Chương 29 Nhìn lén

Thấm nhi chỉ đau lòng trong chốc lát, con chó đó dù sao cũng do nàng làm mất, cho nên nàng chỉ nghỉ một lát rồi lại tiếp tục chạy ra ngoài. Vừa chạy đến cửa viện liền đυ.ng phải Bách Hợp đang đi đến, hai người thiếu chút nữa là đã ngã chổng chơ ra đất.

"Ai da! Thấm nhi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Đυ.ng chết ta rồi..."

Bách Hợp ôm lấy ngực bị người này dụng trúng, oán trách nhìn về phía người đó. Thấm nhi làm gì còn có tâm tư cùng nàng ấy tán dóc, nàng chỉ vội vàng nói.

"Thật xin lỗi a, hiện giờ ta không có thời gian, ngày khác trò chuyện tiếp, ta phải đi đây!"

"Ai! Người không cần phải đi a, công chúa bảo ta đến tìm phò mã. Phò mã hắn đâu rồi? Có ở trong này không?"

Thấm nhi vô cùng phiền não, gấp đến độ cả người đều là mồ hôi.

"Ngươi tìm phò mã sao? Phò mã hiện giờ đang đi tìm chó rồi, ta cũng không biết giờ hắn đang ở đâu. Người đó...ta còn đang lo lắng hắn đi lạc đây này! Nếu không, hai chúng ta cùng đi tìm, cho dù thấy người hay chó đều phải mang về!"

"A?" Bách Hợp không ngờ đến vị phò mã này giờ còn đang chạy loạn khắp nơi, bản thân mình còn phải trở về phục mệnh a, thật là càng thêm loạn!

"Tìm trong lúc trời tối đen thế này sao? Vậy để ta thắp đèn trước cái đã rồi chia nhau đi tìm."

Vừa nói, hai người liền nhanh chóng đi tìm hai cái l*иg đèn, rồi lại phân ra hai hướng, men theo con đường nhỏ, trong lòng tràn đầy không yên chạy đi tìm một người một chó.

-----

Cùng lúc đó, Trầm Minh Phong cũng đã phát hiện ra tung tích chó mẹ, nhưng trời quả thật quá tối, nàng đi theo con chó kia, lại lớn tiếng gọi nó. Con chó đó nghe thấy tiếng gọi không những không dừng lại, trái lại càng chạy nhanh hơn. Trầm Minh Phong chỉ phải ngừng gọi, suy nghĩ xem có nên lặng lẽ đến gần rồi bắt nó lại hay không.

Nhưng mà, suy nghĩ thì rất tốt đẹp nhưng thực tế thì lại rất tàn khốc. Trầm nhị công tử từ phía xa từ từ tiến đến gần sau lưng con chó kia, nàng theo đuôi nó đến tận nửa vòng Công chúa phủ mà vẫn không đâu vào đâu!

Hạ nhân trong phủ nhìn thấy một màn này liền kỳ quái tiến đến hỏi nàng, nhưng nàng cái gì cũng không nói mà trực tiếp bảo mọi người đừng lên tiếng. Những người đó không giải thích được, chỉ cho là nàng đang cùng người nào đó chơi trò trốn tìm!

Đồ ngốc! Trời tối đen như thế này, đi bộ trong phủ còn không thấy được đường, phò mã lại còn ở đây trốn trốn nấp nấp, các ngươi cũng lây bệnh của phò mã rồi à!

Đúng rồi, chính là hai tiểu nữ khổ thẩm kia đã tìm đến, các nàng dọc theo đường đi đã hỏi vài người nhưng đối phương đều lắc đầu, không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, cũng không có ý định hỗ trợ...

Hai người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tìm.

Sắc trời đã tối đen như mực, Trầm Minh Phong cũng đã không còn thấy rõ được thân ảnh của con chó kia, thân thể của nàng đã mệt muốn chết cho nên nàng thoáng nghĩ nên tìm một chỗ nghĩ một lát. Sau đó, ngay trong một vùng ánh sáng yếu ớt, nàng phát hiện ở gần khóm hoa bên ngoài chính viện cách đó không xa...

Này...sao lại chạy đến nơi này!

