chức, đây là một chuyện tầm phào cực lớn đối với bách tính bình thường, một chuyện tầm phào có thể ăn thêm một bát cơm.

Giả Bình An ngồi ngoài cửa nheo mắt nhìn trời xanh đột nhiên nở nụ cười.

Lão Hứa đã ghi bàn.

Vị quan nổi tiếng xảo trá Hứa Kính Tông vừa đến Hoa Châu, không đúng, hắn là bị phái đến Hoa Châu, nhân lúc mọi người đang coi thường hắn, xem hắn đến đây không phải điều may mắn thì hắn phản kích.

Hứa Kính Tông hắn, người còn chưa kịp làm quen với tình hình sinh địa ở đây. Vừa mới tiếp quản Hoa Châu lại phát hiện ra vụ án tham ô lớn của người tiền nhiệm để lại, lúc này trên người hắn bốn phía tỏa ra hào quang sáng rực.

"Hứa sứ quân đến rồi."

Bên ngoài hét lớn một tiếng Dương Trung Thuận nhìn Giả Bình An một cái, sau đó dẫn người đi nghênh đón.

Dương Đức Lợi có chút khẩn trương lo lắng toàn thân run rẩy "Bình An, ta nên mua một con gà khác cho đệ ăn, cô mẫu, ta sai rồi, ta không nên keo kiệt, ta nên mua thêm một con gà khác cho Bình An ăn, để đệ ấy đến chùa có thể chịu đựng được lâu hơn một chút."

Hứa Kính Tông đến, có thể trông thấy một mặt chính khí nghiêm nghị, những người trong thôn đứng gọn vào một bên đến thở cũng không dám thở mạnh.

Cái gọi là quan phụ mẫu uy nghiêm chính là có thể kiểm soát sự sống và cái chết của của bách tính bình thường. Dưới sự uy nghiêm này ai dám không cúi đầu.

"Giả Bình An" ánh mắt uy nghiêm của vị quan phụ mẫu quét tới, Giả Bình An chắp tay "Tham kiến sứ quân."

Hắn thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn dám hướng mắt nhìn Hứa Kính Tông.

Hứa Kính Tông nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi học chữ không tồi."

Ái???

Dương Đức Lợi và dân làng đều thất thần ngẩng đầu nhìn Hứa Kính Tông, nghĩ lo sợ rằng vị sứ quân liệu có phải đã mất trí và phát điên rồi không?

Giả Bình An là một người nổi tiếng học dốt đến ngay cả tiên sinh dạy chữ còn hết cách bất lực, vị sứ quân này lại nói rằng hắn ta học không tệ?

“Sứ quân quá khen rồi.” Giả Bình An quả quyết đoán rằng lão Hứa là người đáng kết giao, nói không chừng còn có thể lấy lấy làm lá chắn.