Chương 57 Tranh Thủ

"Nương!"

Ngây ngốc mấy người, cũng là Trầm Minh Phong hoàn hồn đầu tiên, hô lên một tiếng như sợ như không.

Một tiếng này gọi về hồn của hai người còn lại, Trữ Tầm Nhã cuống quít nhặt lên chăn mỏng giữa giường, che lại thân thể hai người. Chỉ là nàng theo thói quen sử dụng tay phải, cứ như vậy không hề báo trước mà từ trong cơ thể Trầm Minh Phong rút ra, xúc cảm tức khắc khiến người nọ bất ngờ tràn ra một tiếng rên:

"Ách...ân..."

"Hoang đường! Các ngươi!Các ngươi quả thực hoang đường!" Trầm phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, tay chỉ hai người đang quang lỏa quấn quít trên giường, nhìn đến tư thế khó coi giữa cả hai, trong mắt liền phun ra lửa.

Mà trong thời gian ngắn như vậy, tam công chúa đã khôi phục thần sắc như thường, trấn định kéo Trầm Minh Phong cùng nhau ngồi dậy, vươn tay kéo lấy y vật bên cạnh vào chăn, bắt đầu mặc lại cho cả hai.

Không hổ là tam công chúa!

Trầm phu nhân thấy hai người quang lỏa dính nhau, dáng vẻ không xem bà ra gì, trước mặt bà mà vẫn thong dong, động tác chậm rãi mặc vào từng bộ y thường, nhìn đến khiến trái tim đang bốc hỏa của bà bị dội một chậu nước lạnh.

"Các ngươi! Các ngươi không biết xấu hổ!"

Nhưng tuy muốn mắng một trận, Trầm phu nhân cũng không tìm ra lời nào thích hợp, chỉ có thể dùng ngữ khí cường liệt để biểu đạt sự bất mãn cùng khiển trách của mình. Cũng may bà vẫn còn lý trí, chỉ mang trách cứ chứ chưa hận đến lập tức bổ nhào đến kéo hai người ra.

Đối với Trầm phu nhân, Trữ Tầm Nhã vốn không muốn hồi đáp dưới tình huống này. Nhưng khi nhìn tư thế không chịu từ bỏ của đối phương, nàng cũng không khỏi nâng lên thái độ, chu toàn cùng người nọ.

"Bà bà đang kích động chuyện gì? Người chẳng lẽ đã quên, bản cung cùng phò mã, là phu thê danh chính ngôn thuận. Bản cung cùng phò mã của mình làm việc phu thê, lẽ nào còn phải để bà bà đến pha trộn cùng?"

Ngụ ý: Ngươi quản quá rộng.

"Này...ngươi...."

Trầm phu nhân bị nghẹn lời, phút chốc cũng không biết nên phản bác thế nào. Bà cuối cùng đã nhớ ra, người mà bà vừa lớn tiếng khiển trách, là tam công chúa điện hạ tôn quý a! Tam công chúa, tam công chúa...

Phàm là đổi lại bất kỳ một người bình thường nào, Trầm phu nhân nhất định sẽ không chút cố kỵ hung hăng mắng một câu: "Phi! Ngươi cũng thật không biết thẹn!" hay thận chí là không bận tâm hình tượng, trực tiếp đi đến xuất thủ đánh cho kẻ đáng hận đó một trận.

Bởi vì đó chính là, kẻ đã hủy đi thanh bạch của nữ nhi bảo bối nhà bà!

Nhưng người này lại là tam công chúa! Một người, bà không dám lớn tiếng, không dám mắng chửi, ngay cả nói một câu cũng không có can đảm! Đó là người mà bà không thể cũng không dám động vào dù chỉ một chút! Hơn nữa, không tính đến thân phận tam công chúa, quan trọng là người ta câu nào cũng có lý, các nàng là phu thê! Mà chính bà, lại giống như kẻ ác phá hư chuyện tốt của khác!

