Chương 44 Chất Vấn

Chúc mừng năm mới các tềnh iu ^.^

****



Đêm đã khuya, Trử Tầm Nhã gương mặt hàn sương một đường trở về phòng, tiếp tục nằm lại trên giường. Lúc trước, thật ra nàng vẫn luôn thức, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, mà cái người khiến suy nghĩ của nàng hỗn loạn như vậy lại vô tâm vô phế ngủ rất ngon, khiến nàng càng phiền não.

Trầm Minh Phong đã không chỉ một lần lộ ra, muốn mình sinh hài tử cho nàng.

A a, nàng làm sao lại không muốn chứ!Chỉ là chuyện này, đối với người nào đó, nhất định đều là không tưởng mà thôi.

Nhưng mà, Trầm Minh Phong cũng không phải là người nào đó, nàng ấy là ngươi đơn thuần trực tiếp, nàng phải làm sao để trả lời vấn đề kia, phải làm sao nói với người nọ, các nàng, hai nữ tử, không thể nào sinh hài tử.

Cứ như vậy mà nói với nàng sao? Nhưng, sau đó thì thế nào? Tận mắt nhìn sự mong đợi của người nọ rơi vào khoảng không, thất vọng nhìn mình, sau đó ầm ĩ muốn đi tìm nam nhân để sinh hài tử, không tiếp tục làm phu thê cùng mình nữa?

Hoặc là, mắt thấy người nọ, chẳng thất vọng mà chỉ ầm ĩ muốn nàng đi tìm nam nhân khác, sinh hài tử?

Bất luận là điều nào, tất cả đều không phải kết cục nàng muốn thấy, cũng không phải kết cục nàng có thể tiếp nhận...

Tất cả đều không muốn, không thể từ bỏ, cũng không thể chịu đựng, không phải là bởi vì nàng ấy là người trói buộc trái tim mình sao?!

Nhưng còn đối phương thì sao? Ở trong lòng của nàng, mình, rốt cuộc là người nào chứ?

Có thể nói, Trử Tầm Nhã hiện đang rơi vào vũng bùn 'thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng', từng ngày từng ngày nếm vị khổ lại ngọt của tương tư đơn phương, thêm cả sự lo lắng với tương lai không xác định, nhưng lại không thể nói với bất kỳ người nào...

Tôn quý tao nhã như tam công chúa, giờ phút này đã sầu vân giăng đầy, phiền não không chịu nổi.

Nhưng phiền não như vậy, vị phò mã không khiến người bớt lo của nàng lại luôn không an phận làm ra vài chuyện khiến nàng phiền lòng, hoặc là có vài kẻ không có mắt, chọc nàng chán ghét, cộng thêm rất nhiều cơn giận vô nghĩa....

Phiền chết được! Phiền chết được! Phò mã đáng chết! Đáng chết!!!

Trử Tầm Nhã lật người, xoay vào trong, không muốn nhìn thấy cái người khiến nàng phiền lòng kia, cho dù nàng ấy rón ra rón rén thế nào, tựa như làm kẻ gian, chạy vào phòng ngủ, bò lên giường, vòng qua người nàng, nằm vào bên trong.

Tối hôm nay, Trầm Minh Phong tâm đắc rất nhiều, nhất thời cũng không buồn ngủ, muốn kéo công chúa tức phụ của nàng cùng nhau chia sẻ cảm thụ trong thời khắc này, thế nhưng đối phương đang nhắm nghiền hai mắt, động cũng không động, nàng lại không rõ người này quả thực trong thời gian ngắn đã ngủ, hay là không muốn đáp nàng.

"Công chúa? Công chúa, vừa rồi ngươi thật là oai phong, những người đó cực kỳ đáng ghét, ngươi không biết, bọn họ lại cầm đao muốn chém cổ Phong nhi! Quá đáng giận rồi!"

Trử Tầm Nhã không lên tiếng, cũng không cử động, nhưng lời của đối phương từng câu từng chữ nàng đều nghe vào tai.

Trầm Minh Phong cũng không quan tâm người nghe có phản ứng hay không, chỉ quan tâm chuyện nàng đang nói.

"Công chúa, ngươi thật lợi hại, chỉ vài câu nói đã dọa bọn họ chạy mất, còn khiến cho cái tên thống lĩnh đáng ghét đó xin lỗi Phong nhi, hắc hắc..."

Vào giờ phút này, trong lòng của Trầm nhị công tử đã xuất hiện người thứ ba khiến nàng bội phục, nàng sâu sắc cảm giác, trước kia nhất định là đầu óc mình không tốt mới cho rằng công chúa là một nữ nhân xấu xa, nàng vô cùng hối hận, bản thân lại không thể sớm ý thức được điểm này....

Trầm Minh Phong tự mình nói một tràng, xoay người điều chỉnh chút tư thế, trong bóng tối, nàng không nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của người kia, chỉ lẩm bẩm nói:

"Công chúa ngươi thật tốt, chỉ là không xinh đẹp như nữ hiệp đại tỷ, cũng không biết bay...."

Nghe câu này, Trử Tầm Nhã vẫn không muốn để ý nàng giờ cũng không thể giữ được phần trầm tĩnh khoan thai kia nữa, mở miệng phá vỡ sự lầm bầm lầu bầu của phò mã.

"Phò mã, tối nay ngươi đã đi đâu? Tại sao lại ở trong viện kia? Ngươi làm sao đi vào đó? Ngươi đã thấy ai? Tất cả phải nói thật."

Thanh âm vẫn đạm nhã dễ nghe, chỉ là có chút trầm nặng trịnh trọng, ít đi nhẹ nhàng cùng ôn nhu như những ngày qua, nhưn Trầm Minh Phong làm sao có thể nghe ra được, chỉ trả lời:

"Ta....đói, đi đến trù phòng, sau đó, sau đó...đi lạc đường....liền bị bắt..."

"Ngươi còn muốn nói dối? Ngươi cho là bản cung chuyện gì cũng không biết sao?!" Trử Tầm Nhã vốn cung không muốn lộ ra tức giận, chỉ là người này thật sự khiến nàng bất an cùng thất vọng, không thể không dùng thái độ như vậy để nói với nàng ấy, muốn cho nàng ấy biết, tâm tình hiện giờ của nàng quả thật không tốt, không muốn nghe những lời nói giả dối kia, thứ nàng muốn đó một Trầm Minh Phong đường hoàng, nghe lời đáng yêu!

Ngữ khí của Trử Tầm Nhã cũng giống như sắc mặt của nàng lúc này, vô cùng âm trầm, Trầm Minh Phong rốt cuộc cũng lĩnh ngộ, công chúa đang không vui!

Sau đó, nàng chột dạ. Bởi vì, nàng đúng là đang nói dối. Mẫu thân của nàng từng nói, người nói dối đều không phải là người tốt, nhưng mà, nàng rõ ràng là người tốt, như vậy, nàng thật không thể nói dối, phải nói thật.

"Ta....ta được nữ hiệp đại tỷ ôm bay đến, nàng biết bay..."

"Là nữ tử hôm đó cứu ngươi sao?"

Trử Tầm Nhã đem tất cả mọi chuyện liên kết lại với nhau, đại khái cũng đưa ra kết luận, nữ tử cứu Trầm Minh Phong chắc hẳn chính là người mà đám thị vệ kia lùng bắt. Nói cách khác, nữ tử cứu Trầm Minh Phong chính là kẻ trộm đó. Nhưng lại không thể chắc chắn, nàng có phải là hiệp khách trộm lương cứu dân tế thế đó hay không....

Nghĩ đến đây, Trử Tầm Nhã có chút nguôi giận, xoay đầu nhìn Trầm Minh Phong, lại hỏi:

"Vậy nàng ta có nói danh tính, nhà ở đâu không, vì sao lại xuất hiện ở Công chúa phủ?"

Trầm Minh Phong bắt đầu lựa chọn câu trả lời, đáp:

"Có! Nàng nói, nàng gọi là Diệp Mộng Trần, tên thật là dễ nghe! Công chúa, tên của ngươi là gì? Có dễ nghe hay không?"

