Chương 28 Án kiện

Mấy tên thị vệ thấy công chúa điện hạ đến liền vội vàng quỳ một chân, ôm quyền hành lễ.

"Thuộc hạ tham kiến công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ vạn phúc kim an."

Trử Tầm Nhã nhẹ nhàng bước đến, tư thái ưu nhã, ngồi vào ghế trên, đạm nhu cười một tiếng.

"Đứng lên đi, các vị cực khổ rồi. Đã tra được gì rồi?"

Đám thị vệ đứng dậy, Đàm thị vệ đáp lời.

"Hồi bẩm công chúa, bọn thuộc hạ đã biết được ngọn nguồn của sự việc nên trở về để phục mệnh."

"Ân. Đàm thị vệ cứ nói, bản cung nghe."

"Vâng. Hôm nay nhận được lệnh của công chúa, bọn thuộc hạ đã đặc biệt cải trang đi đến Chiêu vũ Giáo úy phủ điều tra, nhưng lại trùng hợp thấy được một màn bất ngờ trước của giáo úy phủ, mà chuyện này lại tương quan với chuyện mà công chúa bảo chúng ta điều tra..."

Giọng nói của Đàm thị vệ vang vọng, cách nói chuyện cũng không tệ, hắn đem tất cả chuyện hôm nay điều tra được nhất nhất báo cáo.

Sáng sớm hôm nay, ba người nhận được chỉ thị của Trử Tầm Nhã, đổi thường phục, ăn mặc như dân chúng bình thường trà trộn đến trước cửa phủ Chiêu vũ Giáo úy của Vương đại nhân. Vốn bọn hắn muốn vào bên trong hậu viện để điều tra, nhưng lại trùng hợp đυ.ng phải tổng quản của Giáo úy phủ đang dẫn theo mấy tên gia đinh, bọn họ mang một nam tử cũng mặc y phục gia đinh ném ném ra ngoài cửa, mà người bị ném nằm trên mặt đất rất lâu cũng không cử động, cả người hắn đều là vết máu.

Những người đi đường nhìn thấy quản gia cùng đám gia đinh giống như hung thần sát ác nên không ai dám tiến lên, cũng không dám vây xem, chỉ làm như không thấy, vội vàng đi qua.

Mấy người bọn họ nhìn nhau, biết được thời cơ đã đến liền ở đó đợi sau khi tổng quản đã phun xong mấy lời độc ác sau đó dẫn đám người đi vào bên trong, bọn họ mới tiến đến đỡ người kia dậy, dẫn hắn đến một nơi yên tĩnh sau đó làm cho hắn tỉnh lại.

Người đó vẫn còn chút hơi sức, ý thức vẫn còn, hắn biết mình được người nâng dậy mang đi cũng không biết là cứu hay là gϊếŧ hắn. Đến khi hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ba vị nam tử xa lạ liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, suy yếu nói lời cảm tạ.

"Đa tạ...các vị huynh đài...cứu giúp..."

Mấy người bọn họ trong lòng phức tạp, bọn họ cứu hắn là có mục đích, huống chi, chẳng qua là chỉ đem hắn khỏi nơi đó cũng không có bất kỳ sự cứu trợ nào.

"Vị huynh đệ này, ngươi đây là làm sao vậy, sao lại bị người đánh đến mức này? Đã đắc tội phải vị đại nhân vật trong đó sao?

Một tên thị vệ lấy túi nước bằng da trâu từ bên hông ra đưa cho người nọ. Người nọ cũng đã khôi phục một chút khí lực, bắt đầu từ từ trả lời.

"Đa tạ! Tại hạ là Vương Quý. Ai, đắc tội người không lớn, chẳng qua là tính khí người này...các ngươi cũng đều nhìn thấy sao? Trong Vương giáo úy phủ đó, trừ trên xuống dưới không có một người nào là lương thiện. A, không sợ nói cho các ngươi, tại hạ cũng không phải là người tốt gì, ta là một... đạo ngân gia tặc*..."

(*trộm tiền trong nhàmà mình làm/ nhà của mình.)

Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói của hắn mang theo tự giễu.

Ba người Đàm thị vệ vô cùng vui mừng, bọn họ lúc đầu chỉ là muốn tìm một người đến để ngầm hỏi tình huống, thế nhưng người mà bọn họ vừa cứu chẳng lẽ là có liên quan đến vụ án kia?