Trời ạ!!

Trầm phu nhân chưa bao giờ lường đến, chính mình lại có lúc nghẹn nín, dù có lý cũng không nói được lời nào như lúc này. Không cam lòng nhìn nữ nhi của mình, thấy nàng tỉnh tỉnh mê mê chỉ lo mặc y phục, không ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình một cái, thực sự là tức chết rồi!

Nhưng mà dù bà có tức giận đi nữa, hai người kia cũng không có quá nhiều ý tứ muốn dây dưa cùng mình, Trữ Tầm Nhã càng ném qua một ánh mắt uy nghiêm mang đầy cảnh cáo, khiến bà lúc này trở nên lúng túng, chỉ phải nhụt chí mà phất tay áo xoay người, lảo đảo rời khỏi nội thất, chờ ở gian ngoài.

Trầm Minh Phong quang lỏa ở trước mặt mẫu thân cũng không phải số ít, dù hiện giờ bị Trầm phu nhân bắt gặp dáng vẻ bản thân như vậy, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ. Nàng chỉ là không rõ, vì sao mẫu thân dường như rất tức giận, mẫu thân cho đến giờ chưa từng phát giận như thế với nàng, hay là nàng đã làm sai chuyện gì?

Nghĩ nghĩ, Trầm Minh Phong có chút bối rối, nàng không muốn mẫu thân tức giận, nàng phải nhanh chóng mặc xiêm y, đi dỗ mẫu thân!

Trữ Tầm Nhã trong lòng biết, chuyện của nàng cùng Trầm Minh Phong sớm muộn cũng phải thẳng thắn cùng Trầm phu nhân. Nhưng tối nay dưới tình huống như vậy, Trầm phu nhân cứ thế đánh vỡ, là ngoài dự liệu của nàng. Nói không hoảng hốt không xấu hổ là giả, nhưng nàng cũng không cảm thấy thẹn khi bị bắt gặp. Nàng biểu hiện thản nhiên như vậy, không phải là vì quan hệ giữa nàng cùng Trầm Minh Phong là thiên kinh địa nghĩa, vô từ bằng phẳng sao!

Gian ngoài, một thân ảnh thống khổ tuyệt vọng cô tịch ngây người ngồi yên, một mặt khiển trách, một mặt tự trách.

Trầm phu nhân trong lòng khổ nha! Bà cảm thấy, nữ nhi ngây thơ đơn thuần của mình vô cùng có khả năng đã bị người lừa gạt. Công chúa này, nhìn cao quý đoan trang, nhưng không ngờ lại có sở thích như thế! Nhưng nếu bản thân không đem nữ nhi giả trang nam nhi, há lại có đoạn chuyện này? Nếu không phải bản thân yên tâm với công chúa, không chút đề phòng, làm sao khiến nàng đơn giản đắc thủ?

Hiện giờ bà cũng nói không rõ, bản thân cùng tam công chúa, ai mới là đầu sỏ hại Trầm Minh Phong...

Tức giận tam công chúa, cũng căm hận chính mình.

Trong phòng, Trầm Minh Phong vẫn chìm trong tâm sự, để công chúa chỉnh lý xiêm y cho nàng, đến khi tất cả đã thỏa đáng, nàng lập tức vội vã chạy đi, chỉ là thân thể còn có chút không ổn, đặc biệt là nơi đó, nên hiện giờ nàng chạy cũng không nhanh nhẹn rồi.

"Nương? Nương?"

Trầm nhị công tử quả nhiên là đau lòng hiếu thảo với mẫu thân nhà mình, dù thân thể khó chịu, hai chân lại mềm nhũn vô lực, cũng vô pháp ngăn cản bước chân chật vật của nàng, chạy về phía mẫu thân ôm lấy, trấn an tâm tình bị tổn thương của bà...

