Chương 2.1: Lục Mạn này không phải Lục Mạn đó

Trước khi kỳ thi hàng tháng bắt đầu, đại hội thể thao hừng hực khí thế diễn ra, cao tam thời gian ôn tập cấp bách, chủ nhiệm lớp ngoài miệng nói phải chú trọng tham gia, thực tế lại là hận không thể khiến học sinh mỗi một phút đều dùng vào việc học tập.

Năng lực bát quái của Từ Lị Lị hoàn toàn khiến Tần Tranh nắm bắt được nguyên nhân Lục Kính muốn cố gắng trong kỳ thi hàng tháng, khi ấy mới vừa phân ban, mọi người tùy tiện chọn chỗ ngồi, sau đó chủ nhiệm lớp nói sẽ chọn chỗ ngồi theo thành tích học tập.

Lục Kính thích Thái Hiểu Tuệ, cũng chuẩn bị trở thành bạn cùng bàn của cô ấy.

Tần Tranh trải qua phân tích của Từ Lị Lị, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quyết định muốn giúp người nào đó thành công.

Đại hội thể thao, vốn là Tần Tranh và Lục Kính phụ trách cung cấp nước khoáng, cô nói với Thái Hiểu Tuệ mình thấy không thoải mái, bảo cô ấy hỗ trợ.

Lục Kính nhướng mày: “Cậu chỗ nào không thoải mái?”

Tần Tranh nghĩ thầm, chuyện Lục Kính thích Thái Hiểu Tuệ có phải Từ Lị Lị bịa đặt hay không a.

Nhưng nhớ tới năng lực bát quái của Từ Lị Lị, mặt diễn sinh động như thật, chắc có lẽ là thật đi.

Cô lấy cớ mình đau bụng, vừa đi vừa diễn, trên đường gặp được Lục Mạn, cô hừ một tiếng, Lục Mạn không biết chuyện gì nên đi qua, thanh âm mềm mại: “A Tranh, gần đây sao chị không tìm em chơi?”

Tần Tranh nghĩ em đã kéo chị vào danh sách đen rồi, chị còn tìm em chơi cái gì.

Cô kiêu ngạo quay đầu đi, không trả lời cô ấy, lập tức đi về phía công viên, trên đường đi di động bỗng rung lên, tin nhắn của anh trai —— Mạn Mạn nói em không vui? Ai chọc em.

Tần Tranh vừa tức lại bực, không đề cập tới thì thôi, vậy mà anh trai biết chuyện Lục Mạn đem mình kéo vào danh sách đen a.

Tức giận tả lời lại —— anh.

*

Mới vừa đi không bao lâu, Lục Mạn lại gửi nhắn tới —— ở đâu? Tôi đi tìm cậu.

Tần Tranh nhớ tới cô ấy đã kéo mình vào danh sách đen, nhịn không được gửi tin nhắn giọng nói giận dỗi qua: “Không phải đã kéo chị vào danh sách đen sao? Gọi chị ra làm gì?”

Lục Mạn: “Ở đâu”

Tần Tranh cảm thấy Lục Mạn rất không có kiên nhẫn, cô lại dỗi nói: “Tìm chị gái làm gì? Chị gái ở bên này nhìn soái ca rất happy, có chuyện thì nói, không có việc gì thì lại kéo chị vào danh sách đen a.”

Nói xong, cô vẫn chưa giải toả được nỗi hận trong lòng, liền kéo vào danh sách đen, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút.

*

Khi Lục Kính đến sân vận động, Tần Tranh đang ngồi bàn bóng bàn, đôi chân thẳng tắp rũ xuống, mái tóc đuôi ngựa tung bay theo gió, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra ý cười.

Tần Tranh nhìn thấy Lục Kính cách đó không xa, tươi cười trên mặt lập tức đọng lại, Lục Kính có loại cảm giác mình là vị khách không mời mà đến, ngại mặt mũi, anh với lấy vợt bóng bàn đánh qua lại.

Tần Tranh không kìm được sắc mặt, cô còn tưởng rằng anh tới tìm cô, xem ra là tự mình đa tình.

Cô nhảy khỏi bàn, Thẩm Diệp thuận thế đi theo sau cô, hai người cậu một câu tôi một câu nói chuyện.

Nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy Lục Kính có chuyện muốn nói, hơn nữa là nói với cô.

Chẳng lẽ là muốn bàn bạc kế sách gian lận?

Thật ra cô cũng muốn cùng anh thảo luận.

*

Ngày hôm sau, Thái Hiểu Tuệ hỏi Tần Tranh có muốn trao đổi công việc hay không, Tần Tranh cầu còn không được, cô ngồi ở sân bóng rổ nhận lấy quả bóng Thẩm Diệp ném qua, động tác thuần thục mà chụp lấy, ném vào rổ, ghi bàn.

Thẩm Diệp cùng cô, hồi sơ trung là bạn cùng trường, thành tích không phân trên dưới, năm nay là lần đầu tiên trở thành bạn cùng lớp.

Trước đây hai người là có quen biết, sau này có lẽ cũng chỉ là quen biết, Tần Tranh nghĩ như vậy.

Lục Mạn đứng ở sân bóng bên cạnh gọi tên cô, cô không tình nguyện mà ném bóng rổ cho Thẩm Diệp, đi qua đó, ngữ khí không được tốt: “Có việc?”

Nhớ tới hôm qua cô ấy liên lạc với mình, sợ là thực sự có chuyện gì quan trọng, nhỡ đâu thật sự vì mình mà làm chậm trễ chuyện gì, hạnh phúc cả đời của anh trai sẽ mất hết.

Nghĩ vậy, cô lại thấy ảo não hôm qua mình không nên tùy hứng, vừa đáp lại Lục Mạn, vừa thêm cô ấy vào danh sách bạn tốt.

Lục Mạn đưa kem qua, còn có đồ uống ướp lạnh nói: “Không có chuyện gì a ~ chỉ là muốn gặp chị, chị giúp em mang qua cho anh trai em nha, trong lớp em có việc rồi.”

Tần Tranh siêu cấp hối hận đã nhận đồ của Lục Mạn, càng hối hận mình vừa rồi đã mềm lòng.

Lục Mạn thông qua lời kết bạn của cô, Tần Tranh gửi một biểu cảm che mặt cười—— em kéo chị vào danh sách đen một lần, chị kéo em vào danh sách đen một lần, coi như hoà nhau.

Lục Mạn: “Được.”

Tần Tranh nhìn thân ảnh Lục Mạn chạy vội vàng, chỉ có hai chữ hình dung cô ấy —— Thú vị.