Chương 1.2: Ngồi cùng bàn

Thứ sáu, tiết sinh học.

Lục Kính đang chơi game, Tần Tranh gửi WeChat cho Lục Mạn—— Mạn Mạn, cuối tuần này trường học của anh trai chị có việc, không về được, em đừng buồn a.

Tin nhắn vừa gửi đi, Lục Kính nghiêng mắt nhìn di động của cô, Tần Tranh đem điện thoại thả lại vào cặp sách, không khuất phục mà trừng mắt nhìn, ánh mắt kia dường như đang nói cho anh rằng, cậu được chơi di động, tôi không thể gưit tin nhắn sao?

Lục Kính dựng thẳng điện thoại lên, ngón tay dài mảnh khảnh ấn trên bàn phím vài cái, Tần Tranh lúc tan học mới lấy di động ra xem tin nhắn.

Lục Mạn rút lại tin nhắn đầu tien, tin nhắn thứ hai —— nga.

Theo sự hiểu biết của Tần Tranh với Lục Mạn, cô nghĩ hơn phân nửa là trong lòng cô ấy có chút buồn, anh trai đã hai tuần không trở về rồi.

Cô an ủi Lục Mạn —— cửu biệt thắng tân hôn, mỗi ngày đều ở bên nhau sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, khoảng cách sinh ra vẻ đẹp.

Cô gửi xong tin nhắn, liếc mắt thấy Lục Kính đang đứng dựa vào lan can nói chuyện với bạn học, thế mà, cô lại cảm thấy anh còn rất đẹp trai, ánh mắt nghiêm túc thật là đẹp mắt a.

Anh vừa lúc giương mắt lên, cô vội thu hồi tầm mắt, di động rung lên.

Lục Mạn gửi tin nhắn trả lời —— Lăn.

Tần Tranh nghĩ cô gái nhỏ mềm mại đến từ lăn cũng dùng tới, có phải mình rất quá đáng rồi không, trở thành chướng ngại vật giữa bọn họ.

Ngay khi cô mềm lòng chuẩn bị giải thích, phát hiện mình bị Lục Mạn kéo vào danh sách đen.

Cô tức giận, nhìn Lục Kính, cô cảm thấy vừa rồi bản thân đúng là bị mù, không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, đều là phần tử cực đoan.

Không giống cô cùng anh trai đều là người ôn nhu đáng yêu a ~

Thứ hai, Tần Tranh nghe thấy Từ Lị Lị bát quái thảo luận về chuyện của Lục Kính, xưa nay cô rất thích nghe bát quái, liền trộm nghe vài câu.

Lục Kính đánh Từ Tử Cáo lớp ( 5 ) cao tam đến răng rơi đầy đất, Từ Tử Cáo này Tần Tranh từng nghe qua, lúc ấy từng theo đuổi cô, ấn tượng của cô với anh ta dừng lại ở viẹc anh ta là người đầy dầu mỡ.

Tần Tranh quay đầu nhìn Từ Lị Lị: “Lục cẩu đánh anh ta làm gì?”

Từ Lị Lị nhìn về phương hướng phía sau Tần Tranh, biểu tình quỷ dị.

Tần Tranh có quan hệ rất tốt với Từ Lị Lị, cho nên trước mặt cô ấy đều không che giấu sự chán ghét với Lục Kính, thậm chí còn đặt cho anh một biệt danh.

Cô chậm rãi quay đầu, trông thấy khuôn mặt vô cảm kia, anh kéo ghế ngồi ra trở lại đúng chỗ.

Trong không khí đọng lại hơi thở xấu hổ, cô trộm nhìn Lục Kính, tiếp tục làm bài tập.

Lục Kính bỗng nhiên mở miệng: “Tần Tranh.”

Cô ngẩng đầu theo bản năng mà, ngữ khí có chút khẩn trương: “Làm sao?”

“Kỳ thi hàng tháng sắp đến.”

Cô gật đầu, nhưng không ngờ rằng người đứng cuối lớp còn để ý đến kỳ thi này.

Tiếp đó cô nghe được anh nói: “Cậu ra ngoài với tôi.”

Tần Tranh nghĩ cô là người đứng đầu lớp, cậu kêu tôi đi ra ngoài tôi liền đi ra ngoài há chẳng phải rất mất mặt.

Tư duy theo không kịp bước chân, chờ cô phản ứng lại, mông đã rời khỏi ghế.

*

Lục Kính giống như bình thường dựa vào lan can, lười nhác mà mở miệng: “Giúp tôi gian lận.”

“Ha?” Tần Tranh hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình hình), theo lý mà nói hai năm tới Lục Kính nắm chắc vị trí cuối bảng, căn bản không cần phải gian lận, cho dù đưa anh đáp án chưa chắc anh sẽ đạt điểm tối đa di.

Lục Kính trầm mặc vài giây, mở miệng: “Ý trên mặt chữ.”

Tần Tranh trợn tròn mắt, năng lực lý giải của cô không tệ, điều cô không hiểu chính là ý nghĩa khi làm như vậy.

Cô từ chối: “Kỳ thi tới của chúng ta đều dựa theo số thứ tự, số của tôi và cậu lại không gần nhau, đến lúc đó phân chỗ ngồi ngay cả phòng thi cũng có thể không cùng nhau.”

Đôi mắt đen của Lục Kính lấp lánh ánh sáng: “Ba mẹ cậu hẳn là còn chưa biết em gái tôi còn là vị thành niên đi.”

Tần Tranh hùng hùng hổ hổ mà về tới phòng học, Từ Lị Lị bát quái mà thăm dò hỏi: “Lục Kính nói gì với cậu vậy?”

Tần Tranh lấy sách tiếng Anh ra, lật vài trang sau đó thản nhiên nói: “Một người đứng cuối bảng uy hϊếp tớ không giúp cậu ta gian lận, thì sẽ nói cho ba tớ chuyện anh trai yêu đương, đây là cái thể loại gì?”

Từ Lị Lị sùng bái nhìn về phía Lục Kính đứng ngoài cửa, hoa si nói: “Tớ càng nhìn Lục Kính càng thấy đẹp trai, mặc kệ cậu ấy làm cái gì tớ đều cảm thấy là đúng, ủng hộ vô điều kiện.”

Tần Tranh đáp trả: “Hôm trước Ngô Ngạn Tổ là ông xã cậu, hôm nay là Lục Kính, ngày mai có phải lại đến phiên Lý Uân?”

Lý Uân, người theo đuổi Từ Lị Lị, diện mạo giống như cái tên, giản dị thành thật, Từ Lị Lị vẫn luôn thấy chướng mắt.

“Mất hứng!Nếu cóngười vừa xinh đẹp đáng yêu học tập lại tốt như cậu, tớ lập tức cho người đó ngồi cùng bàn.” Từ Lị Lị trung thực nói.

Bên cạnh có người ngồi xuống, cô tưởng là Từ Lị Lị, đầu cũng không nâng liền nói: “Đừng mơ đi, tặng không Lục Kính cho tớ tớ cũng không cần.”

Hồi lâu không có người trả lời, cô ý thức được tình huống không đúng, ngẩng đầu lên, anh đang xem di động.

Cô nghĩ anh nhất định không nghe được lời cô nói.