Chương 11: kết hôn

Hi Nhi biết thân phận Tạ Quân Ngọc nhất định là không phú thì quý, nhưng nhìn thấy vương phủ to lớn khí thế kia, vẫn có chút kinh ngạc, do do dự dự, không chịu xuống kiệu, Thanh nhi đã được người ôm xuống, đi vào phủ trước, hạ nhân bên ngoài kiệu chờ hồi lâu, vẫn không thấy người trong lòng Vương gia nói ở trong thư, Tạ Quân Ngọc xuống kiệu trước, ở bên ngoài kiệu đợi một hồi lâu, không thấy Hi Nhi cũng không buồn bực, cười vào kiệu lần nữa

” Hi Nhi vì sao không xuống kiệu? Hửm? ” đôi mắt đen như mực của Tạ Quân Ngọc nhìn Hi Nhi, cười nhẹ nhàng hỏi

” Tạ Quân Ngọc ngươi, ngươi thật sự là Vương gia? ” Hi Nhi nắm lấy tay áo, nhớ đến lúc hai người mới gặp gỡ lời nói hành động của Tạ Quân Ngọc, trong lòng quả thực không cách nào liên hệ cử chỉ ngả ngớn của Tạ Quân Ngọc với Vương Gia là một người

Tạ Quân Ngọc nghe vậy vui vẻ càng đậm, ” Vi phu tại sao không phải Vương gia, Hi Nhi không tin ư? Hửm? ”

Hi Nhi bị Tạ Quân Ngọc hỏi lại á khẩu không trả lời được, chỉ có thể đỏ mặt vén màn lên, nhìn về phía một đám hạ nhân quỳ gối trước phủ đệ to lớn khí thế

Tạ Quân Ngọc đành phải tiến lên một chút ôm Hi Nhi lên, cùng nhau đi xuống kiệu, Hi Nhi thấy Tạ Quân Ngọc ở trước mặt mọi người hành động như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng đỏ, vùi đầu nho nhỏ vào sâu trong ngực Tạ Quân Ngọc, nhỏ giọng nói: ” Tướng công, mau buông ta xuống. “, lại chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tạ Quân Ngọc vang lên bên tai

” Hi Nhi, ta ôm ngươi, thì sẽ cắt đứt tâm tư khinh thường ngươi của bọn hạ nhân, ngươi tuy là nam tử, nhưng cũng là người trong lòng của Tạ Quân Ngọc ta, ai cũng không thể khi dễ, ngươi là Hi Nhi Tạ Quân Ngọc ta để trong lòng sủng ái. ” thanh âm trầm thấp của Tạ Quân Ngọc chứa đựng không cho phép nghi ngờ

Hi Nhi sau khi nghe xong cả khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, liền cũng tùy ý Tạ Quân Ngọc ôm, vào phủ, tiến vào nơi ở của Tạ Quân Ngọc —— Tân Nguyệt phòng, cho hạ nhân lui, Tạ Quân Ngọc lúc này mới buông Hi Nhi

” Hi Nhi, ngày mai ngươi liền tiến cung với ta, mẫu hậu cùng hoàng huynh muốn gặp ngươi, thuận tiện thương lượng một chút ngày thành thân, ý Hi Nhi thế nào? Tạ Quân Ngọc nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Nhi, đi qua sân nhỏ độc đáo, ôn thanh hỏi

” Được. ” Hi Nhi cúi đầu đồng ý, trong lòng lại không tránh khỏi khẩn trương một phen, nhưng đó là cha mẹ Tạ Quân Ngọc và huynh trưởng, nhất định là phải gặp, không khỏi trở tay cầm chặt tay Tạ Quân Ngọc, mười ngón đan xen, mới an tâm hơn nhiều, Tạ Quân Ngọc được Hi Nhi chủ động khiến cho vô cùng vui sướиɠ

