Chương 3.2: Tự an ủi cạnh giường anh

Lục Kính lấy được cơm, ngồi vào bàn ăn bên cạnh, đẩy Haagen-Dazs đến trước mặt Tần Tranh: “Đột nhiên nhớ ra, Lục Mạn không thích hạt dẻ, cậu ăn đi.”

Tần Tranh chu chu môi, chuẩn bị đứng lên đi đổi vị khác.

“Cái này chỉ có một vị.” Lục Kính nói.

Tần Tranh sửng sốt, thầm mắng thật lãng phí, cau mày mở hộp Haagen-Dazs ra.

Cô ăn một miệng nhỏ, thưởng thức hương vị kem sữa béo ngậy, thỉnh thoảng nhìn màn hình di động bật cười.

Bộ dáng Lục Kính ăn cơm cũng rất tao nhã, Tần Tranh nhịn không được lén nhìn hai lần, lúc anh ăn cơm còn khá sạch sẽ, thật ra người cũng rất sạch sẽ, nhưng có vẻ khó nói chuyện.

Nếu tính tình anh tốt chút, có lẽ cô sẽ nguyện ý mời anh bữa cơm này, cô sững sờ cắn cái muỗng, anh gõ mặt bàn: “Ăn xong chưa?”

Lúc này cô mới chú ý tới, ngón tay anh tinh tế thẳng tắp, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trong tiểu thuyết sắc tình bàn tay này đi vào trong thân thể nữ chính, đưa đẩy qua lại đều có thể đem nữ chính làm đến cao trào.

Cô cắn cái muỗng miếng kem tan chảy hết.

Sau vài giây xấu hổ, cô nhìn anh: “Tôi ăn xong rồi.”

*

Khách sạn, Tần Sanh thuê hai căn phòng.

Theo lý thì Tần Sanh cùng Lục Kính một phòng, Tần Tranh cùng Lục Mạn một phòng.

Ban ngày đi ra ngoài vui chơi, buổi tối Lục Mạn đề nghị uống chút rượu thư giãn, còn chưa uống được mấy chai bia, đã say ôm Tần Sanh không chịu buông.

Đây là điển hình của câu rượu không làm người say, người tự say, kỹ thuật diễn vụng về nhưng lại dễ dàng thuyết phục hai người đàn ông.

Tần Sanh xin giúp đỡ mà nhìn Lục Kính: “Cô ấy say rồi, nếu không ——”

Tần Tranh nhai cổ vịt, uống một ngụm nước khoáng, nghe thấy Lục Kính nói: “Ừm, buổi tối chăm sóc em ấy cho tốt, tôi cùng Tần Tranh ăn tiếp một lúc.”

Khi Tần Sanh ôm Lục Mạn đi ra ngoài, Tần Tranh bỗng nhận ra, vội đuổi theo, tới cửa phòng anh trai, cô ngăn anh ấy lại: “Anh, anh sẽ không tính để em cùng Lục Kính, bọn em trai đơn gái chiếc ở chung một phòng???”

Thân thể mềm mại của Lục Mạn dựa vào người Tần Sanh, Tần Sanh nhìn Lục Kính đứng cạnh cửa, hỏi Tần Tranh: “Em lại đi thuê một phòng?”

Đáy lòng Tần Tranh vô cùng tức giận, huých anh trai: “Không thuê! Anh, anh có bà xã liền muốn bỏ cô em gái này sao?”

Lục Mạn cướp lấy thẻ phòng trong tay Tần Tranh, quẹt một cái mở cửa phòng, cánh tay múa may với Lục Kính ở phòng cách vách nói: “Anh trai ~ A Tranh giao cho anh nha, giúp em chăm sóc chị ấy.”

Tiếp theo cửa đóng lại, oành một tiếng, đâm cho cái mũi Tần Tranh phát đau.

Lục Kính hỏi: “Muốn xuống thuê một phòng nữa không?”

Cái mũi của Tần Tranh đau nhức, hốc mắt đỏ lên, tức giận nói: “Thuê cái gì mà thuê, anh trai tôi cũng không thèm để ý, cậu để ý cái rắm a, tôi còn có thể ngủ cậu không dám sao?”

Lục Kính nghiêng người, ý bảo cô đi vào, cô nhìn cửa phòng cách vách đóng chặt, chần chờ một lúc mới đi vào.

Mỗi một bước đi đều khiến cả người khô nóng, sinh ra cảm giác ái muội, cô không ngừng ảo não vì cái tính hỗn trướng vừa rồi của mình, tự dưng thể hiện làm cái gì, nếu bây giờ nói đi thuê một phòng nữa, có phải mình sẽ biến thành người nhỏ nhen hay không.

Kính mờ hơi trong suốt, cô co quắp nói: “Cậu muốn tắm sao? Tôi ra ngoài trước.”

“Cậu tắm trước đi, vừa vặn tôi muốn xuống dưới mua chút đồ.”

Tần Tranh gật gật đầu, sau khi Lục Kính rời đi, Tần Tranh thu dọn tàn cục trước, nhưng vẫn khó giảm bớt được cảm xúc lo âu.

Khi Tần Tranh tắm rửa, trong đầu đều là suy nghĩ nửa đêm Lục Kính sẽ bò lên giường cô, sau đó sờ cô, hôn cô, dùng đồ vật to lớn của anh đỉnh cô ——

Đồ vật to lớn của anh ——

Hẳn là không nhỏ đi.

Cô không có tiền đồ mà muốn tự an ủi, ngón tay vói vào âʍ đa͙σ, chậm rãi cọ xát, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhanh hơn so với trước kia.

Cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng đáng sợ, chờ khi Lục Kính trở về, cô nằm trên giường bên cạnh và tự an ủi, tự an ủi ở nơi có người, trước nay cô chưa từng thử qua.