Chương 31 Phơi bày

Trử Tầm Nhã tâm trạng phức tạp, sắc mặt không vui đi đến cửa phòng ra lệnh.

"Phân phó, đổi nước, đi tìm Thấm nhi đến hầu hạ phò mã tắm."

"Vâng."

Sắc Vi cùng tiểu nha hoàn cùng lên tiếng, nhanh chóng đi làm chuyện được giao phó, người trước đi tìm Thấm nhi, người sau đi căn dặn trù phòng.

Trử Tầm Nhã yên lặng đứng ở bên cửa hồi lâu, sau đó cứ thế mà đi vào phòng.

Mà giờ phút này, phò mã Trầm Minh Phong vẫn còn đang đắm mình trong ảo tưởng tuyệt vọng, càng lún càng sâu, muốn rút ra cũng rút không được...

"Hu hu...nương..."

Trử Tầm Nhã nhìn phò mã bị y phục che mất mặt, chỉ thấy thân mình đang phập phòng run run còn cả tiếng khóc nghẹn ngào, trong lòng nàng một trận mệt mỏi. Thở dài, nàng đi đến phía trước, giúp người kia lấy đống y phục trên mặt ra, nhìn thấy mặt nàng đầy nước mắt cùng mồ hôi, lại lấy khăn thay nàng lau đi, thở dài một tiếng đem lời trong lòng nói ra.

"Phò mã, bản cung có một chuyện muốn hỏi ngươi, người cũng đừng nghĩ có thể lừa gạt bản cung, thành thực nói rõ."

Trầm Minh Phong ngừng khóc, tiến vào giai đoạn thút thít, muốn ngừng cũng không ngừng được, nàng giương mắt nhìn người trước mặt, tựa như thấy quỷ đòi mạng không còn dám tiếp tục phát cáu, hiếm thấy phối hợp trả lời.

"Hức...chuyện gì?"

Lỗ mũi của nàng vẫn còn đỏ, thái độ tràn đầy ủy khuất, bộ dáng đáng thương làm cho Trử Tầm Nhã cực kỳ không đành lòng, chẳng qua những lời này thế nào nàng cũng phải hỏi.

"Ngươi thành thật nói cho bản cung biết, những năm này, ngươi là giả ngốc giả khờ phải không?"

Trử Tầm Nhã hỏi ra những lời này liền chứng minh nàng chắc chắn rằng phò mã nhà mình là đang giả ngốc.

Tam công chúa từ trước đến nay thông minh, thế nhưng lúc này nàng lại là 'thông minh quá bị thông minh hại'.

Trầm Minh Phong cũng không phải giả bộ ngốc.

Nhưng mà, Trầm nhị công tử cho đến bây giờ cũng sẽ không cho là bản thân ngốc, cho dù là ai dám giễu cợt điều này trước mặt nàng, nàng cũng nhất định sẽ cùng người đó ầm ĩ một trận.

"Ai nói bản công tử...là kẻ ngốc! Ngươi mới là kẻ ngốc! Ta mới không ngốc!"

Trử Tầm Nhã đứng thẳng người lên, dùng ngữ khí khinh đạm vạch trần nàng,

"Không ngại nói cho ngươi biết, bí mật của ngươi bản cung đã sớm biết, ngươi che giấu rất tốt nhưng không thể nào thoát khỏi đôi mắt của bản cung. Cho nên ngươi hãy thú nhận đi!"

"Gì? Ngươi....ngươi ngươi....ngươi đã sớm biết rồi?"

Trầm Minh Phong khó tin trợn trừng hai mắt, cánh mũi không tự chủ được hít một hơi thật sâu, trên khóe mắt vẫn còn vương một giọt lệ, bộ dáng vừa đáng thương lạ vừa đáng yêu. Trử Tầm Nhã theo bản năng vươn tay ra nhéo cái chóp mũi hồng hồng đó một cái, rồi như chợt ý thức được bản thân vừa làm hành động gì, nàng lập tức buông tay, gật đầu một cái.

