E hèm, ai theo phò mã kèo trên, chung độ đi nha :)))))
====
"Ân? Chúng ta không phải đã là phu thê rồi sao? Chẳng lẽ còn không đúng?"
Trầm Minh Phong không hiểu, vì sao công chúa phải hỏi như vậy, chẳng lẽ lời nàng nói lúc trước đều không phải là thật?
"Không, Phong nhi, ta nói là, sau khi hành phu thê chi lễ, chân chân chính chính phu thê. Tựa như mới vừa rồi, cũng là một loại phu thê chi lễ. Chúng ta trước kia là phu thê, chỉ là cũng không hoàn chỉnh. Ngươi có nguyện ý, cùng ta hành lễ này không?"
"Ngô, không hiểu. Công chúa ngươi nói cái gì thì chính là cái đó! Hi hi!"
Trầm Minh Phong chép miệng một cái, nhãn thần lấp lánh nhìn vào gương mặt phía trên, cánh tay vòng chặt cái cổ nho nhỏ này, biểu đạt vô hạn tín nhiệm của nàng.
Được hồi đáp, Trữ Tầm Nhã thỏa mãn hít một hơi thật sâu, cảm giác bản thân so với bất kỳ khi nào đều càng thích phò mã nhu thuận nghe lời...
"Phong nhi, vậy chúng ta liền....hành lễ, ngươi một lát nếu cảm thấy có chuyện gì không thích hợp, ta....ta liền dừng lại."
Người nọ còn nghĩ là có chuyện gì thú vị, vội vàng gật đầu:
"Ân!"
Trữ Tầm Nhã cũng không gấp, vẫn muốn hỏi rõ:
"Vậy sau này không cho phép ngươi hối hận, sau tối nay, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể là phò mã của Trữ Tầm Nhã ta."
Phò mã đương nhiên cam tâm tình nguyện, nàng vui mừng còn không kịp chứ! Vì vậy, dưới một cái gật đầu của Trầm Minh Phong, Trữ Tầm Nhã hạ xuống nụ hôn thứ hai....
Vẫn là cái hôn trong thâm tình mang chút vụng về, ngay lúc hai người lần nữa thở không ra hơi, Trữ Tầm Nhã nhẹ nhàng thối lui, sắc mặt ửng hồng hít thở phì phò, nhìn thẳng khuôn mặt cũng hồng nhuận của Trầm Minh Phong, bắt đầu từng chút từng chút tháo đi xiêm y của mình.
Trời nóng, y phục mặc vào cũng không nhiều, lại mỏng, Trữ Tầm Nhã có lẽ là dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, tự bóc sạch bản thân.
"Oa!"
Trầm Minh Phong lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của công chúa tức phụ nhà mình, nhất là hai quả đồi mà nàng hiếu kỳ đã lâu kia. Bây giờ nhìn thấy, quả thực khiến nàng cả kinh đến mắt cũng không chớp, bởi vì nơi đó thật sự...
"Thật lớn thật trắng nha! Công chúa nơi đó của ngươi sao lại lớn như vậy! oa ngao...."
Rốt cuộc đạt được mơ ước, Trầm Minh Phong đầu cũng không choáng, nói cũng trôi chảy, trợn tròn cặp mắt mà nhìn, nhãn thần lóe sáng, còn đang cảm thán: Chặc chặc chặc...thật muốn sờ sờ một cái nha...
Ah! Xem ra, phò mã vẫn rất thanh tỉnh a!
Trữ Tầm Nhã híp mắt, nhanh chóng thoát đi dây cột tóc của người kia, tùy ý mái tóc đen tản ra, trải trên gối, dưới vẻ mặt tươi cười đó lộ ra sắc yêu diễm.
Người nhìn nuốt nước miếng, không cần phải nhiều lời nữa, cúi người áp lên cỗ thân thể cũng trắng như tuyết kia, nụ hôn ấp áp đầu tiên rơi vào đôi mắt luôn nhìn chăm chú khiến nàng trầm luân, sau đó từng chút từng chút chuyển ra phía ngoài, cuối cùng ngậm lấy vành tai non nớt.
Cứ như vậy, hai cỗ thân thể đương nhiên gần gũi, bởi vậy, Trầm Minh Phong có thể cảm giác được rõ ràng, hai đoàn....mềm mại nhu nhuyễn đặt trước ngực mình.
Một cái giật mình, ngay sau đó lại run rẩy, đối với dạng cảm xúc xa lạ này, phò mã gia cực kỳ không quen. Nhưng, loại cảm giác này tựa hồ không kém....công chúa, có chút ý tứ!
Hừ hừ, sau này cũng phải cùng nàng như vậy...ân, hành phu thê chi lễ! hi hi hi...
