Chương 2.2

Lý Sơn vui mừng khôn xiết, cuối cùng cậu cũng có vợ rồi.

Dù vợ cứ luôn sờ nắm bàn tay cậu không buông, nhưng mẹ nói nếu có vợ thì phải nghe lời của vợ. Nếu vợ muốn sờ thì cứ để nàng ấy sờ đi.

Hai người ngồi trên ghế một lúc, Trương Quế Hoa bên này đã nấu xong cơm, nàng gọi hai người đến ăn cơm.

Lý Sơn vừa nghe thấy cơm đã chuẩn bị xong, liền ân cần dẫn Lâm Vu Hoài đến bên chậu nước, đổ nước để hắn rửa tay, còn đứng ở một bên đợi đưa khăn lau tay cho hắn.

Lâm Vu Hoài không chút khách khí hưởng thụ sự chăm sóc của Lâm Vu Hoài, trong lòng đã gỡ bỏ lệnh cấm ngôn đối với 096.

[096, mày giúp tao điều tra bối cảnh của Lý Sơn, tao muốn biết rõ ràng tường tận về cậu ấy.]

Vẻ mặt 096 đắc ý không thôi, hiện tại cuối cùng cũng biết tác dụng của tôi rồi đúng không, nhưng hiện tại nó vẫn còn giận dỗi đó.

[Ký chủ, sau khi tôi đi kiểm tra giúp ngài, sau này ngài không thể tùy ý cấm ngôn tôi nữa.]

Lâm Ngọc Hoài dùng khăn lau lau tay, trên mặt hắn treo một nụ cười dịu dàng, nhưng 096 lại sợ hãi đến mức ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.

[Thật sao, 096, xem ra mày đi theo tao lâu như vậy nhưng vẫn không biết tính tình của tao nhỉ. Tao ghét nhất kẻ nào mặc cả với mình, chuyện này cũng không vội, tao cũng không ngại cấm ngôn mày một tháng để mày rèn luyện lại tính khí của mình. Nói không chừng lần sau ra ngoài mày sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.]

096 quỳ trên mặt đất khóc lớn: [Hu hu, ký chủ, ngài tha cho tôi đi mà. 096 không nên tùy tiện giở thói xấu như vậy. Nếu ngài cấm ngôn một tháng, ngài sẽ không bao giờ gặp lại 096 hoạt bát như vậy nữa đâu.]

Lâm Vu Hoài thấy rất hối hận vì lúc đó hắn đã không cẩn thận lựa chọn hệ thống: [Im đi, nếu mày còn khóc nữa, lần sau tao cũng không ngại thay mày bằng một hệ thống khác.]

096 lau nước mắt, sợ Lâm Vu Hoài lại gây phiền phức cho nó, vì để tỏ ra bản thân rất có ích, nó không dám nói thêm lời nào lập tức liền chạy đi tra cứu tư liệu.

Lâm Vu Hoài thấy trong đầu không động tĩnh gì nữa, biết có lẽ 096 đã đi kiểm tra tư liệu về Lý Sơn rồi.

Lâm Vu Hoài không phải là kẻ ngốc, từ lần giao lưu với Lý Sơn lần này, hắn đã phát hiện ra hành vi và ngôn ngữ của cậu có vấn đề, đặc biệt là tư duy bằng ngôn ngữ rõ ràng yếu hơn so với những người cùng tuổi, nếu không cậu sẽ không bị mấy lời nói đơn giản của hắn lừa gạt.

Hơn nữa, tuổi của Lý Sơn không quá lớn, lại có dung mạo tuấn tú, sẽ không đến mức để Trương Quế Hoa phải mua một người phụ nữ về làm vợ cho cậu.

096 tra tư liệu sẽ phải mất một khoảng thời gian nên Lâm Vu Hoài đi theo Lý Sơn tới bàn nhỏ dùng bữa trước.

Trên bàn có bày mấy chiếc bánh bao trắng mịn tròn trịa làm từ bột mì, một bát thịt kho tàu béo ngậy và một đĩa cá muối dưa, mà trong bát của mỗi người đều đã được bớt đầy cơm trộn ngô đặc.

Lý Sơn nhìn thấy vợ đã ngồi vào bàn, liền vội vàng lấy một chiếc bánh bao cho Lâm Vu Hoài sau đó lại gắp vài miếng thịt vào bát của vợ.

Lâm Vu Hoài ngồi bên này cũng không có từ chối lòng tốt của Lý Sơn, còn gắp lại cho cậu mấy miếng thịt.

Lý Sơn nhìn miếng thịt trong bát, thật thà cười cười, ăn sạch hết thịt trong bát mình.

Tuy rằng đã lâu rồi Lý Sơn không được ăn thịt, nhưng cậu cảm thấy thịt lợn kho lần này là lần ngon nhất mà cậu từng ăn.

Trương Quế Hoa ở một bên nhìn bầu không khí giữa hai người bỗng thấy có chút không nhìn nổi.

Mặc dù Tiểu Sơn và Lâm Vu hòa hợp với nhau là điều tốt, nhưng con trai nàng thay lòng đổi dạ quá nhanh, mới đây đã quên mất mẹ mình rồi.

Có điều nếu hai người đã sống chung vui vẻ như vậy, chi bằng cứ gạo nấu thành cơm đi, tránh sau này Lâm Vu lại đột nhiên hối hận.

Trương Quế Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Vu Hoài: "Tiểu Vu à, thấy con cùng Tiểu Sơn nhà chúng ta hòa thuận với nhau như vậy, ta cũng yên tâm rồi."

"Nhà chúng ta hiện tại cũng chỉ có hai phòng, Tiểu Sơn một phòng, ta một phòng. Nếu con đã là con dâu nhà chúng ta rồi, vậy tối nay cứ ngủ chung một phòng với Tiểu Sơn đi, con thấy thế nào?"

Lâm Vu Hoài đặt đũa xuống, ngượng ngùng cúi đầu, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội ở riêng với Lý Sơn.

"Mẹ, mẹ nói thế nào thì là vậy đi."

Trương Quế Hoa nghe Lâm Vu Hoài đáp lời, trên mặt nháy mắt đã cười ra vài nếp nhăn: "Này, nếu Tiểu Vu cũng đã nói như vậy rồi, vậy ăn cơm xong ta sẽ kêu Tiểu Sơn đun nước cho con tắm, hôm nay con cũng mệt cả ngày rồi, lát nữa con không cần phải đυ.ng tay gì nữa đâu."

Lâm Vu Hoài vẫn cúi đầu, ánh mắt hắn tối sầm, khóe miệng kéo lên ý cười nhưng đều đã bị màn đêm che khuất khiến hai người còn lại không chút phát giác.