Chương 3: Sơ ngộ

Chỉ thấy trong đám người, một gã nam tử trẻ tuổi đột nhiên nhảy ra, không nói hai lời liền chỉ vào Trử Tầm Nhã, lời nói đều là bất kính.

"Nữ nhân xấu xa! Ngươi...... Ngươi còn không mau xin lỗi bà bà!"

Trử Tầm Nhã kinh ngạc nhìn về phía người này, thấy hắn một thân cẩm y, thân hình gầy yếu, đại khái là so với nàng cao hơn nửa cái đầu, y bào với dây cột tóc là cùng loại, một nửa mái tóc được cột thẳng lên, nửa còn lại xõa rối tung sau lưng. Đến khi nhìn lại dung mạo, Trử Tầm Nhã chỉ cảm thấy người nam tử này diện mạo rất thanh tú âm nhu, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú người khác, sắc mặt cũng hồng nhuận trắng nõn.

Nói chung, nhìn tướng mạo, người này cũng có thể được xem như tuấn tú.

Chỉ tiếc, vô lễ như thế thì túi da bên ngoài cho dù tốt cũng là uổng phí!

Trử Tầm Nhã tất nhiên là không vui vẻ, vung ống tay áo, khuôn mặt lạnh lùng quát.

"Làm càn! Đồ vô lễ!"

Người nọ lại giống như nghe không hiểu, thẳng tắp nhìn về phía Trử Tầm Nhã, dừng lại một lúc lâu, nháy mắt mấy cái liền thay đổi bằng kính ngữ.

"Xin hỏi vị nữ nhân xấu xa này, có...... có chịu nhận lỗi với vị lão bà bà này trước hay không?"

Ngữ khí thái độ đều là hết sức nghiêm túc, làm y như thật, bộ dáng đó giống như một vị chính nhân quân tử cố ý muốn bắt chuyện với giai nhân xinh đẹp.

Nếu như bỏ qua chuyện quần áo của hắn lôi thôi xốc xếch, vẻ mặt ngốc nghếch, cùng cách diễn đạt câu cú lộ ra tính trẻ con......

Trử Tầm Nhã không biết hắn là cố ý như thế hay quả thật là đầu óc có vấn đề, vẻ mặt hàn sương nhìn hắn, người nọ lại chạy đến giúp đỡ lão phụ nhân, một mặt an ủi, một mặt nhìn về phía bên này.

Những người vây xem giờ phút này lại bắt đầu nghị luận, mọi người đều nói:

"Trầm nhị công tử lại chõ mõm vào rồi! Giờ lại có trò hay để xem!"

Trầm nhị công tử?

Trong lòng Trử Tầm Nhã nghi hoặc, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên vài thứ liền bị nàng bắt được. Lúc này, lão phụ nhân đó cũng không biết nói cái gì với người nọ, ánh mắt người nọ càng ngày càng tức giận, đến cuối cùng, khi đôi mắt đó nhìn qua đây lại dường như đang khiển trách nàng: Bồi tiền!

Trử Tầm Nhã bình tĩnh đứng nơi đó, bất động không nói. Người nọ thấy đối phương không để ý tới hắn, oán hận liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ vài bước liền phóng đến, tựa như đối với chuyện này sẽ không bỏ qua.

Tình cảnh này nếu là người bên ngoài không biết, chắc chắn sẽ cho rằng đây là một tên công tử nhà giàu đang ở bên đường đùa giỡn nữ tử nhà lành.

Ám vệ thấy vậy liền lấy ra một nén bạc vụn, phóng vụt một cái ngay giữa đầu gối của người vốn hành động có chút không lưu loát kia. Người nọ bị trúng ám toán, chịu không nổi một kích nên liền té trên mặt đất, hoàn toàn ngã sấp trước mặt Trử Tầm Nhã.

"Ai da!!"

Những người đang vây xem liền phá lên cười, cũng không có ai định tiến lên đỡ hắn.

Trử Tầm Nhã lui về sau một bước nhìn người nọ, thấy trên mặt hắn lộ vẻ đau đớn ủy khuất, nhất thời cũng không tức giận được, chỉ lạnh nhạt hỏi.

"Vị công tử này, không biết tại sao lại cố ý muốn gây khó dễ cho tiểu nữ tử?"