Hít sâu-----

Hít vào một ngụm khí lạnh, Trử Tầm Nhã cường ngạnh nhắm hai mắt, rất lâu rất lâu sau, nàng mới thở ra một hơi. Không thể chịu nổi nữa, phò mã của nàng, người nàng tâm tâm niệm niệm, ấy vậy mà lại không biết khuê danh của nàng, nhưng lại luôn mồm tán dương tên của nữ tử khác dễ nghe!

Chuyện này bảo nàng làm sao không tức giận! Làm sao không tức giận?

"Trầm Minh Phong, ngươi coi như cũng là trượng phu của bản cung, sao lại không biết tính danh của bản cung, ngươi cảm thấy, ngươi không phụ lòng ta sao?"

Tam công chúa không kìm nén được sự thất vọng cùng tức giận của bản thân, đột nhiên chống thân, áp trên người phò mã, bắt lấy hai tay nàng đè chặt xuống hai bên người, hai chân nàng tất nhiên cũng bị chế trụ, không thể cử động được...

Trầm Minh Phong không hiểu vì sao nàng lại bị áp, thân thể không thoải mái, lại không cử động được, cho rằng đối phương sẽ làm gì đó với mình, nhưng lại không biết rốt cuộc người ta sẽ làm gì, nàng không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu xin tha thứ.

"Công chúa, ngươi mau buông ra! Phong nhi sắp bị ngươi đè chết! Ô..."

Trử Tầm Nhã căn bản không nghe, lý trí của nàng hiện giờ không thể đấu lại tình cảm mãnh liệt đang đánh đến, những lời không thể nói ra cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, rất lâu cũng chưa tản đi, nàng trầm giọng tựa như chất vấn, hỏi ra những câu hỏi đã định trước không có lời đáp:

"Trầm Minh Phong! Vì sao tâm trí ngươi lại không hoàn hảo? Vì sao lại đến trêu ghẹo ta? Vì sao phải...."

Cũng may, tam công chúa vẫn là tam công chúa, cho dù là tâm tình thất thường cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình cảnh mất khống chế, nàng không xúc động dán gần hơn, không dùng nơi nào đó của mình dán lên nơi đó của người nọ, nàng vẫn khắc chế.

Chỉ vì, thời cơ chưa đến.

Trử Tầm Nhã chẳng qua chỉ dùng tư thế như vậy, định định nhìn Trầm Minh Phong trong chốc lát, đợi đến khi tâm trạng hòa hoãn mới buông người kia ra, nằm trở về vị trí ban đầu, nhìn đỉnh giường, nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc cũng có thể tự do, có thể thả lỏng thân thể, mặc sức hít thở, Trầm Minh Phong cũng chưa từng sinh ra oán hận, nàng không phải là không biết lòng nàng đã xảy ra sự thay đổi với Trử Tầm Nhã. Nếu là trước đây, xảy ra chuyện như lúc nãy, nàng đã sớm lên án người nọ tâm ngoan thủ lạt rồi...

Cùng lúc đó, ở một tòa phủ đệ khác trong kinh thành, chủ tử cùng thuộc hạ đang bàn chuyện.

"Ngươi khẳng định, chính mắt nhìn thấy, đạo tặc kia thật sự trốn vào Tam công chúa phủ?"

Ngũ hoàng tử Tề Vương ngồi trên ghế bành sau bàn sách, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm thống lĩnh thị vệ đang cung kính quỳ phía dưới, nghiêm giọng hỏi:

Thống lĩnh thị vệ nào dám nói càn, hoàn toàn thành thật đáp:

"Hồi vương gia, ty chức quả thật tận mắt thấy đạo tặc kia sau khi bị quân lính đuổi bắt đã theo hướng hậu viện của Tam công chúa phủ chạy đi."

