Chương 55 Dục Động

Trầm Minh Phong uống say, bây giờ cũng không biết là dáng vẻ nào, Trữ Tầm Nhã trước tìm một cái cớ cho lui Sắc Vi, lúc này mới một mình vào phòng của Trầm Minh Phong.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, vô cùng tối nhưng vẫn có thể thấy đường, Trữ Tâm Nhã đốt nên, thấy trong phòng khoảng khắc sáng lên, không do dự, lập tức cầm giá nến đi vào trong.

Vén rèm lên, vào nội thất, vòng qua bình phong sơn thủy to lớn, giương mắt liền thấy người kia đang mềm nhũng nằm trên giường, tư thế rất không được tự nhiên, tay cũng không an phận, không ngừng kéo kéo cổ áo của mình, kèm theo còn có cái miệng không ngừng, khi thì chép miệng vài tiếng, khi thì lẩm nhẩm nói chuyện.

Dưới ánh nến chiếu rọi, Trầm Minh Phong sắc mặt hồng đến dị thường, còn bất chợt nhíu mày hừ nhẹ, người không biết còn tưởng nàng sinh cái gì bệnh nặng!

"Phò mã? Phong nhi? Phong nhi!"

Trữ Tầm Nhã tìm một chỗ đặt giá nến xuống, mấy bước đến gần giường, hiện giờ người này đúng là đã kéo lỏng ngoại sam, bên trong là nội y thuần trắng, cũng là mở ra một cái khe không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể thấy một đoạn vải quấn ngực ngắn.

Quả thật, trạng thái như vậy, nhất định cũng có thể đơn giản vừa nhìn liền có thể thấy một mảnh da thịt trắng như tuyết...

Trữ Tầm Nhã nuốt khan một cái, bất động thanh sắc, bắt đầu thay nàng thoát đi ngoại sam, động tác hết sức nhẹ nhàng. Trầm Minh Phong sau khi say rượu đại khái là không thể yên lặng, dường như thân thể rất khó chịu, hai tay không ngừng vung vẫy, thân thể cũng vặn vẹo, kết quả chính là khiến phần cổ áo càng thêm mở rộng hơn.

"Ực..."

Lại là một cái nuốt khan.

Trữ Tầm Nhã nhãn thần rung rung, phất đi hai tay đang loạn động, ánh mắt trên thân thể người nọ chuyển chuyển, chính là không nhìn chăm chú, không phải nhìn thẳng một chỗ.

Người nằm trên giường đâu biết bản thân lại vô ý trêu chọc người khác, trong miệng nói mớ lúc lớn lúc nhỏ, mơ hồ có thể nghe rõ, nàng là đang nói:

"Ngô....lẩm bẩm....công chúa....ô....Phong nhi khó chịu, nóng...lẩm bẩm....thoát y phục..."

"...."

Trữ Tầm Nhã không biết bản thân vì sao dường như chỉ nghe rõ vài từ sau cùng, nó cứ xoay quanh trong đầu, lái đi không được. Sau đó, nàng liền ma xui quỷ khiến, hoảng loạn tay chân, từng cái từng cái, lột sạch xiêm y trên người phò mã, nửa khối vải cũng không chừa.

Đến khi nàng khó khăn lắm mới hồi thần, người trên giường đã trần như nhộng, dùng diện mạo vốn có toàn bộ phơi bày trước mặt nàng.

"Cái này..."

Tam công chúa trong đầu bị tâm tình không biết tên xâm chiếm, ngơ ngác nhìn thân thể trước mắt, lại nhìn sang tiết khố cùng tiết y trong tay mình, cái này...hiển nhiên khác khá xa dự định chỉ thoát ngoại sam ban đầu của nàng.

"Bốp -- Bốp----"

Tam công chúa nghiêm khác vỗ đôi tặc thủ không quản được của mình, phỉ nhổ cáu giận bản thân.

