Chương 42 Mong Đợi

Đối với việc ôm hài tử, Trầm Minh Phong không hề có chút kinh nghiệm nào, nhiều năm qua, tuy rằng có rất nhiều tiểu oa oa thích dính lấy nàng, nhưng cũng không có bao nhiêu phụ mẫu nguyện ý giao hài tử của họ cho nàng.

Hài tử vừa yên ổn trong lòng Trầm Minh Phong, lập tức cười vui vẻ không ngừng, bộ dáng cực kỳ vui sướиɠ.

Trầm Minh Phong thấy tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy, cũng vui vẻ "chụt" một cái, hôn lên đôi má trắng mũm mỉm của hắn, khiến hắn lại cười to hơn.

"Tiểu gia hỏa, ngươi thật ngoan, lại còn đáng yêu, ngươi xem, ở đây cũng có một chú chó con rất đáng yêu nga!"

Vừa nói, Trầm Minh Phong vừa cúi thấp người, ôm hài tử nhích lại gần chó con đang được tiểu quận chúa ôm trước ngực, để hắn có thể thấy rõ. Tiểu hoàng tôn vô cùng nể mặt, đôi mắt nho nhỏ lanh lợi trừng to, tò mò quan sát chú chó nhỏ. Mà chó con dường như cũng rất thông tinh, nó cũng nâng cái mũi lên, trực diện nhìn tiểu hoàng tôn.

Vì vậy, dưới tán cây lớn trong khoảng sân ở chính viện của Công chúa phủ, cạnh xích đu, diễn ra cảnh tượng một nhân bảo bảo cùng cẩu bảo bảo trừng mắt nhìn nhau...

Bên kia, một đại hài tử Trầm Minh Phong mang theo hai tiểu hài tử, cùng một con chó nhỏ vẫn đang chơi vui vẻ. Bên này, Trử Tầm Nhã đã dẫn hoàng tẩu nhàn rỗi của mình đến ngồi vào bàn đá trong viện, vừa hóng mát nghỉ ngơi, vừa nói chuyện phiếm giải buồn.

"Tam hoàng huynh gần đây rất bận rộn sao? Đã lâu rồi chưa từng thấy hắn đến."

Trử Tầm Nhã phân phó hạ nhân chuẩn bị chút cao điểm cùng nước trà, lúc này mới bắt đầu nói chuyện cùng Minh Vương phi.

Đối phương đang nhìn về phía chiếc xích đu xa xa, nghe thấy lời Trử Tầm Nhã liền xoy đầu lại.

"Cũng không có nhiều việc mấy, chỉ là có vài người không muốn để hắn thanh nhàn thôi."

Trử Tầm Nhã cảm thấy có hứng thú, liền truy hỏi:

"Sao lại nói vậy?"

Đối phương cũng không cố kỵ người xung quanh, vẫn như đang nói chuyện khí trời bình thường mà nói về những chuyện kia.

"Ngươi không biết, mấy ngày trước đây, trong phủ của lão ngũ gặp phải kẻ gian, nhân sâm lộc nhung thượng phẩm bị trộm sạch! Khiến lão ngũ rất tức giận nha..."

"Nga? Lại có chuyện này?"

Trử Tầm Nhã có chút bất ngờ, chuyện này đúng là nàng chưa từng nghe nói đến. Lại là kẻ trộm, mà lần này lại còn trộm vật đáng tiền như vậy nữa chứ, không biết tên đạo tặc này có liên quan đến kẻ đã lấy lương thực lần trước không?

"Vậy vì sao tam ca lại có liên can ở đây? Chẳng lẽ ngũ ca còn tìm tam ca hỗ trợ truy xét vụ án sao?"

Nét mặt Minh Vương phi đều là biểu tình 'có thể không phải', trong lời nói hàm chứa một ít ý vị phức tạp.

"Lão ngũ lão thất cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư mới tìm được một lượng lớn nhân sâm vương giá trị không rẻ, cực phẩm lộc nhung, chờ đến đại thọ của Thái hậu sẽ hiến lên, nhưng không ngờ lại khiến kẻ trộm nhớ nhung, một đêm trộm sạch, nghe nói chỉ còn lại vài cái hộp..."

Trử Tầm Nhã nghe xong, gật đầu một cái. Đối phương lại ngẩng đầu nhìn đám hài tử một cái mới tiếp tục nói:

"Trong phủ của lão ngũ không biết nuôi những tên mưu sĩ vô dụng gì đó, chỉ toàn nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn, vậy mà hắn lại cứ tin, nói muốn tam ca ngươi giúp, mới có thể bắt được kẻ trộm."

"Thì ra là vậy a! Thật thú vị."

Hai người lại nói những chuyện khác, cuối cùng chủ đề lại quay về trên người phò mã Trầm Minh Phong.

"Phò mã nhà ngươi thật là một đại hài tử, ngày thường, trong phủ của ngươi nhất định rất náo nhiệt, rất thú vị nhỉ?"

Minh Vương phi chỉ tò mò ngốc công tử trong truyền thuyết rốt cuộc dáng vẻ thế nào, nàng cũng không lo lắng Trử Tầm Nhã, tam công chúa này có thể hàng phục được người nọ hay không.

"Đúng như lời ngươi nói." Trử Tầm Nhã nâng chung trà, vén nắp thổi nhẹ, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, lại đưa mắt nhìn về phía thân ảnh đang chơi đùa rất vui vẻ kia.

"Phò mã hắn, xác thật là tâm tính tiểu hài tử, có lúc cực kỳ đáng yêu, có lúc, ây, thật cũng khiến người khác dỡ khóc dỡ cười, đánh cũng không được, mắng cũng không được..."

Lúc Trử Tầm Nhã nói những lời này, ngữ khí trở nên rất nhẹ, làm cho hoàng tẩu của nàng cũng nhận ra bên trong đó dường như cũng có ẩn giấu chút tâm trạng khác...

Lúc này, phía mấy hài tử kia lại truyền đến một chuỗi tiếng cười đùa, làm người ta nghe vào cũng không tự chủ được sinh ra cảm giác vui thích.

Minh Vương phi lại bắt đầu tò mò, vừa có chút ranh mãnh, nàng nhướng mi, ngữ khí thật thật giả giả, nói:

"Phò mã nhà ngươi dường như rất yêu thích hài tử, ngươi xem, định khi nào thì sinh cho hắn một đứa đây, giải trừ cơn thèm khát của hắn?"

"...."

Trử Tầm Nhã nghẹn lời, sắc mặt đỏ ửng, cũng không biết là bởi vì thẹn thùng hay là lúng túng, tóm lại sắc mặt đó, làm cho người khác suy nghĩ rất xa xôi...

Hiếm thấy có vấn đề mà tam công chúa không biết phải đáp lại thế nào, ngay lúc đang tình thế khó xử, vị phò mã không khiến người khác bớt lo của nàng lại ngẫu nhiên đi về phía này, chí ít cũng có thể giải trừ không khí lúng túng ngượng ngùng này cũng tốt.

Trầm Minh Phong ôm tiểu hoàng tôn trong lòng, tiểu quận chúa ôm chó con đi theo phía sau, đi hướng về phía này, vừa đi còn vừa hưng phấn hô to:

"Công chúa! Công chúa? Ngươi xem, tiểu gia hỏa này thật là quá đáng yêu! Khi nào thì người cũng sinh một đứa nha?! Phong nhi cũng muốn!"

"...."

Phò mã, ngươi chắc chắn....ngươi là đến để giải vây sao...

Gia hỏa ngốc nghếch này!

Trử Tầm Nhã từ trong cơn bối rối đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nói sang chuyện khác.

"Hoàng tẩu, thời gian cũng không còn sớm, ngọ thiện hôm ny cứ dùng trong phủ của ta đi, để ngươi nếm thử tay nghề ngự trù trong phủ." Đối phương không nghe thấy nàng đáp lại vấn đề của Trầm Minh Phong, có chút tiếc nuối nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ gật đầu:

"Nếu Nhã nhi đã nói vậy, chúng ta không lưu lại dùng ngọ thiện quả thật là không đúng rồi?"

Trử Tầm Nhã đạm nhiên cười, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị ngọ thiện.

Trầm Minh Phong đối với sự không quan tâm của tức phụ nhà mình không có nửa phần bất mãn, ở trong lòng nàng, đối phương có đáp ứng hay không thì cũng phải sinh, có điều chỉ là chuyện sớm hay muộn. Giờ phút này có bảo bối nơi tay, sao còn có thể quan tâm những chuyện khác chứ!

...

Cũng đã đến thời điểm đút sữa rồi, phò mã vẫn ôm tiểu oa o không buông tay, tiểu oa oa nhìn cũng có chút không quá nguyện ý rời đi nàng, mọi người không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là hướng tam công chúa nhờ giúp đỡ.

Trử Tầm Nhã nhìn dáng vẻ Trầm Minh Phong ôm hài tử đến vui vẻ như vậy, đáy lòng không biết có gì đó lặng lẽ lan tràn, nhưng trên mặt vẫn không có biến hóa gì, nàng mở miệng khuyên người nọ.

"Phò mã, đem hài tử trả lại cho hoàng tẩu đi, còn để nãi nương đút sữa, hài tử có lẽ cũng đói bụng rồi."

Trầm Minh Phong làm sao có thể đồng ý, vẫn ôm chặc không thả, không có chút ý định muốn trả lại cho người ta.

"Đi đến đâu uy sữa? Bản thiếu gia ôm đến đó."

Mọi người im lặng, mẫu thân của hài tử lại dỡ khóc dỡ cười.

"Tam muội phu, nhìn ngươi thật thích tiểu hài tử như vậy, chi bằng bảo tam muội sớm sinh một đứa đi. Ngươi thích oa nhi nhà ta như vậy, lại không chịu trao hài tử lại, đây thật khiến người làm mẫu thân như ta lâm vào khó xử a!"

Trầm Minh Phong cũng không quan tâm các nàng nói gì, vẫn ôm lấy tiểu gia hỏa đó, trêu đùa hắn. Trử Tầm Nhã hiện giờ nhìn không nổi nữa, liền mở miệng:

"Phò mã, hài tử e rằng đã đói, nếu ngươi không muốn đưa hắn cho nãi nương, vậy thì ngươi tự mình đút sữa cho hắn đi."

"Đút cái gì? Đút sữa sao? Ta....ta không có...." Trầm Minh Phong cũng xấu hổ, lẩm bẩm cự tuyệt.

"Chính là như vậy, nếu ngươi đút không được, sao không để cho nãi nương làm?"

"Vậy...vậy cũng được! Vậy các ngươi...lúc ta muốn nhìn tiểu bảo bối, các ngươi sẽ ôm hắn đến sao?"

Phò mã cũng đã vắt hết óc, muốn mọi lúc đều dính lấy tiểu gia hỏa đáng yêu này, chỉ là phương pháp của nàng còn quá ngây thơ, không đủ để nhận được sự công nhận của mọi người.

Minh Vương phi nói tới nói lui, bất quá là để trêu đùa nàng thôi.

"Muội phu, ngươi cũng thật là, muốn hài tử đến điên rồi sao! Nếu ngươi thật sự yêu thích thì thừa dịp nhanh chóng cùng tam muội sinh một đứa, đến lúc đó bảo đảm ngươi sẽ không nguyện ý nhìn hài tử nhà người khác chút nào đâu!:

"Nga!"

Trầm Minh Phong vừa đem hài tử đưa cho nãi nương, vừa chuyển ánh mắt nhìn tức phụ nhà mình, sự mong đợi trong mắt đó chỉ cần không phải kẻ mù thì đều có thể nhìn ra ---- ngươi còn không mau sinh hài tử đi?!

"...."

Sau ngọ thiện, lãnh hội được tình cảnh càn quét gió cuốn mây tan thức ăn của tam phò mã, Minh Vương phi mang hài tử đã ngủ sy cùng một tỳ nữ, cùng tiểu quận chúa vẫn đang quyến luyến không muốn đi kia, rời khỏi công chúa phủ.