"Chết tiệt!" Ngũ hoàng tử nheo mắt, bàn tay 'rầm' một phát, nặng nề vỗ lên mặt bàn, trầm giọng trách mắng:

"Ngươi tận mắt nhìn thấy, nhưng người đâu? Các ngươi bắt được tên đó sao? Các ngươi bắt Tam phò mã?! Vậy mà vẫn còn mặt mũi trở về phục mệnh! Ngươi cho là, các ngươi xông vào Tĩnh An công chúa phủ, là nơi bản vương cũng có thể tùy tiện đi vào sao?! Một đám thùng cơm thành sự chưa đủ, bại sự có thừa! Cút hết cho ta! Đi ra ngoài tự lĩnh hai mươi đại bảng!!"

Đợi đến sau khi đám người đó rời khỏi, toàn bộ thư phòng chỉ còn một mình ngũ hoàng tử cùng ánh đèn chiếu ra bóng người của hắn. Biểu tình pha trộn tức giận, không cam lòng, mất hứng của hắn còn phức tạp hơn so với chính tâm tình.

Hít sâu vài cái, cơn giận vẫn không phát tiết hết được, ngũ hoàng tử nắm chặt tay thành quyền, đánh vào trên mặt bàn, khiến tất cả những vật phía trên đều bị quét sạch...

------

Sáng sớm hôm sau, vì ngủ trễ cộng thêm không ngủ ngon, Trử Tầm Nhã hiếm thấy không dậy sớm, giống như phò mã của nàng đều không muốn rời giường.

Trầm Minh Phong tất nhiên tình nguyên, lúc này không có lão thị thúc giục, nàng có thể an an tĩnh tĩnh ngủ đến mặt trời lên cao ba sào.

Nếu không phải có hạ nhân báo trong phủ có khách đến, các nàng e là thật sự có thể tiếp tục nằm trên giường, mặc cho đám người nhàm chán vô vị kia cứ suy nghĩ vẫn vơ.

"Công chúa? Phò mã? Quản gia báo lại, ngũ hoàng tử đến công chúa phủ, muốn gặp công chúa cùng phò mã, hiện giờ đang chờ ở đại sảnh."

Thật ra thì hai người các nàng chỉ nhắm mắt mơ màng, cũng không ngủ say, tiếng hô của Sắc Vi cũng không nhỏ, các nàng tất nhiên có thể nghe rõ.

"Ân, bảo người hầu hạ hắn, nói với hắn bản cung sẽ đến."

Thanh âm của Trử Tầm Nhã mang theo chút hỗn độn cùng mơ hồ. Tự khiến bản thân thanh tỉnh bảy tám phần, quay đầu nhìn lại Trầm Minh Phong, thấy nàng cũng đã ngủ đủ rồi, đang từ từ mở mắt, dáng vẻ đầy mờ mịt, lắc lắc khuôn mặt nộn nộn của mình, lại cử động thân thể, lê lết đến gần.

Ánh mắt Trử Tầm Nhã lập lòe, vươn tay sờ bộ dáng khả ái này của nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình, hỏi nàng:

"Phò mã, ngươi luôn cảm thấy, bộ dạng của bản cung không hợp mắt ngươi sao?"

Đầu óc Trầm Minh Phong vốn cũng không tỉnh táo, lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn, nghe thấy nàng hỏi mình, dĩ nhiên cũng không biết mình đang trả lời cái gì.

"Cái gì là không hợp mắt? Bộ dáng khó coi chính là không hợp mắt sao?"

"..."

Lời này, thật là không tốt để nói tiếp, tam công chúa quyết định từ bỏ.

"Phò mã, hôm nay ngũ hoàng huynh đến phủ, e là bởi vì chuyện đêm qua, chúng ta mau ngồi dậy nhanh đi."

Đầu óc Trầm Minh Phong đột nhiên trở nên tỉnh táo. Chuyện đêm qua? Hừ! Nàng phải hỏi thật rõ cái vị ngũ hoàng tử kia một chút, vì sao lại phái nhiều người như vậy đến bắt nàng?! Lại đối phó với người thiện lương mỹ lệ như nàng, chắc hẳn cũng là một người xấu.

"Ờ!"