Lúc này Trữ Tầm Nhã đang bậm, không có thời gian phân tâm để ý phò mã nhà mình đang tự động tự giác trộm ngắm nhìn, sau này có thể tùm đúng thời cơ học để dùng, lấy phương thức như vậy mà đối đãi nàng!
Trữ Tầm Nhã đã có chút tâm đắc, chậm rãi tìm tòi, đem nụ hôn nóng bỏng từ trên khuôn mặt Trầm Minh Phong hạ xuống mỗi một tấc, tay cũng không nhàn rỗi, đặt lên bánh bao nhỏ, phối hợp nhịp điệu nụ hôn, từng cái từng cái xoa nắn, dành cho người này song trọng cảm xúc.
Mà người phía dưới dường như cảm thấy rất mới lạ, cũng không cam chịu thua kém, chu môi nói:
"Hanh! Ta đây cũng muốn chơi đùa với cái của ngươi!"
Dứt lời, đưa tay ra, nắm lấy hai viên thịt to to nàng mơ ước đã lâu, hành động chuyện nàng dự mưu đã lâu --- sờ sờ, xoa xoa, nắn nắn, xe xe...
"Ngô....thật lớn....thật mềm..."
"Ân..."
Trầm Minh Phong còn không có phản ứng, nhưng Trữ Tầm Nhã phía trên lại trước mở miệng, khe khẽ rên.
Đáng chết!!
"Ah! Phong nhi, hô --- Phong nhi...."
Trữ Tầm Nhã không biết mình đang làm chuyện gì, đôi tay người phía dưới giống như có ma tính, cứ thế nhẹ nhàng chạm vào, bản thân tựa hồ liền mềm thanh một vũng nước, toàn thân không còn chút sức lực, càng thêm run rẩy, đúng là so với người kia chỉ có hơn chứ không kém.
Thấy đối phương dừng lại, Trầm Minh Phong nâng thân thể lên một chút, phát hiện dĩ nhiên không thể cử động, không thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến, cố gắng nâng đầu, nhìn phía người nọ.
"Công chúa, ngươi....ngô...."
Lời nghi vấn còn chưa mở miệng, liền ập đến một cái hôn sâu như trừng trị, sau đó chính là từ trên xuống dưới, ngay cả đôi chân kia cũng sẽ không bàng quan, quấn quít gia nhập vòng chiến...
Trên trán trên mặt Trầm Minh Phong bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng, thân thể nóng lên, sắc mặt hồng hồng. Dĩ nhiên không chỉ nàng, cái người luôn bận rộn phía trên kia cũng đầu đầy nước, toàn thân phát nhiệt, không ngừng từ trong ra ngoài. Cảm thụ không nói rõ được, cũng không thể tả rõ, tựa như nháy mắt tiếp theo thân thể sẽ vô lực ngã xuống, lại giống như tràn đầy hoạt lực, một khắc cũng không thể ngừng nghỉ...
Khi Trữ Tầm Nhã hoàn toàn chuẩn bị ổn thỏa, chờ thực hành bước tiếp theo, nụ hôn đã dừng lại, ngẩng đầu nhìn người nọ, liền nhìn thấy một gương mặt kiều tiếu quyến rũ không nói ra được như vậy.
Giờ khắc này, khí tức của cả hai quấn lấy nhau, không chớp mắt mà nhìn đối phương, nhìn rất lâu.
Trữ Tầm Nhã hồi thần, quyết định hỏi một lần cuối, để người nọ xác định, xác định nàng ấy đúng là xem mình là đối tượng bầu bạn cả đời, là ái nhân cả đời.
"Phong nhi, ngươi có bằng lòng không? Từ nay về sau sẽ không thể cùng bất kỳ ai như ta lúc này, làm chuyện này, chỉ có thể hai người chúng ta, chỉ giữa chúng ta mới có thể. Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"
Mặc dù không hiểu rõ lắm ý của nàng, Trầm Minh Phong vẫn kiên định gật đầu.
"Được, Phong nhi, chuyện này sẽ có chút đau, ngươi phải nhịn tí, nhẫn một tí sẽ qua đi, ta sẽ khiến ngươi thoải mái, khiến ngươi khoái lạc, ngươi ngoan ngoãn nhé..."
Trữ Tầm Nhã cũng bắt đầu mất khống chế thì thào nói, trong lòng là vô cùng khẩn trương, nhưng khi nhìn phò mã hiện ra mị khí nữ tử, nhìn dáng vẻ nàng mọi cách ỷ lại cùng tín nhiệm mình, trái tim Trữ Tầm Nhã không thể bình tĩnh mà khẩn trương, tự cổ động bản thân.
Phong nhi, đừng sợ, có ta đây...
Trữ Tầm Nhã không do dự nữa, giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười kia, khóe môi câu ra một độ cung.
Sau đó, dũng cảm tiến vào.
...
Ô! Ô! Ô! Kẻ xấu xa này! Chỗ nào là có chút đau chứ? Rõ ràng là đau muốn chết!
Kẻ lừa gạt! Gạt người!!!
Trầm Minh Phong phát ra ủy khuất từ nội tâm, rõ ràng bắt đầu có chút không tin nàng, bĩu môi không nói lời nào, cũng không dám động loạn, trong mắt hiện ra chút lệ quang, nức nở lên án.
Trì hoãn chốc lát, Trầm Minh Phong rốt cuộc ngừng thút thít, Trữ Tầm Nhã lại cũng không dám không ngừng....
Đối với loại cảm giác cùng thể nghiệm kỳ quái này, Trầm Minh Phong lúc đầu còn có thể khống chế bản thân. Sau này, nàng thấy tựa như thấy được sao sao, đầy bầu trời sao, lấp lóe lấp lóe, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lóe sáng, thân thể cũng càng ngày càng thoải mái, khiến nàng không cách nào kiềm chế, những thanh âm kỳ quái phát ra từ miệng, thu cũng không thu lại được, càng bạo phát tiếng vang, càng trở nên thống khoái vui sướиɠ...
Cùng lúc đó, Trầm phu nhân nãy giờ bận việc rốt cuộc có chút rỗi, lách ra khỏi đám quý phụ, ra khỏi phòng, lau một đầu mồ hôi đang muốn hít thở không khí lại chợt vỗ trán một cái, chợt nhớ khi nãy có người đến báo, nói Phong nhi uống rượu say!
Không xong! Đây chính là đại sự, xem bà đúng là bận quá nên quên mất!
Không được, thân phận của Phong nhi không phải chuyện đùa, nàng say rồi, không biết có thể làm ầm ĩ hay không, một mình công chúa cũng không biết có giải quyết được không, vẫn phải đi xem, nếu như vô sự là tốt nhất.
Lão gia chết tiệt này, cả ngày gây sự! Mỗi lần đều do bà thu dọn cục diện rối rắm, khuyên lại không nghe, không biết mình từ trước đã lao bao nhiêu tâm lực, một bên muốn chiếu khán nữ nhi bảo bối không hiểu chuyện, một bên lại thời thời khắc khắc đề phòng người bên gối chưa bao giờ khiến bà bớt lo này...
Hai cha con thực sự khiến nàng tức chết!
Nghĩ đến những thứ này, Trầm phu nhân chung quy không dám quá oán trách chậm trễ, cũng không mang theo người, dặn dò hạ nhân vài câu, vén làn váy, lòng như lửa đốt mà chạy đến viện của Trầm Minh Phong.
Nhưng trấn định như Trầm phu nhân, cũng vạn vạn không nghĩ đến, bà sắp phải chứng kiến dạng cảnh tượng như vậy, cảnh tượng....bất kham, cảnh tượng...khiến bà cảm thấy khϊếp sợ cùng tuyệt vọng.
Đợi khi bà hổn hển đến ngoài cửa phòng Trầm Minh Phong, dừng bước muốn đẩy cửa vào, chính là thời khắc mấu chốt hai người kia đang cộng phó vu sơn, chính là lúc Trữ Tầm Nhã dùng lực hung mãnh nhất, càng là lúc thanh âm của Trầm Minh Phong khó ức chế nhất.
"Đây....đây là...."
Đứng ngây người ngoài cửa phòng, Trầm phu nhân đầu tiên tưởng rằng là âm thanh gì, nhíu mi tinh tế nghe, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, đến khi bà kịp phản ứng, đây là đến từ nữ nhi nhà mình....
Trời ạ!!!
Trầm phu nhân như bị sét đánh, siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt, vẫn là không khống chế được phẫn nộ cùng hận ý tràn lan, đẩy ra cửa phòng vẫn chưa được khóa, bước nhanh vào, bà muốn xem rốt cuộc là người phương nào, dám.....dám!
Hai người trong phòng đang nhập vào cuộc chiến, hồn nhiên không biết các nàng đang đứng ở hoàn cảnh nào. Trầm Minh Phong hai tay ôm sát người phía trên, thân thể bắt đầu run run. Trữ Tầm Nhã kề sát tận lực, không dám có chút thả lỏng, vẫn đang dùng sức. Nàng muốn, nàng cùng Phong nhi, cùng đến đỉnh...
"Các ngươi! Các ngươi dùng tay!!"
Vào thời khắc này, một đạo tiếng hét phá vỡ bầu không khí ám muội nồng đậm trong phòng, cắt đứt động tác thẹn thùng cùng tiếng rên liên tục của hai người, đồng thời, cũng đánh nát lòng người chứng kiến...
Phong nhi....của ta!
Hai người trên giường nghe tiếng liền giật mình, không kịp phản ứng, chỉ dừng lại động tác tĩnh thanh, song song quay đầu, đều thấy được Trầm phu nhân đứng nơi bình phong cách đó không xa, toàn thân run rẩy.