Nhất thời, Trầm Minh Phong giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đôi mắt mở to đến mức lớn nhất, ngay cả mũi cũng ngừng thút thít, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh...

"Bây giờ, ngươi có thể thành thật với bản cung chưa? Phò mã, ngươi vẫn nhất mực giả ngốc sao?"

Phò mã vẫn đang khϊếp sợ không thôi, làm sao còn có thể suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Trử Tầm Nhã, nàng thậm chí còn không nghe rõ đối phương nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ ----- Xong rồi! Xong rồi! Lần này xong rồi! Chết chắc....

Chuyện nàng nữ phẫn nam trang, chỉ có nàng, nương của nàng, Thấm nhi cùng Vân di bọn họ biết được, nhiều năm qua chưa từng có ai nghi ngờ. Các nàng thời thời khắc khắc đều cẩn thận, lúc nào cũng trông chừng nàng, mọi chuyện đều căn dặn nàng, chỉ sợ một ngày nào đó nàng để lộ sơ hở làm cho người khác biết được.

Nhưng hiện giờ, Tam công chúa kinh khủng này cũng không biết từ lúc nào lại biết được đại bí mật mà các nàng che giấu bao nhiêu năm, có thể thấy được người này đáng sợ thế nào, lợi hại thế nào...

----

Đợi một lúc lâu mà người này vẫn không trả lời câu nào, Trử Tầm Nhã lại mở miệng.

"Bản cung biết ngươi cẩn thận, chuyện này trước mắt chỉ có bản cung biết, hơn nữa, bản cung cũng không định truyền ra ngoài, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, cứ dùng dáng vẻ vốn có của ngươi sống cùng bản cung."

Suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu hỏng bét, sắc mặt nhợt nhạt của Trầm nhị công tử thoáng lấy thần sắc. Bắt được một câu mấu chốt, trong lòng nàng hơi thả lỏng, gấp gáp hỏi:

"Thật sao? Ngươi sẽ không nói cho người khác biết? Ngươi sẽ không nói cho Hoàng thượng?"

Trử Tầm Nhã lại gật đầu, nói:

"Nếu sau này phò mã thành tâm sống cùng bản cung, không tiếp tục làm ra vài hành động chọc tức người, bản cung tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi. Dẫu sao thân phận của ngươi có liên quan đến mạch sống của một nhà Trầm gia..."

Ý nói: Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta liền tạm thời bỏ qua cho ngươi.

"Vậy....vậy không cho phép ngươi nói với Hoàng thượng, ta..."

Trầm Minh Phong cũng không biết bản thân có thể nói gì, nàng bĩu môi, từ từ nâng cánh tay vô lực kéo lấy vạt áo người trước mặt.

"Hức, ngươi đừng nói cho Hoàng thượng, đừng để hắn chém đầu chúng ta, ta....ta sau này sẽ ngoan ngoãn, ngươi phải giúp ta giữ bí mật..."

Chân mày Trử Tầm Nhã nhướng lên một cái.

Cũng đã nói đến mức này mà phò mã nàng vẫn dùng cái dáng vẻ này, thái độ ngốc nghếch ấu trĩ chưa từng thay đổi chút nào.

Trong lòng nàng thoáng chốc tựa như trời đất quay cuồng, bị một đả kích rất lớn.

Chẳng lẽ...phò mã nàng xác thực là ngốc thật?! Cái này...

Là mình phán đoán sai sao?

Trử Tầm Nhã khó mà tiếp nhận, không nhận được câu trả lời chính xác nàng không cam lòng.

Xem ra muốn từ Trầm Minh Phong moi ra chút gì thật là không thể nào, trước mắt, chính là đi tìm Trầm phu nhân xác nhận...

Trầm Minh Phong nhận được câu trả lời 'sẽ không tố cáo' liền yên tâm, tiếng thút thít lại bắt đầu, ngốc nghếch không ý thức được mảnh vải trong tay mình là thứ gì cứ thế trực tiếp cầm đến lau mặt, lau mắt, chùi mũi, lại đổi bên tiếp tục lau lau mồ hôi trên trán...