Lúc này, Trầm Minh Phong trần trụi trụi cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, ngọa nguậy thư giãn tứ chi, thỏa mãn than nhẹ một tiếng:

"Ân hừ --- hô----" Nghe đến Trữ Tâm Nhã đều không thể không vì nàng mà cảm thấy thoải mái.

Chỉ tiếc, nàng lại không quá thoải mái, toàn thân khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Trước mắt, khoảng cách một bước đang nằm bên trong giường lớn, chính là ái nhân của mình, hơn nữa ái nhân còn không một mảnh vải. Bất kể là ai, dưới tình huống này, sợ rằng ai cũng không thể bảo trì đạm nhiên, không nổi lên ý xấu!

Cho nên, tam công chúa bình thường đến không thể bình thường, đã nổi lên ý đồ xấu.

Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng có ý nghĩ như vậy, từ khi nàng biết tâm ý của bản thân, càng đối với người này thường biểu lộ chút thần thái, liền không thể bình chân như vại nữa.

Nhưng là, cái này...

Thời cơ quá tốt này, bản thân nhưng là....quá lợi dụng sao? Phong nhi nàng...

Phi!

Trữ Tầm Nhã! Ngươi làm sao lại trở nên xấu xa như vậy!!

Không thể! Không thể không thể!

Phò mã nàng, còn chưa chân chân chính chính hiểu rõ quan hệ giữa các nàng, cũng chưa từng biểu hiện qua bất luận cái gì dục ái muốn cùng nàng càng thêm thân mật, nàngấy...sợ là vẫn không hiểu được tầng ý tứ đó. Hơn nữa, nàng ấy hiện giờ lại vô ý thưởng thức, nếu mình cứ như vậy.... Đây chẳng phải là thừa nước đυ.c thả câu!

Không không không, tuyệt đối không thể!

Nhưng mặc dù nàng đã làm chuẩn bị tâm lý thế nào, tự cảnh cáo bản thân ra sao, cũng vô pháp kiềm chế dục niệm mãnh liệt không biết bao nhiêu lần so với ngày xưa.

Trữ Tầm Nhã sắc mặt cũng đỏ ửng, toàn thân khô nóng, trong lòng ngứa đến rối loạn, rối loạn đến ngứa ngáy, dưới cơn bối rối, hầu như liền không khống chế được lý trí. Đang ở lúc nàng phân vân luống cuống, đột nhiên phát giác người trên giường tựa hồ vẫn còn tồn tại chút ý thức, cũng không phải hoàn toàn ngủ mê. Bởi vì mí mắt người kia tạo ra một đường ngang, thoạt nhìn chính là dáng vẻ mông lung chưa tỉnh.

Mà dáng vẻ này, càng nhìn đến Trữ Tầm Nhã không kiềm được nội tâm run rẩy...

"Hô --- xích --- hô --- xích ---"

Hít thở, mím môi cắn răng, tam công chúa cũng không biết bản thân nên làm gì, may mà nàng vẫn còn sót lại ý chí, bằng không tất nhiên đã nhào đến rồi.

Suy tư một lát, nghĩ được chính là: Không bằng....mặc lại cho nàng đi? Nhưng, Phong nhi nàng, luôn kêu nóng a!

Nghĩ đi nghĩ lại, rối rắm thật lâu, Trữ Tầm Nhã quyết định cuối cùng vẫn là mặc lại tiết y cùng tiết khố cho nàng, ngực cũng không cần quấn, trung y cũng không cần, tối nay không trở về Công chúa phủ là được.

Mà lúc nàng bắt tay mặc y phục cho người nọ, đôi chân kia đúng là không hề có báo trước mà bật lên, từng cái từng cái, đâp vào trên ván giường, cũng đập vào lòng của nàng, phanh phanh vang dội.

Trữ Tầm Nhã không thể hạ thủ, trên trán hiếm thấy chảy mồ hôi, mắt cũng không dám loạn phiêu, vẫn là làm không được, không thể nhanh chóng mặc y phục cho nàng, không thể tâm vô bàng vụ.

"Phong nhi? Phong nhi, ngươi tỉnh rồi?"

Không định được lòng của mình, Trữ Tầm Nhã đặt y vật trong tay xuống, nhích gần đến, dán bên tai Trầm Minh Phong, hai tay ôm lấy gương mặt đó, ý đồ đem người tỉnh lại.

Đối phương rất phối hợp, quả nhiên từ từ tỉnh lại, vùng vẫy mở rộng tầm mắt, nhãn thần sáng lên nhìn nàng, dường như đã tỉnh.

"Công chúa....Phong nhi khó chịu..."

"Khó chịu ở đâu? Ngươi nói đi."

Trầm Minh Phong ánh mắt không rời khỏi đôi mắt xinh đẹp kia, tay cũng chuẩn xác chỉ vào những nơi nàng khó chịu.

"Nơi này, nơi này, còn có nơi này..."

Trữ Tầm Nhã theo từng cái chỉ của nàng nhìn lại, đầu tiên là ở đầu, lại đến yết hầu, tiếp đó là ngực, cuối cùng là bụng...

Hô—

"Này....ta xoa xoa cho ngươi, xoa rồi sẽ không khó chịu...." Xuất phát từ tâm tư như vậy, Trữ Tâm Nhã nói ra một câu này, cũng chiếm được sự tán thành của đối phương.

Sau đó, tam công chúa một tay chống đỡ thân người lảo đảo muốn ngã của bản thân, một tay, dọc theo thân thể đã bị bốc sạch của phò mã nhà mình, đường cong trơn bóng như có như không, từ trên xuống dưới, từng nơi từng nơi, khẽ xoa chậm phủ...

Trầm Minh Phong không biết vì sao, chợt cảm thấy thân thể mình dị thường mềm yếu vô lực, không nghe bản thân sai bảo, bắt đầu không ngừng run rẩy, mà những chỗ không thoải mái, dưới sự vuốt ve của công chúa đã thần kỳ bình tĩnh trở lại, cảm giác không còn khó chịu như vừa rồi...

"Ngô....công chúa, ngươi thật lợi hại, Phong nhi cực kỳ thoải mái."

Câu này nghĩ mười phần khác, hợp với giọng nói hơi mềm nhẹ, làm cho phòng tuyến rất không kiên cố trong lòng công chúa điện hạ thoáng chốc ầm ầm đổ sụp.

"Phong...Phong nhi, ta..." Công chúa điện hạ tối nay đã bị chứng nói lắp nghiêm trọng rồi!

Chẳng biết từ lúc nào, Trữ Tầm Nhã đã dừng động tác, cũng không biết bản thân khi nào lại bò lên giường, đồng thời....đặt trên người Trầm Minh Phong, tay cũng không bị khống chế, nhẹ nhàng bao phủ lên một bên bánh bao nhỏ của đối phương.

Sau một lúc lâu, công chúa điện hạ nhãn thần không còn lấp lánh hoảng loạn nữa, thay vào đó là một mảnh thanh minh cùng hỗn độn, hàm chứa chờ mong, bất an, khẩn cầu cùng du͙© vọиɠ nồng đậm sắp vỡ ra.

"Công chúa, ngươi thế nào...trở nên xinh đẹp như vậy nha? Khuông mặt đỏ thế này, thật đáng yêu!"

Trầm Minh Phong đối với tình trạng nguy hiểm này còn không tự biết, lại còn thêm dầu, lập tức có thể dấy lên hỏa quang ngập trời.

Trữ Tầm Nhã cũng chịu không nổi nữa, thành thành thật thật nuốt nước miếng một cái, run giọng nói:

"Phong nhi, ngươi uống rượu quá độ, cổ họng nhất định là không thoải mái, để ta...để ta làm ngươi thư giãn một chút, được không?"

Đối phương tỉnh tỉnh mê mê, chậm rãi chớp mắt một cái, tiếng như muỗi kêu, ứng nàng.

"Ân!"

