Chương 32 Bình Minh Ló Dạng

(#Party ăn mừng mười năm #S9 ^0^)

------



Sáng sớm hôm sau, Trử Tầm Nhã khoan thai tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn chứa đầy mông lung, chầm chậm, nhẹ nhàng vén lên tấm chăn mỏng được đắp ở giữa bụng, lại xoay người nằm nghiêng vào trong, bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức phò mã nhà mình đang ngủ.

Đêm qua, sau khi Trầm Minh Phong biết được thân phận của mình bị bại lộ, nàng cũng chỉ sợ hãi lo lắng một thời gian ngắn ngủi, sau đó nhận được cam kết của Trử Tầm Nhã nàng liền cái gì cũng không sợ, hoàn toàn buông xuống tất cả lo lắng, lại còn vô cùng vui vẻ vì không cần phải tiếp tục thận trọng che giấu trước mặt công chúa, ngôn hành cử chỉ cũng thả lỏng rất nhiều, rất có cảm giác được giải thoát.

Ví dụ như, người này đêm qua trước khi đi ngủ, vô cùng vui vẻ cởi bỏ miếng vải quấn trước ngực, để một đôi tiểu bánh bao đáng thương của nàng cuối cùng cũng được thả lỏng...

Trử Tầm Nhã nhìn người này, tứ chi mở rộng, gối cũng không biết bị ném đến nơi nào, đầu dán trên mặt giường,búi tóc cũng mất trật tự nghiêng sang một bên, vẻ mặt an tường, lông mi cong vυ"t, đôi môi trơn bóng đều đặn hô hấp, rất có tiết tấu. Đồng dạng, theo quy luật hô hấp phập phòng, còn có thân thể người này...

Chính xác mà nói, là phần ngực kia...

Trử Tầm Nhã nhấp môi, tầm mắt quét qua trên mặt nàng mấy lần mới chậm rãi trượt xuống, đem tiêu điểm rơi vào...nơi ngực.

Nơi đó, có hai điểm nho nhỏ nhô lên, lại thêm một mảnh da thịt trắng nõn.

Trử Tầm Nhã khẽ kéo khóe môi, con ngươi nhiễm ý cười, trong lòng thầm than: A! Nhỏ vậy sao!

Rồi sao đó, lại tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ đó hồi lâu mới đưa ánh mắt di chuyển lên đến đôi mắt vẫn như cũ chưa từng có động tĩnh gì kia. Nàng nhẹ thở dài một tiếng, nâng tay chống đầu, một bàn tay khác lại đi vỗ vỗ gương mặt trắng nõn của đối phương.

"Phò mã? Phò mã tỉnh lại đi, dậy đi dậy đi."

Dĩ nhiên là vẫn như thường lệ, không có phản ứng.

Trử Tầm Nhã nhích người lại gần thêm chút nữa, lực đạo trên tay cũng tăng thêm nhưng đã đổi thành nhào nặn.

"Phò mã? Ngươi có tỉnh chưa? Nếu đã tỉnh thì cũng nên nhanh chóng đứng dậy đi, đêm qua không phải ngươi nói hôm nay muốn về Thượng thư phủ sao, phải đi sớm chứ?"

Thanh âm đạm nhu dễ nghe, mang phò mã còn đang trong cơn mộng mị đánh thức. Nhìn thấy lông mi của nàng khẽ run, mắt vẫn không mở, chép miệng một tiếng, ngay sau đó lại bĩu môi, tứ chi co lại xoay người vào bên trong.

Tam công chúa tính khí tuy tốt, nhưng cũng đã mấy phen bị phò mã chọc giận. Thấy người này rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn đối với nàng không đáp không quan tâm, không động cũng không trả lời, trong lòng một trận buồn bực. Nàng bắt lấy bả vai người nọ, dùng lực kéo nàng ra bên ngoài...

Cũng không biết là áσ ɭóŧ của Trầm nhị thiếu gia bị nới lỏng quá mức hay là do vị trí mà Tam công chúa nắm được có chút sơ xuất. Nàng chỉ dùng sức một cái, chẳng những đem cơ thể Trầm Minh Phong xoay trở về mà càng làm cho cổ áo của nàng bị nới rộng ra một mảnh, lộ ra mảng lớn....da thịt trắng như tuyết.

Trầm Minh Phong bất mãn rên một tiếng, đầu cựa quậy, ngón tay động đậy, thế nhưng vẫn chưa từng nâng mí mắt.

