Chương 2.1

Từ lúc Lý Sơn đi ra, vừa nhìn thấy Lâm Vu Hoài cậu đã không kìm được mà đỏ mặt. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp như vậy, đến cả con gái trưởng thôn cũng không đẹp bằng nàng ấy, hơn nữa nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Lý Sơn bị ánh mắt chăm chú của nàng nhìn đến mức không ngẩng đầu lên nổi, mặt đỏ bừng vì nóng.

Đây thực sự là người vợ mà mẹ cưới cho mình sao? Lý Sơn lại nghĩ tới trước kia mẹ đã đưa cậu đi gặp rất nhiều người, nhưng sau lần gặp mặt đó thì bọn họ đều không đến nữa. Tuy rằng cậu không hiểu được vẻ mặt của bọn họ, nhưng cậu có thể cảm giác được những người đó không thích mình.

Người vợ này xinh đẹp như vậy, nói không chừng cũng giống như bọn họ, gặp một lần rồi nàng ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nghĩ tới đây, tâm trạng vốn dĩ còn đang vui vẻ của Lý Sơn lập tức như rơi xuống đáy vực. Nhưng đột nhiên cậu nghe thấy người phụ nữ ấy vừa gọi mình là anh Tiểu Sơn, anh Tiểu Sơn là đang gọi cậu sao? Lý Sơn thấy nàng ấy gọi tên thôi mà nghe cũng thật là hay.

Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: "Lâm, Lâm Vu, xin chào, ta tên là Lý Sơn."

Thấy Lâm Vu Hoài chủ động nói chuyện với Tiểu Sơn, Trương Quế Hoa muốn hai người có không gian riêng, nàng buông cánh tay mình đang nắm ra, đẩy Lý Sơn về phía trước: “Tiểu Sơn, con nói chuyện với Tiểu Vu đi. Tiểu Vu vừa mới tới chắc chắn còn nhiều thứ vẫn chưa hiểu, mẹ vào bếp nấu cơm cho hai đứa nhé.”

Lý Sơn bị đẩy suýt chút nữa ngã vào trong l*иg ngực Lâm Vu Hoài, cậu vừa đứng vững thì đã nhìn thấy mẹ mình vội vàng đi vào bếp.

Lý Sơn mặt mũi ngơ ngác đứng đó, bối rối như một chú chim non mới sinh.

Trong lòng Lâm Ngọc Hoài ngược lại thấy có hơi đáng tiếc, nếu như vừa rồi cậu ngã vào trong l*иg ngực của hắn, hắn sẽ nhìn thấy hai điểm nổi trước ngực cậu do ma sát mà nhô lên, chạm vào bộ ngực rắn chắc đầy đặn của hắn.

Nhưng cơ hội vẫn còn rất nhiều, một thợ săn tiêu chuẩn sẽ không bỏ cuộc chỉ vì con mồi bỏ chạy trong nhất thời, họ sẽ nín thở và tập trung, kéo căng tinh thần cho đến lần tiếp theo gặp được con mồi, hạ gục nó chỉ bằng một kích.

Lâm Vu Hoài biết Lý Sơn có hứng thú với khuôn mặt này, hắn đỡ lấy Lý Sơn đang không biết phải làm sao, cảm nhận được cơ bắp dưới tay mình căng cứng lại khi cả hai tiếp xúc. Hắn giả vờ như không biết gì, vẻ mặt thuần khiết đưa Lý Sơn đến ghế gỗ trước mặt, hai người cứ như vậy ngồi sát cạnh nhau trên ghế.

Nhiệt độ nóng bỏng từ đôi chân dán chặt ở bên cạnh truyền tới, Lý Sơn co rúm cả người lại vì nóng. Lâm Vu ngồi quá gần, trước đó mẹ đã nói không nên tiếp xúc quá gần với con gái, nếu không sẽ bị coi thành một kẻ lưu manh.

Lý Sơn muốn lui ghế sang đầu bên kia, nhưng lại bị hai tay Lâm Vu Hoài gắt gao cuốn chặt lấy.

"Anh Tiểu Sơn đây là không thích em sao, cho nên mới không muốn ngồi gần em như vậy." Trên mặt Lâm Vu Hoài tràn đầy mất mát, giọng điệu còn mang theo vài phần uất ức.

"Không, không có. Mẹ đã nói không được dựa vào con gái quá gần, không được làm trò lưu manh." Lý Sơn vội vàng đáp, sợ mình khiến Lâm Vu Hoài không vui.

Lâm Vu Hoài nghe vậy không nhịn được cười, hắn không ngờ Lý Sơn này còn là một chính nhân quân tử, có điều hắn còn hận không thể để Lý Sơn dính sát vào mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một người có dung mạo và dáng người hợp khẩu vị như vậy.

"Anh Tiểu Sơn, sau này em đã là vợ của anh rồi, ngồi bên cạnh vợ sao có thể gọi là giở trò lưu manh được chứ. Hay là anh không thích em, không muốn em làm vợ của anh?"

Lý Sơn không dám tin trừng lớn mắt nhìn Lâm Vu Hoài ở bên cạnh: "Thật sao, nàng bằng lòng làm vợ ta, nàng sẽ không ghét ta chứ?"

Lâm Vu Hoài nắm tay cậu, như vô ý mà vuốt ve đầu ngón tay hơi thô ráp của Lý Sơn, vẻ mặt chân thành nói: “Đương nhiên rồi, nếu em đã nói muốn làm vợ của anh Tiểu Sơn, nhất định không phải là nói dối, anh Tiểu Sơn lớn lên đẹp trai như vậy, sao em có thể ghét anh được."

Thực chất, trong lòng Lâm Vu Hoài thầm nhủ rằng hắn sẽ phải để Lý Sơn dùng đôi bàn tay này làm cho côn ŧᏂịŧ bự của hắn xuất tinh, cuối cùng bắn lên trên khuôn mặt của bé đĩ da^ʍ này.