Con chó không đầu óc chết tiệt!

Nhưng mà....nhưng mà, nàng hiện giờ đã cực kỳ mệt mỏi nha! Cũng vô cùng khát nước! Cả người vừa bẩn lại vừa nhớp nháp mồ hôi, đúng là rất khó chịu a! Vậy...trở về uống ly nước hay là ngồi đây một lát nữa? Dù sao cũng đã đến đây rồi, chi bằng trở về lấy y phục rồi lại đi tiếp!

Ân, cứ làm như vậy. Tiếp tục không để ý đến người đó nữa là đúng!

Trầm nhị công tử đầu óc vòng vo suy nghĩ một hồi cũng chỉ nghĩ ra được chủ ý này. Vì vậy, phò mã của chúng ta sau khi du ngoạn cả nửa ngày bên ngoài rốt cuộc cũng trở lại trong viện của mình cùng công chúa.

Bên ngoài mái hiên ngoài cửa phòng đã được thắp đèn l*иg, ngoài cửa cũng chỉ có một tỳ nữ tam đẳng trông coi, không thấy Bách Hợp hay Sắc Vi, Trầm Minh Phong kéo lê thân mình mệt mỏi của mình lên mấy bậc thang. Tiểu nha hoàn đó không biết chuyện trong phòng của phu thê người ta nên cũng không tiện ngăn cản, chỉ nhắc nhở một câu.

"Phò mã, ngài đã về rồi? Công chúa nàng...đang tắm."

Trầm Minh Phong nhăn nhăn mũi, quai hàm phồng lên nhìn người nọ một cái, đáp một tiếng:

"Vậy sao? Ta biết rồi!"

Nàng đối với những người bên cạnh Trử Tầm Nhã đều là dùng thái độ cũng xem như hòa nhã dễ gần không có ý kiến gì, ngoại trừ Sắc Vi.

Trái lại là người yêu hận rõ ràng.

Vừa vào đến phòng, Trầm Minh Phong mệt mỏi ngã người lên trên giường, ngay cả cử động một chút cũng không muốn làm. Nhưng là, mới nằm một chút nàng liền nghe trong dục phòng kế bên truyền đến tiếng nước chảy, đầu óc đang ong ong của nàng nóng lên, một suy nghĩ xấu xa bắt đầu dâng lên ---- đi nhìn lén!

Không được! Làm như vậy thật không tốt! Nương nói không thể để cho công chúa nhìn thấy thân thể! Ai! Nương là nói không để cho công chúa nhìn mình, nhưng chưa từng nói rằng ta không thể nhìn công chúa nha! Huống chi, Trầm Lương còn nói, bản công tử muốn nhìn công chúa thì cứ nhìn, không ai dám không cho phép! Ngay cả công chúa cũng không thể không cho!

Đúng!

Bản công tử mặc dù không muốn nói chuyện với nữ nhân kia nhưng lại có chút muốn nhìn nàng tắm a! Thân thể nàng ta nhất định không đẹp bằng bản công tử!

Trầm Minh Phong chưa từng thấy qua thân thể của những nữ tử khác, từ lâu đến giờ nàng đều rất tò mò nhưng lòng hiếu kỳ này vẫn chưa được thỏa mãn. Chuyện này giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn càng lăn càng lớn, đến hôm nay cơ hội tuyệt vời đã ở ngay trước mặt và nó đã lớn đến mức đem lý trí của nàng nhấn chìm...

Sau đó, khi Trầm nhị công tử đã hạ quyết tâm, nàng lặng lẽ, lặng lẽ nhón chân lên, từ từ đi đến gần dục phòng, rồi lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào trong nhìn.

Lại là bình phong! Lại là sa liêm!

Hừ! Tức chết bản thiếu gia rồi!

Phò mã không được thỏa mãn, tức giận đùng đùng đi đến tấm bình phòng bán xuyên thấu đáng thương cùng sa liêm đáng thương kia, sau đó lại lấm la lấm lét dời nó vào sâu bên trong.

Tim Trầm Minh Phong hiện giờ đập như trống, nàng giống như có tật giật mình tựa vào sau tấm bình phong, cũng không dám đi vượt qua mà chỉ lộ ra một cái trán đầy mồ hôi cùng một đôi mắt đang lóe sáng, mà tầm mắt kia lại đang hướng thẳng đến người đang hưởng thụ bên trong dục dũng...

