Chương 4.1: Không biết vì sao

Thời điểm Lục Kính gõ cửa, Tần Tranh mới vừa thay xong quần áo, tóc ướt dầm dề, cô chà lau tóc, mở cửa.

Anh nói: “Tôi xuống thuê thêm một phòng, ở 8806, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Anh đứng ở cửa, căn bản phòng cũng chưa tiến vào.

Tần Tranh khó tránh khỏi nhớ tới lời Từ Lị Lị nói, anh thích Thái Hiểu Tuệ, muốn tránh hiểu lầm.

Thao! Cô vừa rồi lại tưởng tượng anh trở thành đối tượng để tự an ủi, thật tội lỗi.

*

Hôm sau, Lục Mạn gửi tin nhắn cho cô nói muốn đi dạo riêng với Tần Sanh.

Tần Tranh không sao cả mà trả lời: “Tùy em.”

Lục Mạn năn nỉ Tần Tranh ở cùng Lục Kính, đừng để Lục Kính cảm thấy quá nhàm chán, Tần Tranh nghĩ thầm cô một mình cô đơn cũng chưa cảm thấy nhàm chán, Lục Kính người có bạn gái sao có thể nhàm chán được, chẳng lẽ là nhớ thương đến buồn khổ?

Tần Tranh mặc quần áo xong, gửi tin nhắn cho Lục Kính: “Gần đây có con phố Phong Tình, muốn đi dạo không?”

Kỳ thật, cô càng muốn nói có muốn mua chút quà gì đó cho Thái Hiểu Tuệ hay không, dù sao vẫn cảm thấy không thích hợp, người ta còn không thừa nhận, cô hỏi lung tung làm gì.

*

Phố Phong Tình, Tần Tranh dẫn Lục Kính tới các cửa hàng trang sức đồ lưu niệm, thỉnh thoảng cầm vài phụ kiện đôi rồi hỏi ý kiến Lục Kính.

Lục Kính đối với loại đồ vật này không cảm thấy hứng thú, khi nhìn thấy cặp móc khoá hình mèo Ba Tư, anh cầm lấy hỏi: “Cậu thích không?”

Tần Tranh cảm thấy đáng yêu, thuận miệng nói: “Cũng ổn, rất đáng yêu.”

Lục Kính thanh toán đem một cái móc khóa trong đó đưa cho Tần Tranh, Tần Tranh kinh ngạc nhìn anh, cái hành động gì đây, là điều mà cô đang nghĩ sao.

Lục Kính thấy cô không nhận, treo nó lên túi xách của cô, Tần Tranh đóng mở cánh môi: “Có ý gì?”

Đám đông chen chúc, giọng nói của cô ljia nhỏ, anh không nghe thấy, chỉ nhìn thấy cô giật giật môi, anh hỏi: “Muốn uống gì không?”

Đúng lúc Lục Mạn gửi tin nhắn cho cô: “A Tranh, chị cùng anh trai em thế nào rồi?”

Thế nào, cô sắp phải trở thành “Tiểu tam” rồi.

Cảm giác áy náy đối với Thái Hiểu Tuệ ngày càng tăng lêm trong lòng cô, cô gỡ móc khoá xuống, chuẩn bị trả cho Lục Kính, thì mấy đứa trẻ đùa giỡn đυ.ng vào người cô, Lục Kính tay mắt lanh lẹ kéo cô lại, thân thể tiếp xúc trong nháy mắt, Tần Tranh cảm nhận được tần suất tim đập nhanh hơn, trên người anh có mùi thơm thoang thoảng, rất dễ ngửi.

Cô có định nghĩa mới về anh, thiếu niên sáng chói dưới ánh mặt trời.

Sau khi cô đứng vững lại, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trả lời Lục Mạn để giảm bớt giây phút xấu hổ này, còn có chút ái muội.

“Tùy tiện đi dạo.”

*

Bị sự va chạm của mấy đứa nhỏ làm cho gián đoán, trên ba lô của Tần Tranh không thể hiểu được mà treo một chiếc móc khoá đôi vốn thuộc về Thái Hiểu Tuệ.

Cô tính sẽ tặng anh một món quà đáp lễ.

