Chương 30 Trừng trị

Trử Tầm Nhã tràn đầy tức giận, oán hận đứng dậy nhanh chóng mặc tốt y phục, vừa bước ra ngoại gian muốn gọi người, ngay cả tóc cũng đều không lau. Đúng lúc này, Sắc Vi từ bên ngoài đi vào, sự tức giận của Tam công chúa vẫn không giảm nguyên giọng phân phó.

"Sắc Vi, ngươi lập tức dẫn người đi đem phò mã trói trở về cho ta!"

Cái kiểu ra lệnh này giống như đã từng thấy ở đâu rồi. Sắc Vi nhất thời nghĩ không ra.

"Trói...trói trở lại?"

Trử Tầm Nhã trầm mặt, dáng vẻ giận cá chém thớt.

"Chẳng lẽ muốn bản cung phải lặp lại lần nữa sao?"

Sắc Vi mới vừa đến phòng Thấm nhi nhưng trong phòng không có ai, đợi một lúc lâu cũng không thấy người, tâm tình buốn bực quay trở lại, không nghĩ trước khi nàng rời khỏi công chúa điện hạ vẫn còn rất tốt hiện giờ lại tức giận như vậy. Giờ ngọ hôm nay, sắc mặt nàng cũng phiền muộn, nhưng hiện giờ, toàn bộ gương mặt đều xanh! Là mình đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Có điều, sắc mặt công chúa quả thật là vô cùng khó coi, Sắc Vi không dám nói lời thừa.

"Vâng, nô tỳ lập tức đi làm ngay." Đáp xong, nàng liền vội vàng nhấc chân chạy.

Trử Tầm Nhã nhìn bóng lưng của Sắc Vi ngẩn ngơ đứng yên hồi lâu, chỉ chốc lát sau, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười ngầm tính toán, sau đó, nàng bước đến chiếc tủ nhỏ kế đầu giường, kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một món đồ...

----

Bên kia, Sắc Vi vội vàng chạy đi gọi mấy tên hộ vệ trong phủ, lại chuẩn bị trước một sợi dây thừng, một nhóm người khí thế hừng hực đi đến phòng Thấm nhi. Chỉ là không chờ bọn họ đến nơi thì đã gặp nhân vật chính của chúng ta ở giữa đường.

Sắc Vi trong lòng vui mừng.

Hừ hừ, lúc này ngay cả ông trời cũng không giúp được ngươi, phò mã, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

"Phò mã ở đó, các ngươi nhanh chóng trói hắn lại mang về chính viện đi!"

"Vâng."

Mấy tên hộ vệ trẻ tuổi tráng kiệt nhanh chóng xông đến, đem phò mã Trầm Minh Phong đang ngồi trên băng ghế đá bên cạnh mấy khóm hoa trói lại, sau đó dùng lực đem người này vác đi, hướng đến phòng ngủ của công chúa cùng phò mã ở chính viện.

Trầm Minh Phong cũng vô cùng bi thảm, vôn dĩ là sau khi trêu chọc công chúa giờ muốn đi trốn, thế nhưng trời đã tối sẫm thế này làm cho nàng không thể nhìn thấy đường, thân thể lại mệt mỏi vô cùng, chung quanh lại không có người, nàng không thể làm gì khác hơn là đến chỗ băng đá ngồi nghỉ một lát. Đang lúc suy nghĩ phải làm gì thì kết quả bị Sắc Vi mang người đến, một lần nữa bị trói thành bánh chưng giống như ngày tân hôn thứ hai lần trước...

Đám thị vệ tráng kiện có lực, lại còn kinh nghiệm trói người cho nên động tác lưu loát hơn so với mấy tỳ nữ yếu đuối. Trầm Minh Phong còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ thành công biến nàng thành bánh chưng. Nga, chính là cho dù phản ứng kịp thì nàng cũng không còn sức để phản kháng.

"Thả ta ra! Các ngươi muốn chết à! Mau thả bản thiếu gia ra! Sắc Vi các ngươi muốn làm gì? Cứu mạng....Người xấu người xấu người xấu!!!"

Phò mã không thể động đậy, thân thể cũng không còn khí lực cho nên giờ phút này chỉ có thể một mực gào thét kêu cứu.

Chẳng qua, thật đáng tiếc, không có ai đến cứu nàng.

Sắc Vi cùng đám hộ vệ cũng không quan tâm nàng, nhanh chân bước nhanh về phía trước.

Công chúa có vẻ đang rất tức giận, mình không thể trì hoãn.

Bọn hộ vệ khi trói bánh chưng tất nhiên trói rất chặt, Trầm Minh Phong cho dù còn khí lực nàng cũng không thể làm ra động tác gì lớn được, chỉ cần động một cái là cả người liền bị siết đến đau. Nàng tức giận đến đôi mắt đều đỏ, thế nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại trói mình, chẳng lẽ hơn nửa đêm phải về Thượng thư phủ?

Nhóm người bọn họ tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài cửa chính viện, Sắc Vi đi trước vào thông báo, sau khi được chấp thuận mới bước ra ngoài bảo bộ hộ vệ gánh 'bánh chưng' vào, ném vào cái giường nhỏ rồi sau đó lại đồng loạt lui ra.

Một lúc lâu sau, Trử Tầm Nhã mới từ nội gian đi ra, giương mắt liền nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Trầm Minh Phong, tâm tình nàng thoáng chốc sung sướиɠ hơn, cơn tức giận cũng lại càng tăng thêm: Người này lần nào cũng như vậy, đầu tiên là làm ra những hành động khiến người khác tức chết, đến lúc trừng phạt nàng thì nàng lại lộ ra thần thái vô tội đáng thương, làm cho người khác không đành lòng trách phạt quá nặng, thật là có tâm cơ!

Đứng ở phía xa xa một lát, Trử Tầm Nhã nhẹ nhàng nhấc chân bước đến, từng bước từng bước đến gần cái 'bánh chưng' đang lộ ra biểu tình vừa căm hận vừa sợ hãi, tựa tiếu phi tiếu nheo mắt lại.

Càng đến gần, biểu tình trên mặt Trử Tầm Nhã lập tức trở nên có chút cổ quái, đôi mi thanh tú cũng ngày càng nhíu chặt, bởi vì, mùi mồ hôi trên người phò mã quả thật quá nồng đậm...

Trử Tầm Nhã cau mày, cố gắng ngừng thở, đưa tay trái ra nhéo gò mà trắng nõn của người kia một cái, chỉ là bàn tay chạm vào cũng không phải là mềm mại mà lại là cảm giác dính dính khó chịu, nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.

Trầm Minh Phong đầu tiên là nhìn thấy người này dựa đến gần mình, sau đó bị một cỗ hương thơm bao phủ, nhìn gương mặt đang ở phía trên mình, trái tim lại nhảy cuồn loạn, nàng rất sợ người kia sẽ làm chuyện gì với mình, lại không cam lòng yếu thế.

"Ngươi cái nữ nhân này, ngươi chơi xấu! Bảo người đến bắt ta lại, còn trói bản thiếu gia! Ngươi...ngươi ngươi! Bản thiếu gia không muốn chơi với ngươi nữa!"

Trử Tầm Nhã vẫn đang nín thở, nàng cũng không muốn làm điều gì dư thừa nữa, lập tức dùng tay trái bóp miệng người này, tay phải cực nhanh nâng lên ném một viên nho nhỏ gì đó vào, lại bóp nhẹ cổ họng nàng một cái, vật đó cứ thế 'ực' một tiếng, đi xuống dạ dày.

Trầm Minh Phong thần sắc thống khổ, ngay cả mùi vị gì cũng không nếm được, cái viên tròn tròn đó cứ thế mà nuốt xuống, thật may năng lực nuốt của nàng tốt, viên thuốc cũng nhỏ, nếu không vậy còn không phải nghẹn chết nàng sao.

Sau khi Trử Tầm Nhã làm xong chuyện đó liền lập tức lui xa mấy bước, ưu nhã ngồi xuống cái ghế đằng xa, khinh thường hường người nọ cười một tiếng, mở miệng nói.

"Người đâu, vào cởi trói cho phò mã."

Bọn hộ vệ đã sớm lui ra, Sắc Vi mang theo tiểu tỳ nữ đi vào, nhanh chóng cởi sợi dây thừng thô ráp trên người Trầm Minh Phong, sau đó lập tức thối lui sang một bên.

Trầm Minh Phong vốn còn đang suy nghĩ người này đút cho mình thứ thú vị gì, sao một chút mùi vị cũng không có, thật không có ý nghĩa. Lúc này đã được cởi trói, nàng được tự do những cũng không gấp gáp đứng lên mà cứ như vậy ngồi trên giường nhỏ, nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà, Tam công chúa sau khi tức giận đã tìm ra diệu kế đối phó nàng thì làm sao có thể cho nàng cơ hội thở dốc.

Trử Tầm Nhã xoay người ngồi lại vào trên ghế, nhìn về phía cái người vẫn đang ai oán ngồi nghỉ ngơi ở đằng xa, lửa giận trong mắt nàng đã sớm lui, thế vào đó là sự đắc ý mưu tính, nàng dùng ngữ khí có vẻ giễu cợt hỏi người kia.

"Phò mã, ngươi có biết bản cung vừa cho ngươi ăn thứ gì không?"

Trầm Minh Phong nghiêng đầu, liếc nhìn đối phương một cái, cố gắng dùng đầu lưỡi đảo một vòng quanh khoang miệng nhưng vẫn không cảm nhận được chút xíu vị ngọt nào, nàng có chút không vui bĩu môi.

"Hừ! Một chút cũng không dễ ăn, đừng tưởng rằng người cho bản công tử ăn đường thì bản công tử sẽ tha thứ cho ngươi!"

Nghe câu này, Trử Tầm Nhã vốn đang trấn định liền kiềm nén nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau mới mở ra, thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến gần chỉ là nàng dừng lại cách người kia khoảng ba bước chân, từ trên cao nhìn xuống nàng, lãnh thanh nói.

"Phò mã, ngươi sao lại không chạy? Bản cung đang chờ để đuổi theo ngươi đây, ngươi chạy đi?!"

Tròng mắt Trầm Minh Phong vòng vo một vòng, cảm thấy trời tối thế này chạy trốn cũng không có ý nghĩa, tự bản thân còn cảm giác được thân thể hiện giờ còn mệt hơn, liền dứt khoát ngồi thêm một chút nữa, vô cùng ngạo kiều.

"Ngươi bảo ta chạy thì ta phải chạy sao? Bản công tử bây giờ không muốn chơi cùng ngươi nữa!"

Trử Tầm Nhã dựa vào ánh nên quan sát ngoại y bẩn thỉu của nàng, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của nàng, mím môi.

"Phò mã, bản cung hỏi ngươi, lúc nãy ở dục phòng, ngươi đã thấy thân thể của bản cung?"

Trầm Minh Phong chớp chớp đôi mắt.

Nói đến chuyện này, nàng liền cảm thấy thua thiệt, khó khăn lắm mới nhìn thấy người này tắm, kết quả chỉ có thể nhìn thấy sau lưng-----Không không không, bởi vì bị tóc che lại nên ngay cả lưng cũng chỉ có thể nhìn được một nửa...

Thật là quá lỗ vốn rồi!

Trong lúc phò mã của chúng ta vẫn đang phiền muộn, thê tử Tam công chúa của nàng nhưng lại bắt đầu thực hiện bước mấu chốt trong kế hoạch của mình.

"Phò mã có thấy hay không? Ngươi tự mình xông vào dục phòng, vụиɠ ŧяộʍ nhìn bản cung tắm, ngươi nói xem, bản cung phải xử lý ngươi thế nào?"

Mặt Trầm Minh Phong khẽ biến, chỉ là khó có thể nhận ra. Theo như Trử Tầm Nhã suy nghĩ, nàng ít nhất sẽ lộ ra chút dáng vẻ chột dạ đuối lý, nhưng là, người này vẫn mang cái dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên. Trầm Minh Phong nâng đầu nhìn lại nàng, lại còn châm thêm một câu chọc điên Trử Tầm Nhã:

"Nhìn ngươi thì sao? Ngươi là tiểu tức phụ của bản thiếu gia, bản thiếu gia muốn nhìn thì nhìn, ngươi có gì không vui?"

Phi----phò-----phì-----phò-----

Tốt. Tốt. Tốt!!!

Trử Tâm Nhã lại một lần nữa bị người này chọc giận đến không nói ra được câu nào, hít thở sâu mấy cái, đến khi trái tim cùng suy nghĩ đã từ từ bình phục lại, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một đạo tia sáng.

"Phò mã nói chí phải, bản cung là thê tử của phò mã, phò mã là trượng phu của bản cung, ngươi có thể nhìn bản cung, vậy bản cung nhìn ngươi nhất định cũng là đạo lý hiển nhiên rồi!"

"Hắc?! Không Không Không....Không! Ngươi không thể nhìn bản thiếu gia! Ngươi không thể nhìn!"