Chỉ có điều, nàng động vừa cửa động, áσ ɭóŧ kia liền trực tiếp trượt xuống một tấc, cổ áo khó khăn lắm mới dừng ở sát bìa trên 'tiểu bánh bao', hiển hiện ra một độ cong nho nhỏ...

Trử Tầm Nhã từ lúc đối phương bị nàng xả cổ áo thì đã im lặng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nơi đó,cho đến tận khi động tác của người này một lần nữa làm bộ đồ kia mở rộng, ánh mắt nàng ngay cả chớp cũng không chớp, cứ thế nhìn chằm chằm, thần sắc trong mắt không phân biệt được, khó mà nói rõ được suy nghĩ trong lòng...

Qua một lúc lâu, Trử Tầm Nhã hồi thần, nhẹ hừ giận, lại đưa tay nắm lấy lỗ mũi người kia, không để cho nàng hô hấp, lời nói mang theo ý uy hϊếp.

"Phò mã, thức rồi thì dậy đi, ngươi đã quên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời bản cung sao?"

Nghe được những lời ấy, hô hấp của Trầm Minh Phong mới xuất hiện rối loạn, không còn đều đặn giống như vừa rồi. Đôi chân linh hoạt cuộn tròn rồi lại duỗi ra, chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy hơi nước mông lung.

Trử Tầm Nhã thu tay về, lẳng lặng nhìn quá trình người này tỉnh dậy.

Quá trình mà Trầm nhị công tử tỉnh lại cũng thật kỳ lạ, đôi tay đầu tiên là nâng lên vượt qua đỉnh đầu, rồi lại duỗi người, sau đó, hai cánh tay buông lỏng, một trái một phải rơi xuống, một cái rơi xuống giường, một cái khác....nặng nề rơi vào trên người Trử Tầm Nhã.

"Ái--------"

Vâng, chính là trên ngực.

Tam công chúa tự dưng dính phải một kích, đau đến mức hít ngụm khí lạnh. Dừng một lúc lâu mới ổn định lại, phát giác cánh tay đáng giận kia vẫn đè ở 'nơi đó'. Tức giận từ trong lòng bắt đầu dâng lên. Nàng nắm lấy cánh tay đó ném trở về, lại liếc xéo người kia một cái, ngồi dậy, quét mắt nhìn một chút ngực của người kia, cả giận nói.

"Phò mã mau đứng dậy đi, đừng tiếp tục nằm lỳ trên giường."

Trầm Minh Phong hôm nay đã không dám tiếp tục phát tác khí khi thức dậy, hơn nữa cũng vì hành động vô tình của mình mà có chút ái náy. Nàng toét miệng cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Hì hì! Công chúa, 'chỗ đó' của ngươi không đau chứ? Phong nhi không phải cố ý!"

Cơn giận của Trử Tầm Nhã vừa lên đến đầu, lại thấy nàng tinh thần vô cùng tốt, thái độ cũng chân thành cho nên cũng không tiếp tục hung ác quở trách nàng, chỉ hòa hoãn sắc mặt ôn thanh trả lời:

"Không có gì." Vừa nói vừa lần nữa đảo mắt đến vạt áo đang mở rộng cùng 'quang cảnh' bên trong của nàng, ánh mắt chợt lóe, nói tiếp:

"Phò mã nhanh chóng ngồi dậy đi rồi quấn ngực, bản cung sẽ gọi người vào hầu hạ."

"Hả...ờm!"

Trầm Minh Phong mơ màng ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện áσ ɭóŧ của mình cơ hồ chỉ là treo trên người, trong lòng nháy mắt cả kinh, nhanh chóng nâng tay kéo lấy vạt áo, bộ dáng giống như tiểu tức phụ, cúi đầu len lén nhìn Tam công chúa trước mặt. Nhận thấy ánh mắt đối phương vẫn nhìn thẳng 'nơi đó' của mình, sắc mặt nàng bỗng chốc đỏ ửng, gấp giọng hô to:

"Kẻ háo sắc! Không cho phép nhìn!"

Sau đó, di chuyển cái mông đưa lưng về phía Trử Tầm Nhã, một tay vẫn níu chặt vạt áo, một tay cố gắng đưa ra muốn lấy được mảnh vải quấn ngực ở cuối giường, thế nhưng tay quả thực không đủ dài, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Nàng lại xê dịch một chút, tiếp tục duỗi chân, khó khăn lắm mới chạm được món đồ mong muốn, và phí thêm một khoản sức lực mới kẹp được, rồi kéo đến...