Ngày thứ ba, Lục Mạn nói muốn đi leo núi, trên núi bán rất nhiều ổ khoá đồng tâm còn có thẻ ước nguyện, Tần Tranh lén lút mua khóa đồng tâm, thừa dịp khi Lục Mạn cùng anh trai đang say sưa mua thẻ ước nguyện, vội kéo Lục Kính nói: “Khóa đồng tâm này cho cậu.”

Biểu tình ngơ ngác của Lục Kính có chút buồn cười, Tần Tranh giải thích: “Tôi tra trên Baidu rồi, rất linh, cậu có thể treo lên, sau đó cậu sẽ thiên trường địa cửu với ai kia.”

“Ai?” Anh khàn giọng hỏi.

Đến phiên cô sững sờ tại chỗ, cô nhớ tới có lẽ anh cùng Thái Hiểu Tuệ chỉ là ái muội, còn chưa tới giai đoạn yêu đương.

“Cậu đừng quan tâm là ai, dù sao chỉ cần cậu treo lên, về sau cậu có thể cùng cô ấy thiên trường địa cửu, bên kia có người giúp cậu khắc chữ, cậu mau đi khắc đi, tôi đi mua thẻ ước nguyện.” Cô đem quyền quyết định để lại cho anh.

Cô đứng trước quầy hàng bán thẻ ước nguyện, thấy Lục Kính đi qua, đang nói cái gì đó với chủ quán.

Chủ quán tiếp nhận ổ khóa, khoa tay múa chân, rồi gật đầu.

Lục Kính khắc ổ khóa xong, đi về phía cô, cô muốn nhìn xem anh khắc chữ gì trên khóa, anh nhìn thẻ ước nguyện của cô nói: “H tập mỗi ngày hướng về phía trước?”

Tần Tranh cầm lấy thẻ ước nguyện nhét vào tay anh: “Tôi không cần cái này, cái này là tôi viết cho cậu, cậu treo nó lên đi, sang năm nhất định có thể thi đậu trường đại học tốt.”

Cùng Thái Hiểu Tuệ đỗ vào một trường đại học yêu thích.

Dòng nước ấm áp chảy qua trái tim anh, từng nét bút uyển chuyển của cô, chữ ký của cô được viết ở một góc, anh cầm bút viết thêm một cái tên lên thẻ ước nguyện, Tần Tranh nhìn dong chữ mạnh mẽ của anh, bỗng cảm thấy “chữ giống như người” có đôi khi cũng không phải lừa người.

Anh nói: “Cậu cùng tôi đi treo đi.”

Hai người thuận lợi treo thẻ ước nguyện lên, Tần Tranh cảm thấy giờ phút này ở chung cùng Lục Kính rất vui sướиɠ, cô quyết định được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Cô nhìn chăm chú vào túi quần anh, ngữ khí chân thành: “Cậu vừa rồi tìm chủ quán khắc chữ gì vậy? Tôi có thể xem không?”

Anh đem khóa đồng tâm đưa qua, Tần Tranh trố mắt: “Sao lại là tên của tôi và cậu?”

Vừa rồi trong quá trình khắc chữ, Lục Kính đã biết tác dụng của khóa đồng tâm, chờ đến khi anh phản ứng lại, chủ quán đã khắc tên xong, cho nên anh không tính treo lên.

Mà lúc này, biểu tình của Tần Tranh khiến anh nảy ra ý tưởng, anh dùng chìa khóa mở khóa đồng tâm ra: “Ông chủ nói bạn bè cũng có thể khắc lên, tình bạn lâu dài.”

Bạn bè?

Cô thật đúng là không nghĩ tới Lục Kính lại đem cô trở thành bạn bè, cho nên ngày hôm qua anh treo cái móc khoá đôi kia cũng chỉ vì bọn họ là bạn bè?

Tần Tranh lập tức cảm thấy là mình tư duy hẹp hòi, hào phóng nói: “Cũng được, chúng ta đi treo lên đi, chúc tình bạn của chúng ta thiên trường địa cửu.”

Tần Tranh nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện mặt sau có một dòng chữ nhỏ—— nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc.