Chương 6.1: Vả mặt

Tần Tranh chần chờ một lát, nhận điện thoại, mở miệng giọng nói có chút nghẹn ngào: “Có việc?”

Lục Kính nghe ra dị thường, hỏi: “Cậu đang ngủ?”

Ngón tay Tần Tranh ấn xuống âm đế, nghe giọng anh để tự an ủi, có loại kí©h thí©ɧ khó nói nên lời, cảm thấy thẹn thùng, cô nói không nên lời là cảm giác gì, trong não truyền đến một tín hiệu —— cô muốn nghe anh nói chuyện.

Cô trở mình, ngón tay xao xoa bên cạnh âm huyệt, giọng nói so với thường ngày mềm mại hơn nhiều: “Còn chưa? Gọi điện tới có việc sao?”

Lục Kính: “Chúng tôi đang ở quảng trường nhân dân.”

Tần Tranh tựa hồ nghe được tiếng cười của Lục Mạn, tay cô chỉ xoa nắn qua lại âm đế, lại chậm chạp tìm không thấy kɧoáı ©ảʍ, cô đem ngón tay ướt dầm dề từ âʍ đa͙σ rút ra, mở loa ngoài, rút khăn giấy lau tay: “Bây giờ sao? Hai mươi phút nữa tôi mới qua được, chờ tôi đến thì đã khuya rồi.”

“Tôi đi đón cậu.” Lục Kính trả lời rất nhanh, Tần Tranh hơi sửng sốt, cười nói: “Không có tôi không được sao?”

“Không được.” Anh nói trắng ra, cũng rất đơn giản, Tần Tranh nhịn không được nghĩ, ngữ khí vừa rồi của anh, là có ý gì.

*

Khi Lục Kính đứng dưới lầu, Tần Tranh vừa mới tắm rửa xong, anh gửi tin nhắn tới nói anh đang ở dưới lầu.

Tần Tranh búi tóc nửa đầu, áo lông vũ khoác ngoài bộ đồ ngủ, đi xuống lầu, tuyết rơi ngày càng lớn, trên người anh phủ một tầng tuyết trắng mỏng, áo gió khoác lên người anh, nhìn rất cao lớn.

Cô không khỏi nhớ tới vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với anh, mình còn đang tự an ủi, trong lòng có chút xấu hổ.

Gương mặt bị gió thổi đến đỏ ửng, cô cúi người nhìn đống tuyết trên mặt đất, anh dùng chân viết chữ “Tần”, viết còn rất đẹp.

Cô rất khó không nghĩ nhiều, đỏ mặt lên, tầm mắt chuyển dời đến bụi cây, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Lục Kính nhìn chằm chằm đôi giày mèo cô đang đi: “Không phải trong điện thoại cậu bảo tôi mang pháo hoa tới đây cho cậu sao?”

Lúc này Tần Tranh mới chú ý tới bên chân anh đặt một bao nilon, đáy lòng cô bỗng thấy ấm áp, hít một hơi rồi vuốt tóc nói: “Vậy cậu cũng không cần mặc kệ trận tuyết lớn mà mang tới đây a.”

“Nghìn dặm tặng lông hồng, lễ nhẹ mà tình ý nặng.”

Tần Tranh nhìn về phía anh, bỗng muốn cười: “Tôi cũng chưa chuẩn bị quà tặng cho cậu.”

Trên mặt anh hiện lên một tia xấu hổ, ngay sau đó rất nhanh trả lời lại: “Không sao, coi như cậu nợ tôi.”

*

Hai người đứng dưới lầu một lúc, ba Tần gọi điện thoại hỏi cô sao xuống lầu mua nước lại lâu như vậy.

Tần Tranh ngửa đầu nhìn Lục Kính, lại nhìn pháo hoa trên mặt đất, nói vào trong điện thoại: “Ở dưới lầu đυ.ng phải bạn học, tý nữa con sẽ lên nhà.”

Lục Kính đưa pháo hoa qua, Tần Tranh cầm lấy túi, nói: “Hồ hoa sen bên kia có thể bắn pháo hoa, được không? Cậu chờ tôi chút, tôi lên thay quần áo.”

Lục Kính gật đầu: “Ừm.”

Tần Tranh đứng trong thang máy hồi tưởng khuôn mặt vừa rồi của Lục Kính, cảm xúc mênh mông, anh nhìn qua thật đúng là rất đẹp trai a.

Lúc ấy cô nói như thế nào, cởi hết cho không cô cô cũng không cần.

Tần Tranh tự tát mặt mình, tuổi trẻ đúng là không biết sợ, đừng cuồng vọng, thời điểm bị vả mặt càng đau hơn.

*

Tần Tranh nói dối, nói có bạn học nữ ở dưới lầu chờ cô lấy tài liệu.

Tần Tranh sở dĩ nói dối về giới tính, là do năm trước có một học đệ mới vừa nhập học đã viết thư tình cho cô, trong lúc vô ý ba Tần thấy được thư tình của nam sinh, đã bảo mẹ Tần đi khai thông cho Tần Tranh.

Lời trong lời ngoài, đều muốn nói tuổi này nên học tập cho tốt, nói linh tinh gì mà tương lai sẽ gặp được chàng trai càng ưu tú hơn.

Tần Tranh phần nào hiểu được ý tứ của hai người, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thành tích.

Vì không muốn gặp phiền não, cô đơn giản liền nói dối.

Khi thay quần áo xong, mẹ Tần kinh ngạc nói: “Xuống lầu thôi, phải mặc chỉnh tề như vậy?”

Tần Tranh đứng ở huyền quan khom lưng thay giày: “Năm nay hình như có thể bắn pháo hoa, vừa vặn bọn con đi chơi một lát, trước 10 giờ con sẽ về.”

Tầm mắt ba Tần từ trên màn hình TV, chuyển dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn sặch sẽ của cô: “Con trai?”

Tần Tranh tinh nghịch trả lời: “Ba à ba quả nhiên là thần.”

Ba Tần nghiêm túc, cầm di động nhìn thời gian: “Đừng đi quá xa, đúng 9 rưỡi phải trở về.”

Tần Tranh lè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Ba, không phải ba nói không cho con yêu đương sao?”

Ba Tần nhìn thẳng vào TV, giống như không nghe thấy những lời này của cô, chỉ nghe mẹ Tần nói: “Sắp đến tết rồi, ba con không muốn quấy rầy con, tiếp xúc với bạn học nam phải biết đúng mực, đừng để hôm nay người ta cho con cái kẹo, ngày mai cho con miếng bánh quy, con liền cảm thấy đây là thích.”