Trử Tầm Nhã vẫn đang xuất thần, cũng không chú ý người này đang làm gì. Đến khi nàng thu hồi thần, giương mắt liền phát hiện người này đang dùng vạt áo của mình để lau nước mắt nước mũi, lập tức nàng liền nộ hỏa, phổi sắp sửa nổ tung-----

"TRẦM MINH PHONG! NGƯƠI!!!"

"...."

----

Bên này, hai người lại bắt đầu một trận ầm ĩ, bên kia, Sắc Vi lĩnh mệnh thi hành cũng đã đến nơi.

Đêm nay, mặt trang đã bị tầng mây che mất hơn một nửa, ánh trăng không thể chiếu sáng đủ, bóng đêm nồng đậm, Sắc Vi mang một cái l*иg đèn đi vào cửa viện, vui mừng phát hiện được phòng Thấm nhi vẫn còn sáng đèn.

Thấm nhi cùng Bách Hợp có thể nói là gặp đại tội, phí gần nửa ngày tìm hồi lâu vẫn không tìm thấy Trầm Minh phong, cũng may ông trời có mắt, để các nàng cuối cùng có thể lần theo tiếng sủa tìm được chó mẹ, miễn được nhiều gian khổ.

Lúc Sắc Vi đến, con chó mẹ kia đã ngừng sủa, nằm trên đất đút sữa cho chó con.

"Các ngươi vừa rồi đã đi đâu? Còn có Bách Hợp, công chúa đã đợi bao lâu ngươi có biết không?"

Sắc Vi vừa vào cửa, đôi mắt chỉ nhìn xuống chú chó con đáng yêu đang nằm trên đất, không chú ý đến hai người vì quá mệt mỏi mà ngã ngồi đằng kia, mở miệng than phiền.

Bách Hợp vô cùng ủy khuất, nàng mới vừa được ngồi xuống người liền tìm đến, có thể cho nàng ngồi nghỉ một chút được không a!

Giống nhau, Thấm nhi cũng khó khăn lắm mới có thời gian thở, vốn còn muốn nghỉ thêm một lát, lần này thì tốt rồi, lại sắp tiếp tục bận rộn, nàng chắc chắn là trời sinh số vất vả a!

"Lúc nãy, Bách Hợp là giúp ta đi tìm thiếu gia nhà ta, ngươi cũng đừng trách lầm nàng! Ai! Cũng không biết thiếu gia hắn đang ở đâu, hơn nửa đêm rồi..."

Sắc Vi lúc này mới nhớ đến chính sự. Nàng giương mắt nhìn hai người bộ dáng chật vật kia, không khỏi ngạc nhiên.

"Các ngươi tìm phò mã sao? Phò mã hiện đang ở trong phòng mà?"

"Ở đâu? Trong phòng nào?"

"Đương nhiên là phòng ngủ của công chúa rồi!" Sắc Vi nói không ra lời, phò mã thực ra là nàng dẫn người đi trói về.

"Cái gì?!"

Thấm nhi cùng Bách Hợp hai người tức sắp chết.

Người này thật là! Trở về phòng cũng không nói một tiếng, còn nói muốn đi tìm chó! Mệt các nàng đã đi tìm nãy giờ!

Quá tệ rồi!!!

"Đúng rồi, ta tới là tìm Thấm nhi. Công chúa bảo ngươi nhanh chóng qua đó. Phò mã đang chờ ngươi hầu hạ tắm a, ta cũng nhắc ngươi một chút, công chúa hiện gì đang nổi giận, ngươi nên cẩn thận một chút, cũng trông chừng phò mã, đừng để hắn chọc giận công chúa lần nữa! Được rồi, chúng ta bây giờ nên đi rồi."

"Cái gì?" Thấm nhi kinh ngạc. "Công chúa vì sao lại tức giận? Thiếu gia nhà ta, hắn..."