Trầm Minh Phong vô cùng khẩn trương, đầu lắc như trống bỏi, tuy nói là có chuyện như vậy, nhưng là nhưng là....

Trử Tầm Nhã vì để dạy dỗ phò mã nhà mình mà không thèm bận tâm đến mùi mồ hôi nồng đậm khó ngửi trên người người kia. Nàng càng tiến đến gần hơn, hơi khom người đưa tay kéo lấy vạt áo của người kia.

"Nếu phu quân cũng đã nhìn qua thϊếp thân, vậy thϊếp thân cũng hẳn là không cần khách khí nhỉ. Đến đây, để bản cung nhìn một chút, xem phò mã của ta lớn lên bộ dáng thế nào?"

Trử Tầm Nhã vốn là quyết ý muốn cho người này nhớ kỹ sâu sắc lần dạy dỗ này, thế nhưng không biết tại sao, tính đùa bỡn của bản thân lại bắt đầu nổi lên, rất muốn nhìn thử xem người này khi đối mặt với tình huống như vậy sẽ ứng đối như thế nào.

Trầm Minh Phong thấy người trước mặt quả nhiên đưa tay muốn cởi bỏ xiêm y của mình liền vội vàng muốn chạy, nhưng đến lúc nàng muốn đứng dậy, cả người lại không có một tí sức lực. Không cam lòng, nàng lại còn thử thêm mấy lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, cả người còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tay chân hoàn toàn không nghe theo sai khiến của bản thân...

Trầm Minh Phong chưa bao giờ có sự khẩn trương cùng lo âu như thế này, chẳng lẽ mình phải chết sao? Tại sao lại không có khí lực, muốn cử động cũng không động được?

Lúc này, Trử Tầm Nhã đã đem ngoại y của nàng mở ra, cái mùi mồ hôi khó ngửi kia lại càng thêm nồng nặc, thực sự là rất khó chịu, cũng không biết lỗ mũi người này có vấn đề hay không, nếu không làm sao có thể chịu đựng được mùi trên người mình lâu như vậy?

Khó ngửi thì khó ngửi một chút nhưng cũng không vì thế mà Tam công chúa dự định bỏ qua, nàng vẫn tiếp tục 'giúp' người mặt cởi y phục, chỉ bất quá là động tác đã nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ trong chốc lát, trên người Trầm Minh Phong chỉ còn sót lại một mảnh áσ ɭóŧ mỏng manh bên trong, chỉ cần một cử động nhẹ, cổ áo kia sẽ mở toang ra.

Trầm Minh Phong tất nhiên không dám động, cũng không thể động. Trên thực tế, nàng ngay cả khí lực để kêu cứu cũng không có. Nữ nhân trước mắt lại nhìn chằm chằm nàng, toàn thân nàng đều mất hết sức lực, không thể trốn thoát cũng không thể ngăn cản đượcm kêu cũng không thể kêu, đây đã là lún vào vũng bùng, lúc này ngay cả Ngọc hoàng đại đế cũng cứu không được mình...

Trầm nhị công tử trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy đại hạn đã tới.

Thân phận của mình e là sắp bại lộ, mình sẽ bị Hoàng đế chém đầu, cha cùng nương còn có Thấm nhi, Trầm Lương bọn họ, còn có nhiều người trong Trầm phủ đều sẽ mất mạng nhỏ rồi...

Suy nghĩ một chút, Trầm Minh Phong lại thút thít khóc lên, hơn nữa, trong phút chốc nước mắt nước mũi giống như hồng thủy tràn đê, mặt mũi tèm lem.

"Hức hức....oa...oa...oa....hức...hức..."

Trử Tầm Nhã không nghĩ đến người này lại không thể chịu nổi một kích như vậy. Bản thân còn chưa cởi bỏ đồ lót lộ ra miếng băng quấn ngực mà, lại cứ như vậy khóc ầm lên sao?! Hơn nữa càng khóc lại càng thảm thiết, càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng bi thương...

Khóe mắt của nàng co rút mấy cái, khóe miệng cũng lại co rút mấy cái.

Trử Tầm Nhã dừng động tác, thân thể thối lui lại nhìn cái người vẫn đang thương tâm tuyệt vọng, cuối cùng sắc mặt co rút, nắm lấy bộ xiêm áo vừa thối vừa bẩn trong tay vô cùng ghét bỏ ném một cái, hoàn toàn rơi vào trên đầu người kia, sau đó nàng phất ống tay áo, xoay người ra khỏi phòng...