Bên trong dục dũng bằng cây Bách mộc được bôi màu đồng bên ngoài cao tầm nửa người lớn, hòa hợp với nhiệt khí lượn lờ, trong mông lung, một nữ tử dáng người hết sức uyển chuyển đang châm rãi từ trong dục dũng đứng lên, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết. Tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng, dài đến hông, dính sát trên da thịt tuyết trắng, trên tấm lưng trắng nõn kia có vài cánh hoa tình cờ dính phía trên, những giọt nước trong suốt như từng sợi tơ trắng một đường từ trên chậm rãi chảy xuống, như dòng nước chảy, cuối cùng rơi vào bên trong dục dũng.

----

Trử Tầm Nhã rõ ràng vừa mới nghe bên ngoài có giọng nói, vốn nghĩ là Sắc Vi đã trở lại nhưng đợi một lát cũng không thấy ai đi vào, nàng cũng đã tắm lâu rồi nên liền tự đi lên. Tóc nàng vẫn còn ướt đẫm, nước từ trên tóc chảy xuống, vì vậy nàng nghiêng đầu muốn đưa tay vuốt tóc đến trước người, dùng tay vắt nước.

Nhưng mà, vừa mới xoay đầu, trong lúc vô tình dư quang mắt vô tình phiêu đến một chỗ quái dị sau tấm bình phong, đến khi định thần nhìn lại, đó rõ ràng là một bóng người!

"Là ai? Người đâu!!"

Trử Tầm Nhã thất thanh kêu thành tiếng, vừa khϊếp sợ vừa tức giận, thình lình ngâm cả người vào trong nước, căm tức nhìn thân ảnh đằng kia.

Chủ nhân của thân ảnh kia vừa nhìn thấy Trử Tầm Nhã nghiêng đầu liền rụt trở về, nàng chỉ cho là người nọ muốn đi ra, bản thân đang muốn nhấc chân chạy ra ngoài, không nghĩ đến nữ nhân đó cuối cùng "ùm" một tiếng lại ngồi xuống, không đi ra nữa.

Trầm nhị công tử luôn không sợ trời không sợ đất, nàng biết người nọ lúc này sẽ không đuổi theo đánh nàng cho nên lá gan càng lớn hơn, loạt xoạt từ sau tấm bình phong bước ra, đi đến bên kia.

Trử Tầm Nhã chợt nhìn thấy là Trầm Minh Phong liền cả kinh, sắc mặt ngay lập tức vạn biến, đôi mắt tức giận đổi thành kinh ngạc rồi lại từ kinh ngạc chuyển thành xấu hổ, cuối cùng lại mang theo ác liệt nhưng vẫn nhuộm ba phần thẹn thùng...

Sắc mặt Trử Tầm Nhã biến đổi trong nháy mắt, Trầm Minh Phong cũng mới bước ra được hai bước. Lúc này, tiểu tỳ nữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu liền vội vả chạy vào, đến bên ngoài dục phòng lại không dám tùy tiện xông vào, chỉ đành gấp giọng hỏi.

"Công chúa? Ngài có chuyện gọi nô tỳ sao?"

Trử Tầm Nhã cắn chặt hàm răng, hung hăn trợn mắt nhìn cái người đang không sợ hãi mà càng ngày càng tiến đến gần trước mặt, rốt cuộc lạnh giọng kêu:

"Không có gì, ngươi lui xuống trước đi, không có lệnh của bản cung không được đi vào!"

Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa bị thanh âm băng lãnh của nàng dọa sợ, run run đáp "Vâng." Sau đó liền nhanh chân lui ra ngoài.

Qua hồi lâu, đôi mắt tỏa sáng của Trầm Minh Phong vẫn đang hướng đến Trử Tầm Nhã đánh giá, nhưng mà ngoại trừ một cái đầu, một khuôn mặt phủ màu hồng vựng thì làm gì thấy gì nữa?

Phò mã bày tỏ có chút thất vọng.