Sắc Vi không nói gì, liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Trừ hắn ra còn có thể là ai? Hắn cùng công chúa a, chính là một đôi oan gia, không ngày nào yên ắng!" Dứt lời, Sắc Vi nhấc chân xoay người, dẫn đầu ra khỏi phòng.

Công chúa nổi giận.

Trong lòng Thấm nhi có chút bất an, không biết thiếu gia nhà mình lại gây ra họa gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không bại lộ thân phận thì cũng sẽ có ngày bị trừng phạt vì đắc tội với công chúa!

Mình sao lại gặp phải một chủ tử như vậy chứ!

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều liền vội vàng đứng dậy, nhìn Bách Hợp cũng đã đi ra ngoài, nàng nhanh chóng mở y quỷ của mình lấy ra một cái nguyệt sự mang giấu vào trong vạt áo, sau đó kéo thân thể mỏi mệt của mình đuổi theo hai người kia đi đến chính viện...

----

Trử Tầm Nhã tức giận, hung ác trừng mắt nhìn Trầm Minh Phong một cái, không tiếp tục để ý nàng nữa. Bản thân đi vào phòng trong, đem ngoại sam đã bị nàng làm hại đổi lại, sau đó lấy một cái khăn, tự mình bắt đầu vặn.

----

Lúc Sắc Vi mang Thấm nhi trở về, trù phòng bên kia đã đưa nước nóng vào, vốn nước tắm trong thùng mà công chúa dùng đã sớm khô, cho nên liền đợi Thấm nhi đến, hầu hạ phò mã tắm rửa thay y phục.

Trầm Minh Phong quả thật cần phải tắm rửa thay, cái mùi mồ hôi trên người nàng ngay cả mấy tỳ nữ mới tiến vào cũng có thể ngửi thấy, người người đều hận không thể ngay lập tức bịt mũi, lại âm thầm than thay cho công chúa nhà mình: Không hổ là Tam công chúa, như vậy cũng có thể chịu được! Xem ra, công chúa là cực kỳ thích phò mã!

Mấy tiểu nha hoàn muốn tránh đi, Sắc Vi cùng mấy đại nha hoàn cũng sẽ không, các nàng cũng không sợ Trầm Minh Phong, đối với hình tượng bất kham này chẳng qua cũng chỉ không biết làm sao cùng ghét bỏ.

----

Lúc Thấm nhi đi vào, đầu tiên là nhìn thấy ngoại y xốc xếch của thiếu gia nhà mình, lại nhìn thấy dáng vẻ bi thảm giống như đã từng khóc một trận của nàng, Thấm nhi bất chấp người bên cạnh, vội vàng đi đến thấp giọng hỏi.

"Thiếu gia? Người làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng hỏi, Trầm Minh phong nhưng lại không thể đáp lời, nơi này còn có người ngoài! Vì vậy, người này chỉ bĩu môi, thả tay đang nắm lấy vạt áo của mình, giơ tay ôm lấy eo của Thấm nhi, vùi đầu vào bụng của nàng phát tiết ủy khuất.

"Hu...Công chúa nàng...khi dễ bản thiếu gia!"

Bị cái mùi khó ngửi trên người nàng xông vào mũi, Thấm nhi tuy có đau lòng hơn nữa cũng không khỏi xoay đầu sang một bên, cố gắng hít không khí, an ủi nói:

"Không có chuyện gì đâu thiếu gia, công chúa nàng chẳng qua là đang trêu chọc người mà thôi!"

Tuy nói chính bản thân nàng giờ phút này cũng là khắp người dính dính, nhưng vẫn không thể so với cái mùi mồ hôi trên người thiếu gia nhà nàng đã tích lũy cả ngày nay, thật sự là...quá khó chịu!

Phò mã đang vùi ở trong ngực Thấm nhi làm nũng, đám tỳ nữ ở cửa nhìn thấy liền một trận buồn nôn, kinh ngạc không nói nên lời, nhất là với Sắc Vi, một màn này thật là đã ấn chứng phỏng đoán hôm nay của nàng: Hừ! Phò mã cùng Thấm nhi cũng quá cả gan làm loạn rồi!