Quả thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*.

(*Tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra.)

Bọn họ trao đổi ánh mắt, dự định cứu người này trước, đến lúc đó muốn câu trả lời gì còn không phải dễ hơn...

Ba người lại đem nam tử tên Vương Quý kia nâng dậy, mang hắn đến một quán trọ thuê một gian phòng thật tốt, lại mời đại phu đến. Lần này, người nọ liền cảm kích đến rơi nước mắt nói muốn báo ân.

Sau đó, Đàm thị vệ liền muốn hắn đem mọi chuyện đã xảy ra nhất nhất kể hết, người nọ tất nhiên làm theo.

Trước đó vài ngày, Chiêu vũ Giáo úy Vương đại nhân nạp vào di thái thái tứ tư, trong phủ vày một tiểu yến mời mấy vị đồng liêu đến phủ tham dự. Có tiệc rượu, dĩ nhiên phải có rượu cùng thức ăn còn có tiền mừng.

Vương Quý là sai vặt trong Giáo úy phủ, giúp thu lễ vật nhập kho. Thế nhưng lần này, hắn làm chuyện xấu, sau khi tổng quản đã kiểm kê toàn bộ, hắn thừa dịp bọn họ không chú ý đã lấy một tấm chi phiếu một trăm lượng nhét vào trong vạt áo...

Mà đúng lúc này, cùng đêm hôm đó, trong trù phòng trong phủ lại gặp phải kẻ gian, một phần lương thực bị trộm. Người trong phủ không một ai biết, thẳng đến ngày hôm sau, quản sự phát hiện được đến bẩm báo, vị Vương giáo úy đó lập tức sai người đến kiểm lại khố phòng, phát hiện ngân lượng thực tế cùng trong sổ sách không khớp, thiếu mất một trăm lượng.

Vương giáo úy rất tức giận, hung hăng trừng phạt tất cả những người liên quan, lại sai người lần theo dấu vết truy xét đạo tặc.

Nhưng mà, tên đạo tặc kia thì làm sao có thể dễ dàng tìm được, cho nên, vị Vương giáo úy sử dụng toàn bộ gia đinh, còn đến thỉnh cầu cả thân thích là Kinh triệu duẫn lục soát toàn thành.

Không thể không nói, Vương giáo úy này cũng thật là ngốc, một trăm lượng bạc đó nếu thật sự là tên đạo tặc kia làm hắn thế nào sẽ lại đi trộm thêm những thứ bèo bọt như lương thực sao? Người ta muốn trộm bạc thì sẽ không chỉ trộm một trăm lượng thôi đâu.

Thật là quá ngu ngốc.

Nhưng là, chính cái tên Vương giáo úy không có đầu óc đó đã sai người lục soát khắp trong ngoài kinh thành, quả thật trong vòng hai ngày đã tìm được một nhà Lý gia trang ở ngoại ô, trong nhà bọn họ có chứa lương thực của phủ, cùng với những nguyên liệu nấu ăn mà những gia đình nghèo khổ căn bản không thể có được, chính là những thứ bị mất trong phủ Giáo úy..."

Vì vậy liền có những chuyện tiếp theo chuỗi sự kiện kia.

Nhóm người Đàm thị vệ nghe vậy đều thở dài, người lấy đống lương thực kia hẳn là vạn vạn không nghĩ đến, mình trộm một ít thức ăn để giúp bách tính ngheo khổ thế nhưng lại mang đến tai họa cho cả nhà bọn họ. Nhung mà, bọn họ vẫn còn rất nhiều điểm mâu thuẫn không rõ, nên tiếp tục truy hỏi.

"Nhưng Vương huynh đệ, người đánh cắp đống lương thực kia trùng hợp giải trừ hiềm nghi của ngươi, tại sao ngươi lại còn bị đánh thành như thế này?"

Vương Quý kia lại đem tình huống của mình nói rõ.

"Tại hạ nhà nghèo, nếu không phải lão mẫu bệnh nặng, cần ngân lượng để mời đại phu bốc thuốc, nếu không phải ta đã hết cách, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lấy trộm kia! Nhưng khi ta nghe nói đã bắt được đạo tặc, lại là một nhà nghèo khổ, mà Vương giáo úy đáng giận lại muốn nữ nhi hoa quý nhà người ta làm bồi thường..."