Hiếm thấy khi Trầm Minh Phong hạ đũa sớm, cùng Trử Tầm Nhã đứng dậy tiễn người đến cửa. Đưa mắt nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, trong lòng nàng có chút cảm thương, quay đầu kéo kéo ống tay áo người bên cạnh, bĩu môi:

"Công chúa....Ngươi-----"

"Được rồi, trở về thôi." Trử Tầm Nhã vội vàng cắt đứt lời nàng, nhẹ xoa đầu nàng vài cái sau đó xoay người trở về phòng. Trầm Minh Phong bĩu môi, u oán nhìn người nọ, nhìn hồi lâu nhưng đối phương chỉ cho nàng một bóng lưng, bất đắc dĩ lại bĩu môi thêm cả quay ngoắc đi không thèm nhìn nữa....nhưng mà cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể đi theo sau lưng người nọ, ảo nảo vào phủ...

Chỉ như vậy, phò mã buồn bực trong lòng suốt cả nửa ngày, ngay cả lúc ăn chiều, nàng cũng ủ rũ, chỉ nói chuyện qua loa một chút. Trử Tầm Nhã cũng đầy tâm sự, không biết có thể khuyên nàng cái gì.

Mà chuyện ăn ít này đưa đến kết quả, chính là phò mã lại thức dậy lúc nửa đêm.

Tựa như trở về đêm tân hôn trước kia, Trầm Minh Phong từ trong mộng đẹp của mình tỉnh lại. Bất đồng chính là, lần này tỉnh lại xác xác thật thật là do nàng đói đến tỉnh, cũng không phải là vì bị Trử Tầm Nhã làm cho tỉnh.

"Ngô..."

Trầm nhị công tử ở trong bóng tối, không nhìn thấy người bên cạnh đang ngủ, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nàng, nghĩ là nàng đã ngủ say. Hôm nay cũng xem như đã làm nàng giận dỗi rất lâu, cho nên nàng cũng không định đánh thức người nọ.

Lẳng lặng ngẩng người trên giường một lúc, cuối cùng không địch lại sự khó chịu mà cảm giác đói bụng, Trầm Minh Phong quyết định, vẫn là nên đứng dậy đi đến trù phòng thôi....

Trong màn đêm đen nhánh, Trầm Minh Phong động tác vụng về, cũng không tính là nhẹ nhàng an tĩnh xuống giường, khoác thêm áo, mở cửa tự ý ra ngoài.

Trong phòng, nếu nàng nương theo ánh trăng, lại cẩn thận nhìn hai mắt người đang nằm trên giường, có lẽ có thể phát hiện, đôi mắt kia đang mở ra...

----

Trầm Minh Phong ra khỏi phòng, nghiêng đầu nhìn ánh trăng lờ mờ đêm nay, bản thân cũng không biết đang cảm khái cái gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy cái bụng rỗng, nhấc chân đi đến trù phòng.

Bóng đêm nồng đậm, trăng cũng không sáng, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến hành động của phò mã, lực chú ý của nàng không phải ở đây, mặc dù bốn phía đen ngòm, nhưng nếu đi men theo mái hiên, rất nhanh đã có thể đến nơi.

Chỉ có điều, hôm nay không phải ngày bình thường, tối hôm nay, đã định trước cũng không thể là một đêm bình thường.

Còn chưa đạt được mục tiêu, phò mã trên đường tìm kiếm thức ăn đã bị một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống thiếu chút nữa bị dọa sợ bay mất hồn phách...

"A.......Ngô......"

Trầm Minh Phong bị dọa sợ đến cả người phát run, trong cái không gian tối lửa tắt đèn này, trực giác của nàng nhận định, bản thân hình như đã thật sự gặp phải quỷ....

"Đừng nói chuyện! Xuỵt, phò mã, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Sau lưng truyền đến một giọng nói, lập tức gọi trở về tinh thần sắp bay về trời của phò mã....