Một tiếng này, tựa như âm thanh của tự nhiên, dẫn dắt Trữ Tầm Nhã, dẫn nàng hướng đến người nọ, càng nhích càng gần, càng nhích càng gần, so với gang tấc còn gang tấc hơn...

Cuối cùng, hai đôi môi không chút khe hỡ dán vào nhau.

"Ngô---"

Mặt của Trầm Minh Phong vẫn còn hồng, đầu óc cũng không quá mức rõ ràng, nhìn gương mặt chẳng biết tại sao bỗng nhiên trở nên xinh đẹp trước mắt, nhìn nàng nhắm mắt, lông mi thật dài run rẩy, trong mũi thở ra khí tức, nóng hừng hực, đảo qua khuôn mặt của nàng. Ngủi được hương khí tỏa ra từ đối phương, không tự chủ, bản thân cũng nhắm mắt lại.

Nhắm mắt lại, xúc cảm càng trở nên cường liệt, Trầm Minh Phong có thể cảm giác được thứ mềm mại đang đặt trên môi, giật giật, cũng có thể rõ ràng cảm giác được, bàn tay phủ lên bánh bao nhỏ bên trái của nàng, cũng giật giật.

"Ô...."

Trầm Minh Phong nâng lên tay trái đã vô lực, bắt lấy bàn tay đang rục rịch muốn động kia, nỗ lực muốn lấy nó ra. Nhưng đối phương rõ ràng không để tâm sự phản kháng yếu ớt của nàng, vẫn như cũ nhẹ nhàng chậm rãi mà xoa nắn.

Lúc này, Trữ Tầm Nhã cánh môi lui ra chút khoảng cách, mở mắt, nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng cũng không phải không muốn, lập tức không hề do dự, lại lần nữa đặt lên, đồng thời, vận dụng đầu lưỡi có chút không linh hoạt...

Đến khi trong miệng bị thứ gì đó đảo qua, Trầm Minh Phong cảm giác bản thân sắp thở không ra hơi, nỗ lực nâng mí mắt vô lực, muốn mềm giọng xin tha thứ, lại chỉ có thể phát sinh một tiếng nức nở, ngay cả một từ hoàn chỉnh cũng phun không ra.

Không chiếm được đáp lại, Trữ Tầm Nhã cũng không tức giận, tiếp tục tự mình chiến đấu, lực đạo trên tay nặng thêm, ngoài miệng đầu lưỡi cũng nghiêm túc, luân phiên quấy nhiễu đôi môi đầu lưỡi khác, thong thả, không gấp.

Trầm Minh Phong bất minh sở dĩ, cứ như vậy ngây ngốc thừa nhận, cho đến khi bị hôn thất điên bát đảo, não bộ thiếu dưỡng khí đến mức sắp ngất, mới bắt đầu ra sức khước từ giãy dụa.

"Ngô---ân—công----chúa----"

Cũng may công chúa điện hạ vẫn có thể khống chế được, nháy mắt hồi thần, nới lỏng môi, rời đi cánh môi tràn ngập cám dỗ kia, phì phò hít thở thật sâu giống như người nọ.

"Công chúa....ngươi đang làm gì?"

Trầm Minh Phong vẫn không hiểu, công chúa ăn miệng của mình, rốt cuộc là ý tứ gì?

Trữ Tầm Nhã thở dốc một lúc, thân thể mềm nhũng toàn bộ úp sấp trên thân thể quang lỏa kia, ở bên tai người kia nhấn rõ từng chữ, ngữ khí mê hoặc trước nay chưa từng có.

"Phò mã, tối nay chúng ta liền làm phu thê chân chính, thế nào?"

---

Editor:

*khụ khụ* sao cứ cảm thấy như đại thúc xấu xa đang ra sức dụ dỗ ăn sạch tiểu loli ngây thơ vậy chời :(((

Cũng may là cổ đại.

Tiểu Nhã à, ở hiện đại là bốc lịch nha cưng :)))))