Chương 5.2: Miễn là tình đậm sâu

Tần Sanh cùng Lục Mạn đi Bảo tàng khoa học tự nhiên, Tần Tranh nhíu mày cầm bài thi của Lục Kính, tìm vị trí bên ngoài ngồi xuống.

Cô ngửa đầu, cau mày: “Mấy bài này đều rất cơ bản a, không phải cậu có mời giá sư sao? Bọn họ không dạy cậu à?”

“Bọn họ rất ồn ào.” Lục Kính nói, nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng hỏi: “Mua ở đâu?”

“Mua ở góc đường, tôi với anh tôi đã ăn ở nhà rồi, sữa đậu nành này tôi từng uống qua, hương vị cũng không tệ lắm, Lục Mạn gửi tin nhắn cho tôi nói cậu đi quá vội, còn chưa ăn, tôi liền thuận tiện mua bữa sáng cho cậu.” Tần Tranh dùng bút gõ đầu, vừa suy tư vừa đáp lại.

“Nói thực ra, đề này quá cơ bản, tôi không biết dạy cậu như thế nào.” Tần Tranh buông tiếng thở dài, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

“Lúc trước cậu tới đây làm gì?” Anh hỏi.

Tần Tranh thấy anh không hề có hứng thú học tập, cô dùng cán bút gõ mặt bàn: “Tôi tới đây đọc sách a, cậu cho rằng tôi trời sinh ưu tú sao? Đương nhiên không phải, tôi cũng phải rất nỗ lực đó.”

Lục Kính không cảm thấy Tần Sanh rất nỗ lực, có nhiều lần giáo viên yêu cầu làm bài tập trong sách, bài thi thử, cô gần như không hề chạm qua.

Cũng có rất nhiều lần, anh chờ cô xấu mặt, chẳng hạn như khi giáo viên dạy toán đột nhiên gọi cô lên phân tích vì đề quá khó, anh quay đầu thấy cô chỗ trống trên bài thi đặt một quyển truyện tranh.

Chỉ là, cô trả lời rất trôi chảy.

Tần Tranh đang nghĩ cách, tự mình học thì dễ, dạy cho học tra thì lại khó như lên trời.

Thời điểm Lục Mạn cầu cô, cô đã đoán trước được sự khiêu chiến này rồi.

Khi cô còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe thấy anh nói: “Cậu dạy Thẩm Diệp như thế nào, liền dạy tôi như thế đó.”

Tần Tranh bĩu môi, anh có biết mình đang nói cái gì không.

Nền tảng của Thẩm Diệp có thể so sánh với học tra như anh sao?

Đương nhiên, Tần Tranh cũng ngại đi tổn thương anh, sợ đánh gục sự tự tin của anh.

*

Tần Tranh là một người kiên nhẫn, chỉ cần nghiêm túc tới hỏi cô, cô đều sẽ không chê phiền mà giải đáp rõ ràng cho người đó, giảng một suy mười.

Chỗ ngồi của Lục Kính luôn bị người khác chiếm dụng, thái độ của anh đặc biệt không tốt, thời gian lâu dài, Tần Tranh cũng chủ động đi đến chỗ người khác để giảng dạy, nhưng Lục Kính lần nào cũng chặn không cho cô đi vào.

Tần Tranh không thích so đo với bạn bè, đặc biệt là Lục Kính, một người bạn “tốt” mỗi ngày đều cho đủ loại đồ ăn vặt ngon như vậy.

Mỗi lần cô chỉ có thể lấy lòng cầu anh cho mình vào, cũng lần nữa hứa hẹn, lần sau tuyệt đối sẽ không cho người khác ngồi vào chỗ của anh.

Lúc này, cô đang nghiêng đầu, bàn tay chống lên nửa đầu, nghiêm túc lại chuyên chú.

Buổi sáng hôm đó, Lục Kính cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, anh thích cô nhỏ giọng nhẹ nhàng giảng giải, đặc biệt là khi anh giả bộ nghe không hiểu, cô sẽ mặt ủ mày ê mà phát ra tiếng ai oán nhẹ, rồi sau đó lại cầm lấy bút, giảng lại từ đầu đến đuôi.

*

Tuyết đầu mùa đến vào ngày cuối cùng của năm cũ.

Tần Sanh hẹn Lục Mạn buổi tối đi bắn pháo hoa, Tần Tranh nép mình trên sô pha lướt Weibo, trò chuyện câu có câu không với ba về nguyện vọng thi đại học.

Lấy trạng thái trước mắt của Tần Tranh mà nói, cô muốn thi vào đâu đều có thể tự do lựa chọn.

Ba mẹ hy vọng cô tiếp tục cố gắng, tương lai xuất ngoại du học.

Từ nhỏ đến lớn Tần Tranh đều được đặt nhiều kỳ vọng, ở trong mắt người khác cô là con nhà người ta, cô không thích cảm giác này, cuộc sống của cô đã được an bài từ trước.

Cô đã bị đồng hóa, hoàn toàn không nhớ rõ mình muốn làm gì.

Có đôi khi cô sẽ cảm thấy ngoại trừ việc học, hình như cô không biết làm gì cả.

Tần Sanh gửi tin nhắn hỏi cô có muốn ra ngoài bắn pháo hoa không, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, nội tâm trống rỗng không thể lấp đầy, cô lấy ra cuốn tạp chí sắc tình giấu dưới gầm giường, sau khi lật vài trang, ngón tay chậm rãi thâm nhập vào qυầи ɭóŧ, mát xa âm đế, khát vọng tìиɧ ɖu͙© mang đến kɧoáı ©ảʍ do, khát vọng phóng thích du͙© vọиɠ nguyên thủy của bản thân.

Đột ngột điện thoại rung lên, gần như đánh bay mọi ham muốn của cô.

Cô nhìn cuộc gọi WeChat trên màn hình, là Lục Kính.