'Kẻ háo sắc' nào đó rút rút khóe mắt, con ngươi lẩn tránh rồi lại lẩn tránh. Nàng không nói lời nào, xoay người đi xuống giường. Chỉ là, nàng vẫn chưa kip mang giầy thì âm thanh thiếu tự nhiên của người phía sau truyền đến.

"Ngươi! Công chúa, ngươi giúp ta gọi Thấm nhi vào đi, ta không biết quấn..."

Trử Tầm Nhã đưa lưng về phía người kia, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh, đáy lòng hung hăn mắng: A! Người mình cùng người ngoài, trái lại phân rất rõ ràng! Còn tưởng rằng ngươi không có nhiều phòng bị!

Nghĩ xong, Trử Tầm Nhã cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái xem như là đáp ứng. Sau khi mang xong giầy, nàng đứng lên nhẹ bước đi đến gian ngoài, gọi:

"Thấm nhi có ở bên ngoài không?! Vào hầu hạ phò mã thay y phục. Sắc Vi, ngươi đi truyền tảo thiên đi."

Hai người ngoài cửa đồng thanh đáp:

"Vâng."

Sau đó chính là tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.

Thấm nhi bước vào phòng, hướng Trử Tầm Nhã hành lễ. Sau khi nhận được đối phương diện vô biểu tình gật đầu một cái, nàng mới nhanh chóng bước vào trong nội gian.

Chân Trử Tầm Nhã không tự chủ cũng cất bước đi theo vào trong, vòng qua bình phong, giương mắt liền nhìn thấy phò mã nhà mình thân thể quang lỏa, đang gian hai cánh tay ra tùy ý Thấm nhi thay bản thân quấn vải quanh trước người, thần tình còn lộ vẻ vui thích, trên mặt đầy ý cười, trong miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì mà làm cho Thấm nhi rảnh tay vỗ người kia một cái, giống như trừng phạt. Hai người ngươi đến ta lui, vừa nói vừa cười.

Trầm Minh Phong xê dịch tầm mắt, bất ngờ phát hiện Tam công chúa đang đứng ở bên kia cách đó không xa, híp mắt nhìn mình.

Sự xấu hổ trong lòng lại nổi lên, Trầm nhị công tử chợt co rút, trốn trước người Thấm nhi nhằm ngăn chặn ánh mắt của người kia. Bản thân lại khẩn trương từ từ nhô đầu ra, nhìn nhìn người nọ, dáng vẻ rất khó nói nên lời.

Trử Tầm Nhã khinh thường hừ lạnh, lại đứng thêm một chút, đến khi nhìn thấy Thấm nhi đã kết thúc động tác, nàng đi đến y quỹ lấy ngoại y, lại nhìn sang phò mã đã mặc tốt áo trong, nàng mới xoay người bước ra gian ngoài.

"Bách Hợp, vào hầu hạ bản cung sơ tẩy canh y."

Bách Hợp lên tiếng đáp, sau đó đi vào bên trong, cung kính thi lễ, lại bước theo sau lưng Trử Tầm Nhã đi vào nội gian, trực tiếp lấy ngoại y cho công chúa nhà mình.

Lúc này ngoại y của Trầm Minh Phong cũng đã được mang đến, Thấm nhi thay nàng mặc vào. Cách bình phong, Bách Hợp cũng không thấy được gì, chỉ chăm chú thay ngoại y cho công chúa nhà mình.

Búi tóc của Trầm Minh Phong là sau khi chải tóc thì phải vãn một lần. Đêm qua Thấm nhi thấy nàng quả thực rất mệt mỏi cho nên chỉ qua loa cột một búi tóc đơn giản, để nàng đi ngủ, sáng nay nhìn lại, quả nhiên lại có việc phải làm....

----

Bên này Trử Tầm Nhã được Bách Hợp hầu hạ canh y, sơ tẩy nên cũng không để ý hai người kia đang làm chút cái gì, chỉ nhẹ giọng nói:

"Phò mã, bản cung còn có việc phải đi đến thư phòng, ngươi rửa mặt xong thì liền đi đến phòng ăn đợi. Bản cung xong việc sẽ đến cùng ngươi dùng tảo thiện, sau đó trở về Thượng thư phủ, có nhớ không?"

"Ân!"

Bên trong truyền đến một giọng mũi đáp lại.

......

