Chương 3.1: Tự an ủi cạnh giường anh

“Cậu đi theo tôi làm gì?” Tần Tranh quay đầu hỏi Lục Kính.

Lục Kính lướt xem lịch sử trò chuyện cùng Tần Tranh hỏi: “Quốc khánh Lục Mạn cùng anh trai cậu đi đâu?”

Tần Tranh lo lắng cô sẽ huỷ hoại buổi hẹn hò của anh trai, căng da đầu đáp: “Chỉ đi chơi quanh đây thôi.”

Lục Kính không nói lời nào, trực tiếp đi đến sân vận động nhỏ đánh bóng bàn, Tần Tranh muốn đi theo hỏi một chút, lại sợ ánh mắt dò xét của các bạn học nhìn cô.

*

Sau khi kỳ thi hàng tháng kết thúc, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng tới rồi.

Tần Sanh về trước, trực tiếp đến cổng trường đón Lục Mạn.

Tần Tranh không khỏi lắc đầu, không thể dựa vào đàn ông, anh trai cũng không ngoại lệ, trọng sắc khinh em gái.

Nhớ tới Lục Kính đã biết hai người họ muốn đi chơi, cô chỉ có thể báo trước cho hai người tin tức không tốt này.

Ai ngờ Lục Mạn không để bụng nói: “Em đã nới với anh trai em là chị cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó chị ngủ cùng với em, anh trai em ở một phòng với anh trai chị không phải được rồi sao.”

Tần Tranh mới không tin, Lục Mạn cùng anh trai sẽ tách nhau ra được, lúc trước ở trong nhà, còn muốn tống cổ cô ra ngoài, đừng tưởng rằng cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cô xem mấy trang web màu vàng (trang web ***) cong nhiều hơn so với Lục Mạn đó.

*

Tần Tranh vẫn đi theo bọn Tần Sanh đến thành phố Y.

Lục Mạn gọi điện thoại cho cô khóc sướt mướt nói cái gì mà nếu Tần Tranh không đi, anh trai sẽ không yên tâm về cô ấy, cũng sẽ không cho cô ấy đi.

Tần Tranh đứng ở cửa phòng ngủ van nài muốn xin đó.

Tần Tranh thật không nghĩ tới mình có thể quan trọng đến như thế này, khi kiểm tra vé tàu cao tốc, cô hỏi Tần Sanh: “Anh, ba người bọn anh đi không phải được rồi sao? Liên quan gì đến em?”

Tần Sanh chỉ vào Lục Kính đang đi bên cạnh Lục Mạn: “Để em phân tán lực chú ý của em rể.”

Tần Tranh bóp cánh tay anh trai: “Bán em gái vì tình! Đáng xấu hổ!”

*

Lục Mạn lên xe liền lôi kéo Tần Sanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tần Tranh thấy trên xe có chỗ trống tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, Lục Kính tìm được chỗ ngồi xuống, cũng không để ý tới cô.

Vừa ngồi được một lát, có chàng trai cầm di động đứng bên cạnh cô, tỏ vẻ đây là chỗ của anh ta.

Cô vừa chuẩn bị đứng dậy, chàng trai lại nói: “Không sao, tôi đến trạm tiếp theo, cậu ngồi đi.”

Lục Kính gửi tin nhắn cho cô—— lại đây.

Tần Tranh cảm thấy Lục Kính này bệnh không nhẹ, ngày xưa đã quen la lên hét xuống, thấy ai cũng đều là đàn em của mình.

Cô cố tình trò chuyện cùng chàng trai kia, còn cô ngồi ở vị trí trống bên cạnh, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Chàng trai ấp úng muốn thêm WeChat với Tần Tranh, Tần Tranh hào phóng mà lấy di động ra muốn thêm đối phương, nhưng di động bỗng bị cướp lấy, Tần Tranh buồn bực, nói xin lỗi với chàng trai, rồi đuổi theo Lục Kính ở ngã ba của toa xe.

“Cậu lấy điện thoại của tôi làm gì?”

Lục Kính: “Điện thoại hết pin, muốn mượn của cậu để gọi điện.”

Vừa nói vừa bấm điện thoại, Tần Tranh thấy sắc mặt anh ngưng trọng, nghĩ rằng có chuyện gì đó quan trọng, ngữ khí dịu xuống: “Vậy cậu có thể nói với tôi, vừa tôi tôi còn đang nói chuyện với người ta đó, như vậy rất không lễ phép.”

Lục Kính nhìn cô, hỏi một câu không chút liên quan: “Có đói bụng không?”

Tần Tranh: “?”

Lục Kính lại nói: “Tôi đói bụng, cậu giúp tôi trả tiền.”

Tần Tranh theo bản năng muốn đoạt lại di động, cảnh giác nói: “Tôi không có tiền, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tìm Lục Mạn mượn điện thoại đi.”

“Đợi lát nữa sạc xong điện thoại sẽ trả cho cậu.”

“Không được.”

Tần Tranh đi theo anh qua mấy toa xe, mới đến toa bán đồ ăn, cô đi theo sau anh nhỏ giọng nói không được, không thể, anh đi phía trước cũng không phản ứng lại cô.

Lục Kính mua một phần cơm 80 tệ, quay đầu lại hỏi cô: “Có muốn ăn chút không?”

Tần Tranh vốn đang xấu hổ vì sắp viêm màng túi, lại bị Lục Kính hỏi ăn bữa cơm như vậy càng khốn cùng thất vọng, cô tức giận nói: “Không ăn!”

Lục Kính cúi đầu nhìn thực đơn, lười nhác chỉ vào thực đơn nói với người phục vụ: “Cho cháu một hộp kem Haagen-Dazs.”

Tần Tranh lắc đầu đoạt lấy điện thoại: “Không cần! Đã nói không ăn, cậu đừng tiêu tiền lung tung.”

Khóe miệng Lục Kính nhếch lên cười, vắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào quầy bán hàng: “Tôi mua cho Lục Mạn, cậu kích động cái gì? Tôi lại không phải không trả tiền cho cậu.”

Trải qua một hồi xấu hổ, Tần Tranh mở miệng nói: “Tùy cậu, trả điện thoại lại cho tôi.”

Tàu đi vào bến ga, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai mới vừa nói chuyện với cô mang theo hành lý đi càng lúc càng xa.

Cô nghĩ sẽ có rất nhiều người chỉ có thể gặp mặt một lần trong đời, tuy rất nuối tiếc vì không thể có thêm một người bạn tốt, nhưng cũng vì sự tiếc nuối này mà cảm thấy tốt đẹp.

Những thứ càng không có được, càng có sự mong đợi.