Trầm Minh Phong tuy cước bộ có chút mất tự nhiên, nhưng tốc độ vẫn mau, ra gian ngoài, trên bàn tròn thấy được biểu tình đờ đẫn của mẫu thân, đau lòng cùng hổ thẹn, vài bước đi đến, từ phía sau lưng ôm lấy bà, ngây thơ an ủi, nỗ lực vuốt phảng nổi lòng đang nhăn nhúm của Trầm phu nhân.

"Nương, người sao vậy? Nương! Người đang tức giận sao? Đừng tức giận được không, Phong nhi thương mẫu thân!"

Người được dỗ dành vẫn ngây ngốc ngồi yên, không nói một lời, vô thanh vô tức, đôi mắt ảm đạm hiện lên một đạo ánh sáng nhu hòa...

Khó được một lần, mẫu thân không phản ứng lời nàng nói như thế, Trầm Minh Phong cũng không dám ủy khuất, nàng dường như hiểu được, có thể thật sự chính nàng đã làm mẫu thân tức giận. Tình trạng này cũng không phải chưa từng xảy ra, Trầm Minh Phong cảm giác mình còn có thể ứng phó được. Vì vậy bắt đầu màn dụ dỗ người của nàng.

Đôi tay quấn chặt trên cổ mẫu thân thu về, đi vòng qua trước người của bà, dời một cái ghế khác đến, ngồi lên, ưỡn mặt tiến đến gần trước kề bà.

"Ngô....Nương! Phong nhi biết lỗi rồi, người đừng tức giận đừng tức giận nha!"

Trầm phu nhân không muốn thấy gương mặt này của nàng, mặt lạnh nghiêng qua một bên. Trầm Minh Phong không từ bỏ, mông không rời khỏi ghế, chuyển đến, lại để sát vào bà, làm nũng:

"Nương! Sao người không để ý đến Phong nhi? Người đừng tức giận đừng tức giận, Phong nhi đau lòng!"

Nghe xong câu này, Trầm phu nhân sắc mặt rốt cuộc thả lỏng, chậm rãi xoay đầu, tỉ mỉ nhìn kỹ nữ nhi. Chẳng qua là khi nàng chuyển mắt đến cần cổ người này, phát hiện trên da thịt trắng nõn có một vết đỏ, lại một lần nữa không khắc chế được muốn mắng người.

"Hanh! Ngươi bất hiếu nữ này! Ngươi nói xem, ngươi có phải bị ---- bị người mê hoặc không? Hay là, ngươi quả thật thích tam công chúa?"

Mặc dù là chất vấn, đến cùng vẫn là nói chuyện, Trầm Minh Phong cũng chỉ trả lời thứ nàng nghe hiểu:

"Đương nhiên thích công chúa! người nói không đúng, công chúa cùng Phong nhi là phu thê, Phong nhi cùng nàng mới được...hành phu thê chi lễ! Hi Hi..."

"Ngươi...."

Trầm phu nhân chán nản, nhìn nữ nhi sắc mặt hồng hào, hít sâu một hơi, bế tắc trong lòng thoáng có hóa giải. Đang muốn nói gì đó, tam công chúa đứng cách đó không xa cũng lên tiếng.

"Bà bà, chuyện tối nay, chỉ sợ trong một chốc người không thể nào tiếp thu được. Nhưng với phu thê ta mà nói cũng là bình thường đến không thể bình thường hơn. Còn nữa, người nếu cảm thấy bản cung mê hoặc Phong nhi, thậm chí cưỡng bách Phong nhi, người đã sai rồi. Người thử nghĩ, nếu Phong nhi không nguyện ý, bản cung làm sao có thể ép buộc được nàng?"

Trữ Tầm Nhã dáng đi ưu nhã, chậm rãi bước đến, ngôn ngữ thái độ cực kỳ thành khẩn, không phải tạo áp lực, càng không lộ vẻ ti tiện.

Trầm phu nhân quay đầu nhìn nàng, trong mắt không còn là tức giận nhưng vẫn còn tồn bất mãn, thái độ nói chuyện lại yếu đi, vẫn không đồng ý.

"Nhung là, Phong nhi cùng ngươi đều là nữ tử! Hai người các ngươi, có thể nào cùng một chỗ..."

Trữ Tầm Nhã lòng không vui, nét mặt không hiện, ngồi bên cạnh Trầm Minh Phong, khẽ vuốt sợi tóc của nàng, khí thế mười phần phản vấn.

"Ah! Phong nhi nếu không cùng bản cung một chỗ, như vậy xin hỏi bà bà, người muốn nàng cùng ai đây?"

Chữ chữ châu ngọc, Trầm phu nhân không thể nào phản bác.

Đúng rồi, bà đã tức đến mù quáng. Phong nhi như vậy, bản thân lại chuẩn bị đi nơi nào tìm cho nàng một lang quân như ý đây? Lui một vạn bước, dù cho tìm được, vậy sau đó thì sao? Phải nên làm thế nào?

Trầm phu nhân vốn nghĩ là, đợi Phong nhi một ngày nào đó tâm trí trưởng thành một chút, dù bất cứ giá nào, bà cũng muốn liều mạng khôi phục thân phận cho nữ nhi. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ ngây thơ của nữ nhi nhà mình, bà nghĩ không ra, rốt cuộc có thể chờ đến ngày nữ nhi khôi phục hay không. Mà thoáng chốc, Phong nhi cũng đã mười tám rồi nha!

Nàng còn bao nhiêu tuổi, còn bao nhiêu thanh xuân, đợi được đến ngày xa vời này? Mà bản thân lại còn bao nhiêu thời gian, có thể nhìn thấy ngày đó xuất hiện?

Cho nên, không phải như vậy thì phải làm sao đây?

Hai nữ tử....cùng một chỗ...sao?

Trầm phu nhân cảm giác chưa từng vô lực như vậy, tâm cũng nháy mắt già đi vài tuổi.

"Nhưng các ngươi như vậy, quả thật có thể dài lâu sao? Hai nữ tử, làm sao nâng đỡ nhau, làm sao...."

Những thứ này đã sớm trong phạm vi tự hỏi của Trữ Tầm Nhã, trả lời thế nào, nhất định cũng là chân tâm thật ý:

"Bà bà cứ yên tâm, bản cung đối với Phong nhi, sơ tâm không đổi!"

Có lẽ hiểu ý của các nàng, Trầm Minh Phong luôn im lặng không chen lời rốt cuộc không muốn làm người nhàn rỗi, một tay ôm chặt cánh tay mẫu thân, một tay kéo cánh tay công chúa, khuyên nói:

"Nương, người không đồng ý Phong nhi cùng công chúa làm phu thê sao? Nhưng đôi ta đều đã thành thân, khắp thiên hạ đều biết chúng ta là phu thê, Phong nhi cũng thích làm phu thê với nàng, Phong nhi không muốn xa nàng! Mẫu thân người cũng đừng không vui!"

Đúng vậy, chẳng lẽ muốn tách các nàng ra?

Hồi lâu cũng không nghĩ ra đối sách, lại được công chúa hứa hẹn, đã như vậy, liền từ bỏ thôi! Tùy vào các nàng a....

"Hazzz!"

Thở dài một tiếng, Trầm phu nhân nặng nề nhắm mắt, đến khi mở ra, vẻ phức tạp bất an đã mất hơn phân nữa, sự tình rối rắm xem như có kết thúc, nhìn nữ nhi của mình, lại nhìn sang ánh mắt ôn nhu của công chúa dành cho nữ nhi, lắc đầu.

"Phong nhi, nương già rồi, không quản được ngươi. Công chúa, hi vọng ngươi nói được làm được,đối Phong nhi vẫn như ban đầu...Hai người các ngươi, tự giải quyết cho tốt..."

Nói xong, xoay người, cất bước ra khỏi phòng.