Trử Tầm Nhã là Tam công chúa của Đại Trử, tất nhiên lòng mang bách tính, chỉ có điều nửa đời của nàng chưa bao giờ có cơ hội đi ra ngoài làm chuyện gì, cũng không thể sâu sắc cảm thụ được nổi khổ của nhân gian. Nàng từ trước đến nay luôn cho là, cho dù bất kỳ nơi nào trong Đại Trử có cảnh tượng dân sinh khốn khổ, nhưng nhất quyết sẽ không xuất hiện ở kinh thành này.

Nhưng là, những lời của Lý đại nương hôm đó và những cảnh mà nàng tận mắt nhìn thấy, đó vốn dĩ là nơi mà nàng vẫn cho rằng là kinh thành sầm uất, hào phú, dưới chân thiên tử, thế nhưng lại chân thực tồn tại một vùng đất nghèo khổ như vậy, một nhóm bách tính khốn khổ...

Hơn nữa, chuyện Kinh triệu duẫn tự ý dùng thánh lệnh làm cho nàng chấn động.

Nàng là một vị công chúa còn vì cảnh tượng này mà tâm sinh buồn bực, huống chi là người cần chính yêu dân, hao hết tâm lực thống trị thiên hạ này như phụ hoàng của nàng?

Nếu phụ hoàng biết được chuyện này, nhất định sẽ tức giận cùng mệt mỏi, nhưng mà nàng vẫn phải báo cáo chuyện này. Nàng cùng phụ hoàng giống nhau, đều là lòng mang thiên hạ...

---

Trử Tầm Nhã đến thư phòng, nhanh chóng viết một phong thư, đem những gì nàng thấy viết lại không sót một chữ. Dĩ nhiên, những từ ngữ bên trong đã được trải qua một phen cân nhắc.

Viết xong thư, Trử Tầm Nhã gọi một tên tâm phúc, mệnh lệnh hắn mang thư vào cung giao cho hoàng đế. Giao phó xong chuyện, nàng mới thả lỏng cả người, chuẩn bị nghênh đón chuyện hao tâm tổn sức sắp đến...

----

Trầm Minh Phong đã đến phòng ăn rất sớm, trái đợi phải chờ cũng không thấy Trử Tầm Nhã đến. Nàng không vui nằm sấp trên bàn cơm, nhìn chằm chằm những món ăn đầy ắp trên bàn, trong đầu thầm oán: Công chúa thật là vô lý! Bản thân nàng không đến dùng cơm cũng không để bản thiếu gia dùng cơm! Công chúa, nàng ta thật xấu, lại còn muốn bỏ đói bản thiếu gia!

Trầm nhị công tử tự bản thân oán trách tiểu tức phụ công chúa nhà mình, cho nên dáng vẻ không có một chút ánh mặt trời, làm cho Thấm nhi ở bên cạnh nhìn ra được tâm tư của nàng, trong lòng thầm than: Công chúa cũng là phí tâm mà không được thu được gì!

Từ trước đến giờ đồ ăn mỗi sáng của người này đều là dầu mỡ như vậy, cũng may thân thể xương cốt nàng ấy khỏe mạnh, nếu không đã sớm bệnh rồi! Hiện giờ đến Công chúa phủ, thức ăn tất nhiên không thể do nàng định đoạt, những món mà nàng thích ăn dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của công chúa cũng đã từ từ đổi thành thức ăn thanh đạm dưỡng sinh, khẩu vị nhẹ nhưng khẩu cảm cũng không kém.

Chẳng qua là người này, e là không thể lĩnh hội một phen khổ tâm của công chúa...

----

Trử Tầm Nhã sợ phò mã nhà mình nóng lòng cho nên bước chân cũng tăng nhanh. Chỉ trong chốc lát liền đã đi đến phòng ăn, thấy người nọ ủ rủ nằm dài trên bàn, không cần nghĩ cũng biết nàng ấy thế nào. Nàng đi đến, ngồi vào chỗ.

"Phò mã, chúng ta mau dùng cơm đi, bản cung đã phân phó chuẩn bị xe ngựa, dùng xong tảo thiện thì lập tức lên đường, trở về Trầm phủ gặp cha nương ngươi..."

Ánh mắt của Trầm Minh Phong sáng lên: Đúng nha! Trở về phủ đi! Trở về phủ là nương có thể chuẩn bị thức ăn cho Phong nhi!

Sau đó, phò mã của chúng ta hai ba lần hạ thủ đã nhanh chóng ăn xong bữa điểm tâm. Đến khi công chúa dùng xong, nàng liền vội vàng kéo lấy nàng ấy bước nhanh ra ngoài...