"Lương tâm của ta bất an nên ta muốn giải vây cho gia đình nghèo khổ kia, cho nên sáng sớm hôm qua đã len lén đem hơn tám mươi lượng còn dư trả về, kết quả không cẩn thận để người khác phát hiện..."

"Thì ra là vậy, Vương huynh đệ hôm qua bị người bắt, sao hôm nay mới..."

"A! tên Vương giáo úy kia bởi vì ta mà đổ oan cho người khác, ép người ta đến nha môn tố cáo...hắn thẹn quá hóa giận nên mang ta ra đánh một trận, nhốt một ngày, lúc nào cũng có nghiêm hình chiêu đãi, đến hôm nay, thấy ta đã thoi thóp bọn họ mới mang ta....ném ra ngoài...cũng không biết nương của ta bà ấy ra sao..."

Mấy người bọn họ nghe xong, tâm trạng lại càng phức tạp khó mà nói nên lời. Đợi sau khi thu xếp ổn thỏa cho hắn xong, lại đi truy xét tung tích của kẻ đánh cắp lương thực, thẳng đến gần đêm, có chút thu hoạch, bọn hắn liền trở về Công chúa phủ phục mệnh.

Thời gian hai chung trà, Đàm thị vệ đã đem chuyện này nói rõ ràng chi tiết. Trử Tầm Nhã cẩn thận nghe xong, trong lòng nàng hiện lên vài suy nghĩ, hỗn tạp một chỗ.

Đầu tiên, không ngoài nàng suy đoán, kẻ trộm lương thực chỉ hạ thủ với những nhà giàu có yến tiệc trong thành, sau đó chia cho dân nghèo, hơn nữa số lần gây án không nhiều, hiển nhiên là một tên mới vào nghề. Có điều, gây án mấy lần mà vẫn không bị người phát hiện, chắc chắn tên này là cao thủ, thân thủ cực kỳ giỏi.

Thứ hai, Chiêu vũ Giáo úy lục soát khắp nơi trong thành như vậy nhưng cũng không làm cho bách tính phẫn nộ, đáng giá điều tra.

"Ngươi có tra rõ, Vương giáo úy kia làm thế nào có thể lục soát? Là có người trợ giúp sao?"

Đám người Đàm thị vệ không thể không khen ngợi, Tam công chúa vô cùng thông minh, điểm khả nghi trong đó nàng có thể lập tức phát hiện ra.

"Hồi công chúa, đúng là vậy. Tên Vương giáo úy đó chính là em vợ của Kinh triệu duẫn Lương đại nhân, ỷ vào thế lực của Lương đại nhân, ở kinh thành hoành hành bá đạo đã lâu. Lần này lệnh lục soát lại là từ Lương đại nhân cho nên bọn chúng có thể tự do vào nhà dân chúng trong ngoài thành lục soát, không bị cản trở."

"Hừ!"

Ánh mắt lãnh liệt của Trử Tầm Nhã quét về một nơi, tức giận nói.

"Kinh triệu duẫn! Thật là to gan! Chỉ vì một trăm lượng của thân thích lại dám tự tiện dùng chức quyền lục soát, chẳng lẽ hắn không đem phụ hoàng đặt trong mắt?!"

"Công chúa điện hạ bớt giận!" Mọi người trong tiền thính đều cả kinh, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Trử Tầm Nhã hít sâu một hơi, khôi phục thần sắc.

"Bản cung không sao. Chuyện này bản cung tự có định đoạt, ngươi không cần phải lo."

Dừng một chút, Trử Tầm Nhã lại nói.

"Kẻ trộm kia, nghĩ đến có lẽ là một hiệp khách cướp của người giàu chia cho người nghèo, chúng ta cũng không cần truy cứu nữa, cứ để mặc hắn đi. Đúng rồi, theo như ngươi nói, cái tên sai vặt gọi là Vương Quý trái lại là một người hiếu nghĩa, chỉ không biết hắn là trung hay bất trung. Đàm thị vệ, ngươi hãy quan tâm hắn cùng người nhà của hắn, cẩn thận kiểm tra lại thử xem, nếu hắn có thể dùng thì bảo quản gia an bài một việc gì đó, để đến khi hắn dưỡng thân thể tốt rồi thì đến phủ báo danh..."