Không chút nào ngoài suy đoán, một màn này đồng dạng bị Tam công chúa từ bên trong đi ra trực tiếp nhìn thấy.

Trử Tầm Nhã mặt không đổi sắc, bất động không nói, đứng ở phía sau bức rèm che, lạnh lùng nhìn thẳng phò mã nhà mình cùng thϊếp thân tỳ nữ của nàng ôn tình...

Ôm một hồi lại một hồi, Thấm nhi cuối cùng bị tiếng ho khan của Sắc Vi nhắc nhở, phục hồi lại tinh thần. Đây chính là Công chúa phủ, hơn nữa còn là trong phòng ngủ của phò mã cùng công chúa, thiếu gia nhà mình như thế này là vạn vạn không được!

"Thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, nô tỳ hầu hạ ngài đi tắm được không?"

Trầm Minh Phong ở trong ngực nàng vặn vẹo một cái, lúc này mới không tình nguyện ngẩng đầu lên, đưa hai tay ra, làm nũng.

"Bản thiếu gia không có khí lực, người đến đỡ ta đi!"

Viên nhuyễn cân tán mà Trử Tầm Nhã đút lúc nãy, dược liệu không hề kéo dài, cho nên lúc này Trầm Minh Phong hẳn đã khôi phục phân nửa khí lực, chuyện đứng lên đi bộ hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng nàng ta vẫn làm nũng muốn Thấm nhi đỡ, có thể thấy, người này thập phần lệ thuộc cùng tín nhiệm Thấm nhi.

Tam công chúa đã rút ra được một tin tức, trong đầu đột nhiên sinh ra một trận phiền não không biết tên...

----

Trong dục phòng, Trầm Minh Phong quang lỏa, thân thể trắng nõn ngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh dục dũng, thư thư thái thái để Thấm nhi hầu hạ, xối nước, gội đầu, chà lưng, cọ rửa. Đến khi xong hết thảy, Thấm nhi mới nâng nàng đứng dậy, từ từ bước lên bậc thang tiến vào dục dũng.

Trầm Minh Phong ngồi xuống ngân, Thấm nhi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc liền đến gần nàng, thấp giọng hỏi.

"Thiếu gia, hôm nay công chúa nổi giận cuối cùng là vì chuyện gì? Người có biết không, nếu người cư tiếp tục như vậy, nhất định sẽ có một ngày chọc giận công chúa. Đến lúc đó cho dù có là Quan Âm phật sống cũng không thể bảo vệ được người!"

Trầm Minh Phong nghe thấy Thấm nhi hỏi, thân thể nàng không tự chủ được run một cái. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, chậm chạp đem tất cả những chuyện vừa mời xảy ra lúc nãy dùng cách diễn tả không rõ ràng của nàng, nói cho Thấm nhi.

"Công chúa nàng đã biết bí mật của chúng ta...chỉ cần ta nghe lời, nàng cũng sẽ không bảo Hoàng thượng chém đầu chúng ta..."

"Cái gì?!"

Nghe được những lời này, cả người Thấm nhi đột nhiên hóa đá, trái tim tựa như rơi vào hầm băng, nàng đã không còn cảm giác được trái tim nhỏ bé của mình không còn đập hoặc là đập như trống vỗ nữa....

"Công chúa nàng....đã biết.....thân phận của người....rồi?"

Giờ phút này, Thấm nhi giọng run run, chân không tự chủ cũng mềm nhũn. Nếu không phải nàng liều chết chống đỡ dục dũng bên cạnh, có lẽ nàng đã tê liệt ngã ngồi xuống đất.

"Công chúa nàng nói, muốn giữ bí mật giúp chúng ta! Thấm nhi, sau này, chúng ta đều phải nghe theo công chúa. Nếu không, nàng sẽ đi nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ chặt đầu chúng ta..."

Trái tim cùng bộ não của Trầm Minh Phong đã bị lời cam kết của Trử Tầm Nhã chiếm hết. Trong lòng nàng hiện giờ chỉ biết, phải nghe lời công chúa thì sẽ có một con đường sống, cho nên giờ có thêm mấy lá gan nàng cũng không dám đối nghịch cùng công chúa tức phụ nhà mình...

