Chương 1.1: Ngồi cùng bàn

Vào kỳ nghỉ hè cao nhị ( năm hai trung), anh trai Tần Sanh đã nhất kiến chung tình với Lục Mạn mới vừa lên năm nhất, cũng là em gái của Lục Kính học cao nhị.

Một tuần sau, trong tay Lục Kính cầm một con dao, đứng dưới lầu nhà cô, cô bị dọa ngốc, ngón tay anh đầy những vết xước do dao gây ra, Tần Tranh từng thấy bộ dáng anh đánh nhau, rất tàn nhẫn.

Anh đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng mũi giày nghiền nát, khinh miệt nói: “Lục Mạn ở trên đó?”

Tần Tranh bình tĩnh lại, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm con dao trên tay anh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lời của Lục Mạn, cô ấy có một người anh trai.

Lục Mạn, Lục Kính.

Bọn họ là anh em.

Nhận thức được điều này khiến cô hơi giật mình, hơn nửa ngày vẫn nói không nên lời.

Lục Kính đi về phía cô: “Đi lên gọi em gái tôi xuống.”

Trước kia ở trên sân thượng cô từng nghe qua anh dùng ngữ khí này nói chuyện, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật càng như khúc nhạc dạo trước bão táp.

Tần Tranh nhớ tới bộ dáng Lục Kính đánh nhau rất hung tàn, lắc đầu theo bản năng: “Lục Mạn là ai?”

Lục Kính cười: “Tần Tranh, bây giờ cô đi gọi em gái tôi xuống, tôi có thể coi như không có chuyện gì, nếu để tôi lên bắt gian, tôi không đem anh trai cô đánh đến tàn phế, tôi sẽ không mang họ Lục.”

Tần Tranh tin rằng Lục Kính có thể làm ra việc này, nắm chặt tay nói: “Anh trai tôi chỉ đang dạy kèm cho Lục Mạn, hơn nữa em gái cậu sao cậu có thể dùng từ bắt gian này được.”

Lục Kính bỏ con dao vào túi quần, sắc mặt có chút dịu đi, ánh sáng chiếu lên người anh, cô cực kỳ sợ hãi, cắn răng nói: “Tôi lập tức đi lên kêu em gái cậu xuống.”

Khi cô đi đến cửa thang máy, bỗng nhiên quay đầu, đứng ở cửa căn hộ hét về phía anh: “Lục Kính, anh trai tôi sẽ không làm chuyện bậy bạ, cậu đừng tưởng rằng cậu cầm dao tôi liền sợ cậu, chú nhỏ của tôi xuất thân từ bộ đội đặc chủng đó, cậu muốn khi dễ anh trai tôi, chú ấy sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Lục Kính chậm rãi bỏ tay bỏ vào túi, Tần Tranh vội vàng chui vào thang máy, điên cuồng mà ấn nút đóng.

Lục Kính khom lưng nhặt quả táo trên mặt đất lên, theo đường parabol ném vào thùng rác, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Tần Tranh vừa sợ hãi lại tỏ ra thông minh, đứng đầu lớp cùng chỉ số thông minh cao không thể nào lại ngốc như vậy a.

*

Mối tình của Lục Mạn cùng Tần Sanh thành sự thật không thể chối cãi.

Kỳ nghỉ hè kia, mỗi ngày Tần Tranh đều gặp ác mộng, mơ thấy anh trai bị gϊếŧ chết dưới lưỡi dao của Lục Kính với nhiều phương thức khác nhau.

Hai ngày sau khi khai giảng cao tam, Lục Kính người đứng cuối trong tất cả các kỳ thi, gióng trống khua chiêng dọn bàn ghế ngồi vào bên cạnh Tần Tranh, chủ nhiệm lớp cố ý tìm Tần Tranh nói chuyện, bảo cô hỗ trợ chiếu cố Lục Kính học tập.

Thứ năm tan học, cô nghe thấy anh ta gọi điện WeChat cho ai đó —— cái tên ngốc bức khi dễ em gái tôi kia, cậu cảm thấy tôi có thể bỏ qua cho anh ta sao, chân trời góc biển, lão tử cũng muốn gϊếŧ anh ta.

Đó là câu nói dài nhất cô nghe anh nói sau khi ngồi cùng bàn với anh.

Tần Tranh nghĩ đến một câu —— không phải bùng nổ trong trầm mặc, thì chính là chết trong im lặng.

Cô lập tức gửi tin nhắn cho anh trai, nói cuối tuần mình đi tìm anh ấy chơi.

Tần Sanh học ở thành phố kế bên, trở về mất nửa giờ, để anh ấy không trở về có hai cách, một là Tần Tranh qua đó quấn lấy anh ấy, hai là Lục Mạn qua đó.

Đương nhiên cái thứ hai rất khó thực hiện, cô lo lắng Lục Kính sẽ chém cả cô ấy lẫn Tần Sanh mất.