"Công chúa tâm nhân hậu, thuộc hạ biết."

"Ân."

Sắc trời đã tối sẫm, Trử Tầm Nhã cũng có chút mệt mỏi, phất tay để cho mọi người đều lui ra.

"Hôm nay các ngươi đã cực khổ rồi, sớm trở về đi, ngày mai đến chỗ quản gia lĩnh thưởng."

"Đa tạ, công chúa, thuộc hạ cáo lui."

...

Người đã lui hết, bên trong tiền thính chỉ còn lại Trử Tầm Nhã cùng mấy tỳ nữ. Bóng đêm càng đậm, trong tiền thính đã sớm thắp đầy đèn, Trử Tầm Nhã đứng dậy, phân phó.

"Căn dặn xuống dưới, chuẩn bị thùng tắm."

"Vâng." Một tỳ nữ lên tiếng đáp lại, hành lễ thối lui.

Trử Tầm Nhã cũng không tiếp tục lưu lại nữa, Trử Tầm Nhã xoay người đi đến phòng ngủ.

Thẳng đến khi bước vào cửa phòng, lúc này Tam công chúa mới nhớ đến một chuyện khác, xoay người lại hỏi Sắc Vi.

"Bách Hợp đã trở lại chưa? Phò mã thế nào rồi?"

"Hồi công chúa, Bách Hợp đã đi hơn nửa canh giờ, chưa từng trở lại."

"Lâu như vậy sao, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Sắc Vi, ngươi đi xem thử một chút đi."

"Vâng."

Sắc Vi thấy công chúa vẫn có chút quan tâm đến phò mã, trong lòng khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu, nàng nhanh chóng ra khỏi phòng chạy về phía tiểu viện bên kia.

Nhưng mà giờ phút này, người mà các nàng quan tâm lại không thấy tung tích đâu.

----

Bách Hợp cũng rất khổ tâm, nhưng người chịu khổ nhiều nhất chính là Thấm nhi.

Chuyện là như thế này.

Bữa tối ngày hôm nay, Thấm nhi lại lần nữa mang con chó lớn dẫn ra ngoài cửa, cũng thuận tiện đi lấy tấm trải giường. Nhưng khi nàng lấy xong, con chó mẹ kia chạy vòng vo một hồi liền mất dạng.

Thấm nhi gọi nửa ngày cũng không thấy nó quay về, trong lòng nàng vô cùng sốt ruột!

Thiếu gia coi hai con chó đó như bảo bối, hiện giờ con chó lớn không thấy đâu, vậy không phải nàng sẽ làm ầm ĩ với bản thân không biết đến bao giờ sao?

Lòng như lửa đốt, Thấm nhi không thể để ý đến những thứ khác, nàng liền ôm tấm trải giường chạy đi tìm khắp nơi, nhưng Công chúa phủ lớn như vậy, một con chó bốn chân chạy nhanh như thế, một mình nàng làm sao có thể tìm được!

Mắt thấy sắc trời ngày càng u tối, chuyện tìm lại càng khó khăn,Thấm nhi không thể làm gì khác hơn là trở về phòng, báo cho người nọ biết. Trong lòng nàng đã chuẩn bị xong, nếu không thì không biết đến lúc đó nàng sẽ làm ra những chuyện gì...

Ai ngờ, nàng vừa nói xong, người nọ liền nhảy cẩn lên, hận không thể nhào đến cắn nàng, miệng lại quở trách:

"Tiểu bảo bối sắp đói chết rồi! Ngươi lại đem mẹ nó đánh mất! Sao ngươi lại có thể như vậy a..."

Lúc đó, đáy lòng của Thấm nhi cũng liền suy sụp.

Nghĩ đến nàng cần cần mẫn mẫn, nhẫn nhục chịu khó, chăm sóc người này bao nhiêu năm, không nghĩ đến ở trong lòng nàng ấy, bản thân cũng không bằng một con chó nhỏ vừa mới được nuôi...

Trầm Minh Phong tâm tư đơn thuần, nàng nói chẳng hề suy nghĩ nên làm sao có thể hiểu được những lời đó làm tổn thương lòng người ta. Trong lòng nàng hiện giờ rất sốt ruột liền lập tức thả con chó nhỏ xuống, tự bản thân chạy ra ngoài tìm.