Tâm tình của Thấm nhi được thả lỏng một chút, nàng hận không thể gõ đầu người kia một cái, nội tâm kêu gào: Chúng ta lúc nào không nghe theo công chúa? Rõ ràng đến hiện giờ cũng chỉ có ngươi. Chính ngươi chọc người ta tức giận!

Bất quá nghe Trầm Minh Phong nói như vậy, Thấm nhi cũng thoáng an tâm. Nghĩ đến, công chúa vốn cũng không phải đăc biệt thích phò mã. Nếu không làm sao có thể tùy tiện tiếp nhận thân phận nữ tử của nàng? Hơn nữa, công chúa tâm địa hiền lành, nhất định là vì không muốn thấy Trầm gia bọn họ bởi vì phạm tội khi quân mà bị tịch biên gia sản diệt môn, cho nên mới mở một con đường cho bọn họ.

Chậc chậc chậc...

Tam công chúa không hổ là Tam công chúa!

Tấm lòng này! Khí phách này!

....

Lại nói chuyện khác, Trầm Minh Phong nãy giờ cũng đã ngâm mình đủ rồi, lúc này mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Thấm nhi vội vàng thúc giục nàng đi ra.

Lúc mặc y phục, Trầm Minh Phong nhớ đến cẩu cẩu nhà mình, thân người run một cái liền lấy lại tinh thần.

"Thấm nhi, chó mẹ đã tìm thấy chưa? Chó con không bị chết đói chứ?"

Thấm nhi nghe vậy liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Bây giờ mới nhớ đến, xem ra ngươi cũng không phải rất quan tâm hai con chó kia nhỉ!

"Đã tìm được rồi, cũng đã cho nó bú, một lát nữa hầu hạ người đi ngủ rồi nô tỳ sẽ trở về xem chung nó."

Trầm Minh Phong xoay người qua một bên, quấn nguyệt sự mang, lại hỏi:

"Chó mẹ chạy đi đâu vậy? Sao nó lại chạy? Bản thiếu gia nó cũng không quan tâm, thật là bực mình!"

Thấm nhi lại liếc nhìn nàng.

"Người cho là ai cũng không tim không phổi giống người sao? Trời tối rồi, chó mẹ cũng phải về nhà thăm con của nó chứ!"

"Vậy sao! Vậy chúng ta cũng mang con của nó đến đây luôn đi!"

Trầm nhị thiếu gia không quên dùng tinh lực dư thừa của mình suy nghĩ chủ ý, chỉ là chủ ý này hiển nhiên có chút chua, Thấm nhi cũng không muốn quan tâm đến.

"Được được được, chuyện này chính người tìm công chúa thương lượng đi. Tối nay cần phải nghỉ ngơi sớm rồi."

"Ừm! Vậy ngày mai ta muốn trở về phủ gặp nương, người đi cùng ta luôn được không?"

"Được." Chuyện này cũng nên báo cáo với phu nhân.

Thời gian đã không còn sớm, Trầm Minh Phong sau khi đã được Thấm nhi tỉ mỉ dặn dò hầu hạ thì bước ra khỏi dục phòng, hướng đến chiếc giường của mình.

Trử Tầm Nhã ngồi cạnh bàn trang điểm, vẫy tay.

Thấm nhi cùng Sắc Vi đồng loạt hành lễ thối lui.

Trầm Minh Phong ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng công chúa điện hạ một lúc, lại mất tự nhiên gọi một tiếng.

"Công chúa, chúng ta ngủ đi?"

Người được gọi lên tiếng đáp lại, nàng đứng dậy, thẳng tắp nhìn chằm chằm phò mã nhà mình hiếm khi lộ ra bộ dáng an phận hiểu chuyện, khóe môi vẽ ra một nụ cười.

"Được, vậy thì ngủ."

Nói xong, nàng thổi tắt ngọn nến, từ từ bước đến phía giường...