Người nọ vẫn khăng khăng khẳng định nàng không giống người tốt, sau khi nghe được câu hỏi, vẻ mặt hắn bắt đầu khó chịu lên:

"Hừ! phụ thân của bản công tử nói, người mà ban đêm che mặt, nhất định không phải người tốt! Ngươi nữ nhân xấu xa này, giữa ban ngày mà lại cũng che mặt, vậy không phải còn xấu hơn sao? Cũng may bản công tử mắt tinh nhìn kỹ, nhìn thấu tiểu kỹ xảo của ác nữ ngươi!" Nói xong còn dương dương tự đắc ngẩng đầu.

Mắt tinh nhìn kỹ?

Trữ Tầm Nhã hơi hơi nhíu mi, đem người này từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một phen, trong lòng đã có chừng mực.

Chẳng qua là người nọ cũng không định từ bỏ, tiếp tục nói năng lỗ mãng.

"Hừ! Nữ nhân xấu xa này, ngươi nếu không phải chuyên đi làm chuyện xấu thì chính là bộ dạng sinh ra đã xấu xí, cho nên ngươi mới mang khăn che mặt không dám gặp người khác!"

Nói xong, người này cũng không biết phát cơn gì, động tác lại vô cùng nhanh chóng đưa tay đến làm chuyện mà hắn cho là cần phải làm. Trữ Tầm Nhã giơ tay chặn lại nhưng đã chậm một bước, tuy là bắt được cổ tay người nọ nhưng cũng đã muộn, người nọ đã tóm được bạch sa che mặt của nàng kéo xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp mê người.

Bốn phía đều ồ lên tán tụng,vốn nghĩ hắn cũng sẽ kinh ngạc giống như những người khác, nhưng không ngờ vẻ mặt người nọ vẫn bình thản, dùng sức rút tay về, cầm mảnh bạch sa vẫy mạnh một cái, vô cùng ghét bỏ nói:

"Quả thật là xấu cực!"

Trử Tầm Nhã thiếu chút nữa là tức giận đến ngất xỉu.

Ôn nhu thanh nhã như Tam công chúa lại không thể tượng tượng được mình sẽ gặp cảnh ngộ như hôm nay, bị một tên vô lễ hạ thấp như vậy, quả thật là xui xẻo hết sức!

"Ngươi! Láo xược! !"

Trữ Tầm Nhã hiếm khi lộ vẻ mặt giận dữ như vậy, đôi mắt ngậm nước như mặt hồ mùa thu giờ phút này cũng đã bị che lấp bởi cơn thịnh nộ, trong ánh mắt đều là tức giận.

Những ngươi vây xem không biết từ khi nào thì đã về phe Trữ Tầm Nhã, vài người còn thành thật khuyên:

"Trầm công tử, cô nương người ta bộ dạng rõ ràng là xinh đẹp, làm gì có điểm nào xấu chứ!"

"Đúng rồi Trầm công tử, nhìn vị cô nương này nhất định không phải người xấu, ngươi cũng đừng bám chặt người ta không tha như vậy!"

"......"

Người được gọi là Trầm công tử kia dường như lại không nghe thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm Trữ Tầm Nhã. Mặc dù nhìn thấy thần sắc giận dữ trong mắt đối phương nhưng người này chẳng những không một chút sợ hãi, mà lại còn hung hăng trừng lại.....

Mắt thấy trận tranh cãi này từ từ lại diễn biến thành cuộc đối đầu của vị cô nương kia cùng Trầm công tử, lão phụ nhân ban đầu còn muốn nhân cơ hội kiếm chác một chút giờ thì lại thừa dịp mọi người không chú ý, liền nhanh chân chuồn mất. Hành động lưu loát như vậy làm sao còn có vẻ đau đớn như vừa rồi.

Lúc này, trong đám người lại xuất hiện thêm một nam một nữ, nhìn phục sức có thể xác định được thân phận là gia đinh cùng nhà hoàn. Hai người cố gắng đẩy ra đám người, chen chân đi vào.

"Thiếu gia!"

"Thiếu gia! Người quả nhiên là ở đây!"

Mặc dù thời tiết hiện giờ đã vào mùa đông nhưng toàn thân hai người đó đều toàn là mồ hôi, vô cùng chật vật, nhưng bọn họ dường như không hề quan tâm đến điều đó, chỉ một lòng chạy đến kéo lấy Trầm công tử kia, thở phào một hơi.

"Thiếu gia! Ngươi lại chạy loạn! Làm cho Thấm Nhi cùng Trầm Lương tìm muốn chết!"

Trầm công tử mới vừa rồi còn kiêu căng càng quấy, giờ phút này lại giống như gặp được người thân, lập tức thay đổi sắc mặt, thiên chân vô tà thoải mái nói:

"Thấm Nhi, các ngươi đến rồi!"

Nói xong còn kéo kéo ống tay của người nha hoàn kia đung đưa qua lại, tựa như một hài đồng đang làm nũng với cha mẹ.

Nha hoàn kia cũng không tránh né, để mặc cho hắn kéo tay áo, giả vờ giận dữ nói:

"Thiếu gia! Người nếu còn chạy loạn, coi chừng sau này Thấm Nhi sẽ không bao giờ......làm hoa quế cao cho người nữa!"

Ngữ khí uy hϊếp cũng không mạnh, nhưng kẻ ngốc kia lại tin mười phần, lúc này liền khẩn trương phản bác.

"Không được a! Thấm Nhi! Bản công tử dù gì cũng là vì.....cứu vớt lê dân bách tính nên mới bất đắc dĩ chạy đến đây! A đúng rồi! Các ngươi nhìn xem, chính là do cái nữ nhân xấu xa kia! Rất xấu rất xấu!"

Người nọ lại giống như tranh công chỉ vào Trử Tầm Nhã đang đứng đối diện:

"Chính là nàng ức hϊếp bà bà........Ấy! Người đâu?" Vốn định chỉ vào vị bà bà lúc nãy, nhưng bây giờ thì làm gì còn bóng dáng bà ta nữa chứ.

Giờ phút này mọi người mới kịp phản ứng, lão bà bà kia sợ là đã chuồn mất rồi. Vì sao phải chuồn? Thì là chột dạ chứ gì!

Mọi người nhìn nữ tử kia, lại nhìn nhìn Trầm công tử, không hẹn mà gặp đều lập tức tản đi.

Vốn tưởng rằng, người hiểu lý lẽ thì sẽ biết đến đây là đã kết thúc, nhưng không ngờ kẻ ngốc kia vẫn cắn nàng không buông! Giờ phút này, trong lòng Tam công chúa tràn đầy phức tạp cùng phiền chán, bước đến vài bước lạnh lùng nhìn liếc mắt nhìn tên ngốc Trầm công tử kia, nói:

"Công tử, lão bà bà kia cũng đã đi rồi, tiểu nữ và công tử cũng không cần tiếp tục dây dưa nữa. Những hành động vô lễ của công tử mới vừa rồi, tiểu nữ không muốn truy cứu. Thỉnh công tử nhanh chóng đem diện sa trả lại cho tiểu nữ."

Thấm Nhi cùng Trầm Lương cũng không ngốc, cô gái này vẻ mặt thanh nhã, lời lẽ cẩn trọng, phong thái cao quý cùng khí chất tao nhã, rõ ràng nữ tử này có thân phận bất phàm....

"Vị cô nương này, nếu thiếu gia nhà ta có gì mạo phạm cũng không phải là do hắn cố tình, hắn chỉ là.....Tin rằng cô nương cũng đã có chút rõ ràng, xin cô nương chớ trách."

Trầm Lương nãy giờ không nói gì, giờ phút này vì vị thiếu gia nhiều lần gặp rắc rối bị người khác chê cười của hắn thành khẩn giải thích cầu tình, chỉ cầu vị nữ tử nhìn như đại nhân vật này có thể không so đo.

Vì thiếu gia ngốc nghếch này mà hắn cùng với Thấm nhi từ sáng đến tối đều không thể nào yên tâm được.

Trữ Tầm Nhã gật đầu, lại nhìn về phía kẻ ngốc kia lần nữa, chỉ yên lặng nhìn, tựa như đang nói: Ngươi có trả diện sa cho ta hay không!

Chỉ là kẻ ngốc này quá mức bướng bỉnh đã nhận định điều gì là sẽ không thay đổi. Chẳng những vậy, người nọ còn lớn tiếng nói:

"Hừ! Hôm nay tha cho ngươi, nếu ngươi cái nữ....nữ nhân xấu xa này lần sau còn làm chuyện xấu, để bản công tử biết được, bản công tử nhất định bắt ngươi đến nha môn! Cái khăn trắng này xấu xí như vậy, ngươi nghĩ bản công tử hiếm lạ nó sao! Trả lại ngươi! Thấm Nhi Trầm Lương, chúng ta đi!"

Dứt lời, liền đem diện sa ném lại, sau đó ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc mang theo hai người kia rời khỏi.

Trử Tầm Nhã đem diện sa mang lại trên mặt, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng người nọ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì....