Sự giãy dụa cùng sợ hãi của Trầm Minh Phong lúc nãy hoàn toàn biến mất sau khi giọng nói kia vang lên. Bởi vì, đó là thanh âm ngọt ngào cực kỳ dễ nghe mà nàng đã khắc sâu ấn tượng.
Là nữ hiệp đại tỷ, đại ân nhân của nàng.
Từ kinh hoàng chuyển sang ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ, Trầm nhị công tử cũng há mồm muốn gọi nàng, chỉ là miệng đã bị che lại, nhưng nàng vẫn vô cùng vui vẻ, xoay người lại nhìn, quả nhiên chính là nữ tử một thân hắc y đó!
Đối phương thấy khuôn mặt nàng đầy bất ngờ xen lẫn hân hoan, liền thả lỏng tay, đến giờ khắc này nàng mới có thể biểu đạt cảm thụ mãnh liệt trong lòng mình.
"Thật sự là ngươi nha! Nữ hiệp đại tỷ! Ngươi đến tìm Phong nhi rồi! Thật tốt! Hì hì..."
Nữ tử kia dựng ngón tay, ý bảo đừng lên tiếng, Trầm Minh Phong không nghi ngờ gì, lập tức nâng tay che miệng mình, kinh ngạc nhìn người nọ.
Người ta cũng không bận tâm nét mặt nàng thế nào, chỉ tập trung quan sát xung quanh, bỗng nhiên cầm lấy bả vai Trầm Minh Phong, cứ như vậy nhấc lên một cái, hai người liền biến mất.
Trầm Minh Phong làm sao hiểu được xảy ra chuyện gì, chớp mắt một cái, hai người đã đến nơi khác. Nàng cũng không kịp phản ứng...
"Woa! Woa!!"
Trầm nhị công tử hưng phấn thốt lên.
"Đại tỷ! Ngươi biết bay ư! Ngươi....ngươi không phải là tiên nữ chứ?!"
"Tiên nữ? A a, phò mã cũng thật biết nói đùa!"
Trầm Minh Phong bình tĩnh nhìn khuôn mặt của đối phương, càng xem càng thấy yêu thích, ngây ngốc hỏi.
"Vậy ngươi tên là gì? Lần trước ngươi cũng không có nói cho Phong nhi!"
Đối phương mím môi cười một tiếng, ánh mắt nhìn nàng mng theo trêu đùa:
"Ngươi cứ như vậy trực tiếp hỏi khuê danh nữ tử, có phải quá đường đột hay không! Công chúa nhà người sẽ không thích đâu!"
"Ngô...." Trầm Minh Phong còn chưa từ bỏ ý định.
"Vậy ngươi tên là gì?"
Người nọ hiển nhiên đã bị nàng đánh bại, khóe miệng khẽ câu, ngữ khí ngọt ngào dễ nghe vang lên:
"Tiểu nữ là Diệp Mộng Trần, thỉnh phò mã chỉ giáo nhiều hơn."
Trầm Minh Phong chợt nghe được cái tên này, trong đầu chỉ có hai chữ ---- dễ nghe.
"Tên hay, tên hay, tên của ngươi thật là hay!"
Phò mã quả thật là tâm tư quá rộng, hoàn toàn không nhớ nổi mình có nên hỏi một chút, vì sao hơn nửa đêm, nữ tử trước mặt lại chạy đến Công chúa phủ làm gì, nơi này là đâu? Lúc này thứ nàng có thể nhớ đến, chỉ là mục đích mình đi ra ngoài.
"Thật đói a! Đại tỷ, chúng ta đi tìm thức ăn đi, bụng Phong nhi rất đói rất đói!"
Diệp Mộng Trần nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, cánh môi mấp mấy muốn nói gì đó, lại chợt nghe cách đó không xa có động tĩnh, tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, cách một bức tường không cao, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy ánh đuốc.
Trầm Minh Phong còn tưởng là người đến tìm nàng, dẫu sao lúc nàng đi ra ngoài chưa từng nói cho công chúa, có lẽ nàng phát hiện không thấy mình nên đã phái người đi tìm.
Mà Diệp Mộng Trần lại biết chuyện gì đã xảy ra, kéo người này trốn dưới một lùm cây thấp, cảnh giác quan sát tình hình bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân càng trở nên gấp gáp, tiếng người cũng dần dần nghe rõ:
"Vẫn chưa tìm được, trước mắt chỉ còn viện tử này chưa lục soát qua..."
"Việc này....thống lĩnh đại nhân, đây là cấm viện dược phòng của công chúa, không có sự phân phó của công chúa, chúng ta cũng không dám tùy ý đi vào, hơn nữa trên cửa viện này có chìa khóa!" Là thanh âm của quản gia.
Nam tử được gọi là thống lĩnh kia dừng một chút, trầm giọng trả lời:
"Nếu đã như thế, vậy càng dễ tính, đi đến nơi khác lục soát!"
Sau đó, tiếng bước chân lại bắt đầu rối loạn.
Trầm Minh Phong rất ngạc nhiên, nhìn bộ dáng đó không phải đến tìm nàng nha!
Nàng không quản được sự kinh ngạc của nàng, rốt cuộc lên tiếng:
"Bọn họ đang tìm cái gì chứ!"
Thanh âm này không lớn không nhỏ, vừa vặn bị những người có võ nghệ tu vi hơi tốt một chút liền có thể nghe thấy.
Tiếng bước chân dừng lại, rồi sau đó hướng về phía phát ra âm thanh. Diệp Mộng Trầm nhíu mi, trừng người này một cái, cả giận.
"Nghìn vạn lần đừng nói ngươi gặp mặt ta!"
Vừa nói xong, liền nắm một nhánh cây mượn lực, xoàn xoạt một cái liền biến mất.
Trầm Minh Phong vừa xoay đầu muốn trả lời, nhưng làm sao còn nhìn thấy ai...
"Ấy? Người đâu?"
"Rầm-----"
Một tiếng vang thật lớn, cửa viện lập tức bị đạp tung, một đám người tràn vào, bao vây cả tòa viện, không lưu chút kẽ hở, người không có khinh công e là chấp cánh cũng khó trốn.
Sau đó, bọn họ liền vây quanh lùm cây thấp kia. Phò mã cho dù có cánh cũng khó bây...
Đám thị vệ lục soát cũng không nhận ra Trầm Minh Phong,dĩ nhiên cũng không biết người bọn họ muốn bắt có dáng vẻ gì, là nam hay nữ.
Trong khoảnh khắc, phò mã đang thương đã bị một đám người tay cầm vũ khí,đồng loạt chỉa vào cổ, khiến nàng sợ quên mất bản thân nên nói gì, chỉ luôn miệng kêu 'cứu mạng'.
Lúc vị thống lĩnh kia muốn lấy dây trói người, vừa lúc quản gia đi vào phát hiện bọn họ đang vây quanh phò mã, nhất thời cả kinh, vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đợi đã! Các ngươi bắt lầm người rồi! Đó là phò mã nha!"
Trầm Minh Phong nhìn thấy hắn giống như là tìm được ánh rạng đông cứu mạng, rốt cuộc thần trí cũng trở về, vội vàng gấp gáp hô to.
"Quản gia bá bá! Ngươi mau mau cứu ta! Bọn họ...bọn họ là người xấu!!"
Thủ lĩnh đại nhân nghe thấy vậy, lập tức vẫy tay để thủ hạ thu lại vũ khí lui ra. Trầm Minh Phong được tự do, nhanh chóng lui về phía bên người quản gia, cứng nhắc nhìn chằm chằm đám người kia, thấy bộ dáng bọn họ đều hung thần sát ác, bản thân muốn nói chuyện lại không có sức, chỉ có thể thở phì phò phồng quai hàm.
Ánh đuốc từ đám thị vệ cơ hồ chiếu sáng cả tòa viện, tất nhiên không thể phát hiện ra bất kỳ ai khả nghi. Vị thủ lĩnh cũng không vội thu đội mà bước đến vài bước, di chuyển đến gần Trầm Minh Phong, ôm quyền:
"Dám hỏi tam phò mã, có từng thấy người khả nghi xuất hiện ở đây hoặc lân cận?"
Trầm Minh Phong nhìn chằm chằm hắn, không nói câu nào, bĩu môi một cái, quăng cho hắn một cái liếc mắt, nghiễm nhiên chính là dáng vẻ không muốn để ý hắn.
"Phò mã? Xin trả lời vấn đề của ty chức!"
Người nọ cao giọng, nhấn mạnh, nghe kỹ lại mơ hồ còn có thể nhận ra chút khinh thường cùng không kiên nhẫn.
Trầm Minh Phong không nói lời nào, quản gia cũng không nói chuyện. Người trước là bởi vì không thể nói cũng không nguyện ý nói, người sau là bởi vì ngại thân phận, không dám lên tiếng....
Nhưng mà bọn họ không dám, luôn có người dám. Bọn họ không nói, cũng có người giúp bọn họ nói.
"Lá gan của các ngươi thật là to! Lại dám xông vào phủ đệ của tam công chúa, còn bất kính đối với phò mã! Các ngươi không cần đầu của mình nữa sao?!"
Thanh âm của Thấm nhi không lớn, nhưng câu nào cũng đều rõ ràng, ý cứ trách mắng rất rõ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy không chỉ là có người đang nói chuyện, mà còn có người đang đứng bên cạnh nàng, thần sắc thanh lãnh, khuôn mặt lộ ra không vui, chính là chủ nhân của tòa trạch viện này --- Tam công chúa.
Nếu nói lời của Thấm nhi còn chưa đủ để chấn nhϊếp bọn họ, như vậy, lời của tam công chúa khiến bọn họ ngay cả nửa câu cũng không dám đáp:
"Nếu đến khi bản cung đếm đến ba mà các ngươi còn không tự biến mất, tự gánh lấy hậu quả. Đừng nói là các ngươi, cho dù là chủ tử các ngươi cũng nên cho bản cung một lời giải thích hợp lý..."
Lúc đầu thống lĩnh đại nhân còn diễu võ dương oai, giờ phút này lại giống như chuột thấy mèo, thở mạnh cũng không dám, chỉ cúi đầu cũng không dám nhìn loạn. Tam công chúa này được sủng ái như thế nào, bọn họ không biết, nhưng tuyệt đối là hơn nhiều so với chủ tử của bọn họ. Ngũ hoàng tử muốn được hoàng thượng yêu thích, nhưng bon họ không thể không thừa nhận sự thật.
"Ty chức không dám! Hy vọng tam công chúa điện hạ bớt giận, chúng ta lập tức rút lui!"
Vừa nói, người này lập tức vung tay phải lên, hét lớn:
"Rút lui!" Trong lời nói tuy không cam lòng, những người tai thính mắt sáng đều có thể nghe được.
Trên mặt Trử Tầm Nhã kết một tầng hàn sương thật dày, phất áo bào, trách mắng:
"Láo xược! Các ngươi thật là to gan, ai cho các ngươi cái quyền, ban đêm xông vào phủ đệ của bản cung, tự tiện xông vào cấm địa của bản cung, còn dám hướng đao kiếm vào mặt phò mã của bản cung, chất vấn hắn, chẳng lẽ ngũ hoàng huynh dạy các ngươi như vậy sao? Chuyện tối nay, bản cung nhất định sẽ truy cứu, có điều trước mắt, các ngươi vừa mới bất kính với phò mã, có phải nên cho bản cung một câu trả lời hay không chứ?!"
Vốn dĩ tam công chúa ưu nhã hào phóng, ôn uyển lương thiện, rất thân cận dễ nói chuyện, nhưng bọn họ vừa thấy, cũng bị sắc mặt hàn sương cùng ngữ khí băng lãnh của nàng dọa đến run rẩy.
Thống lĩnh thị vệ kia cắn răng, sãi bước đi đến Trầm Minh Phong, quỳ một chân, khẩn thiết nói:
"Đám người ty chức phụng lệnh ngũ hoàng tử, lùng bắt tặc nhân, không cẩn thận xông vào phủ đệ tam công chúa, cũng nhận lầm phò mã mà bắt sai người, đối với phò mã có nhiều bất kính, là lỗi của ty chức, xin phò mã đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cử chỉ lỗ mãng của bọn ta!"
"Hừ! Các ngươi đáng ghét như vậy, bản thiếu gia không muốn tha thứ cho các ngươi!"
Người nọ cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, ngôn ngữ lại càng thêm có lực:
"Xin phò mã tha thứ!"
Trầm Minh Phong đối với người mình không thích tất nhiên sẽ không cho mặt mũi, nhưng khi nhìn đến gương mặt âm trầm kia của tam công chúa, tâm trạng của nàng không biết vì sao lại bắt đầu có chút bối rối, liền quyết định thấy được liền thu.
"Các ngươi đi đi! Bản thiếu gia cũng không muốn phải nhìn thấy các ngươi nữa! Hừ!"
Người nọ nghe được lời của phò mã, những vẫn không đứng dậy, lại hướng về phía Trử Tầm Nhã, cung kính nói:
"Mong rằng tam công chúa thông cảm sự khó xử của ty chức, chuyện tối nay, hi vọng tam công chúa điện hạ có thể khoan hồng xử trí!"
Lời vừa dứt, hắn cúi lạy một cái, đứng dậy, dẫn người nhanh chóng rút lui...
Chuyện xảy ra tối nay, cũng không biết vì sao, không biết bởi vì ai, Trử Tầm Nhã tức giận đám thị vệ không biết sống chết kia, đối với phò mã nhà mình cũng có lòng oán giận. Vì vậy, nàng cũng không quan tâm biểu tình lấy lòng của người nọ, nghiêng đầu xoay người, cất bước rời đi, lưu lại bóng lưng không biết đang giận hay đang buồn, khó mà đoán được...
Cái bụng của Trầm Minh Phong cũng giống như đầu của nàng vậy, không linh hoạt, bất chợt mới nhớ lại vài chuyện, bắt đầu kháng nghị. Nhưng mà, trong viện tử này, mọi người đều đã đi hết, ngay cả quản gia cũng không lưu lại, một người cũng không có, bốn phía đen đặc, trong lòng phò mã đại khái vẫn còn sợ hãi, nàng rùng mình một cái, ngay sau đó cả người đột nhiên nổi da gà, lại xoa xoa cái bụng không nghe lời, nghĩ ngợi một chút, cắn răng giậm chân, ra sức kiềm lòng lại.
"Ngô....Công chúa! Đợi Phong nhi! Đợi ta...."