Bị người nhìn lại phải nhẫn, nhẫn, rốt cuộc không thể nhẫn được nữa. Sự tức giận trước đó chưa từng có giờ trong khoảng khắc lại bùng phát, thanh âm ngập tràn lửa giận, nghe cũng không giống nàng.

"TRẦM-MINH-PHONG! Ngươi thật là to gan!! Cút ra ngoài cho bản cung!!!"

Ngữ khí hung ác, tức giận tràn đầy khí quản làm cho Trầm Minh Phong bất giác run lên một cái, thế nhưng nàng quả thật không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này, cho nên nàng chỉ loanh quanh bên mộc dũng thăm dò, quan sát, quan sát và quan sát, cũng không có ý ngừng lại.

Vòng quanh gần nửa ngày cũng không nhìn thấy thứ mình muốn xem, Trầm Minh Phong cực kỳ thất vọng. Nàng lại đi vòng ra trước mặt Trử Tầm Nhã, nhoài người nhìn dọc theo mộc dũng, nhìn thẳng nàng, mở miệng chính là muốn ăn tát.

"Thân thể ngươi thật là trắng nha, tóc cũng rất dài, 'chỗ đó' của ngươi lớn như vậy nhưng sao thân thể ngươi lại nhìn có vẻ rất gầy..."

'Bốp---'

"Ái da!"

Tam công chúa hiện giờ đang tức giận đến toàn thân phát run, nàng không thể nào nhẫn nại được nữa liền nâng tay cho người trước mặt một cái tát.

Trầm nhị công tử từ nhỏ đã được người khác sủng nịch, chưa từng có ai dám miễn cưỡng nàng, cái tát tai này tất nhiên là lần đầu được hưởng thụ. Một bạt tay này cũng không phải là rất đau, nàng cũng không biết thâm ý trong cái bạt tay này, chỉ cho là đối phương đang chơi đùa cùng nàng. Trầm Lương không phải đã nói sao, công chúa nhất định sẽ không để mình tự ý nhìn thân thể nàng...

Cho nên, Trầm nhị công tử kiến thức nông cạn đã hiểu lầm, liền trả đũa.

"Nữ nhân xấu xa, xem chiêu của ta! Ái cha chả..."

Chẳng qua là, nàng cũng không có đi đánh trả lại đối phương một bạt tai, mà là nâng đôi tay dùng sức bóp chặt hai bên má của người kia, dùng sức ngắt véo, kéo đến khi nàng cảm thấy hài lòng mới buông tay ra đi đến một bên, sau đó hướng người kia làm một cái mặt quỷ rồi bỏ lại một câu.

"Có bản lĩnh thì bước ra đuổi theo ta đi! Lêu lêu lêu!"

Sau đó, nàng liền nhấc chân chạy, dùng tốc độ như một cơn gió phóng ra khỏi dục phòng, lao ra khỏi phòng rồi biến mất trong màn đêm đậm đặc...

Tốc độ quá nhanh, tất cả những động tác trên chỉ phát sinh trong nháy mắt liền kết thúc, bị người véo chưa phục hồi tinh thần thì người nọ đã chuồn xa mất rồi.

Lại ngồi trong một chốc, Tam công chúa Trử Tầm Nhã trong dục dũng sau khi chịu cực độ khuất nhục, hiếm thấy đã mất đi sự bình tĩnh ngày thường, lộ ra biểu tình thất thố hung ác, giơ tay nắm lấy cánh hoa đang nổi lơ lững trên mặt nước rồi dùng toàn bộ khí lực ném nó ra ngoài cửa. Chẳng qua là, cho dù khí lực của nàng có lớn hơn nữa cũng không thể làm một cánh hoa nhỏ bé đó đập ngã thân ảnh của Trầm Minh Phong phía sau bình phong.

Vẫn còn chưa hết giận, Trử Tầm Nhã đem hết khí lực toàn thân đập bùm bụp lên mặt nước. Nước trong thùng 'bõm bõm bõm' mấy tiếng bay tràn ra ngoài, nhuộm ướt hết mặt đất chung quanh cùng mọi vật phẩm y phục liên quan...

Phì----phò----phì----phò-----

Trầm Minh Phong! Ngươi chết chắc!!!