Ai ngờ ngày hôm sau vào cung, lại thoải mái hơn so với trong tưởng tượng nhiều, mẫu thân Tạ Quân Ngọc, chính là thái hậu đương triều, biết hai người không chỉ như phu thê thực sự, còn đã có Thanh nhi, khuôn mặt bởi vì được bảo dưỡng nhìn không ra tuổi, lộ ra dáng vẻ vui mừng tươi cười, trực tiếp nói sau thành hôn liền phải mang theo Thanh nhi vào cung cho nàng hảo hảo nhìn một cái, Hi Nhi vội vàng đồng ý, trái tim treo lên hồi lâu mới rơi xuống

Hôn lễ định vào ngày lành nửa tháng sau, trong lòng hai người đều cảm thấy an tâm như tất cả đều đã ổn định, Tạ Quân Ngọc uyển chuyển từ chối việc hoàng huynh muốn làm thiết yến mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần cho hai người, nói là Thanh nhi còn nhỏ không rời người được, liền cùng Hi Nhi cùng nhau xuất cung

” Hi Nhi, ta muốn thành thân với ngươi, ngươi cao hứng không? ” Tạ Quân Ngọc ôm lấy Hi Nhi, vui vẻ nhướng mày hỏi

” Cao hứng…… Tướng công sau này sẽ…… Chính là của một mình Hi Nhi rồi. ” Vương Hi cũng vô cùng mừng rỡ, ôm cổ Tạ Quân Ngọc không buông tay, đỏ mặt cười nói

Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi thành thật như thế , cười bóp chóp mũi Hi Nhi, lại cũng học theo Hi Nhi mà nói tiếp: ” Tướng công là của một mình Hi Nhi, Hi Nhi cũng là của một mình tướng công, Hi Nhi thấy sao? ”

Hi Nhi không trả lời, chỉ là đỏ mặt chạm lên môi Tạ Quân Ngọc, môi lưỡi giao triền, không gian nhỏ hẹp trong kiệu một mảng lửa nóng

thời gian một tháng chớp mắt đã trôi qua, lễ cưới của hai người được làm vô cùng long trọng, đủ để thể hiện địa vị của Hi Nhi trong lòng Tạ Quân Ngọc, Tạ Quân Ngọc còn ở trước mặt đông đảo tân khách, nói hắn kiếp này trong lòng chỉ có một mình Hi Nhi, ai khác cũng không được, ngụ ý được hiểu là: ” Ai cũng đừng có tìm cách tính kế đưa con gái nhà mình đến đây, Tạ Quân Ngọc hắn không cần. “, dù sao Tạ Quân Ngọc nhận danh hiệu Vương gia, lại có được sủng ái của hoàng huynh, người muốn kết thân không ít, nói ra cho rõ, để tránh sau này lại khiến Hi Nhi nhìn thấy phiền lòng

Tạ Quân Ngọc vốn cũng không phải người khuân phép, kính rượu không sai biệt lắm, Hi Nhi tâm tâm niệm niệm chờ hắn, liền tìm lý do, đã ra khỏi yến tiệc ăn uống linh đình, đi đến Tân Nguyệt phòng

Đẩy cửa phòng ra, nến đỏ chập chờn, màn trướng màu đỏ nhuộm hồng cả khuôn mặt Tạ Quân Ngọc, Hi Nhi mặc hỉ phục đỏ thắm, trên giường chờ Tạ Quân Ngọc, bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong tay áo rộng thùng thình lộ ra, nhìn một cái thật đẹp mắt

Hô hấp Tạ Quân Ngọc không khỏi ngừng lại, đến nhấc lên khăn hỉ đỏ thắm trên đầu Hi Nhi, chỉ cách một bước, nhưng hai người cũng có chút khẩn trương, vén lên khăn hỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hi Nhi rơi vào trong mắt, Tạ Quân Ngọc nhìn khuôn mặt quen thuộc của Hi Nhi, không khỏi cong lên khóe miệng, ngược lại là Hi Nhi đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt sáng rực của Tạ Quân Ngọc

Cả một ngày, Tạ Quân Ngọc vốn rất nhớ Hi Nhi, bây giờ mỹ nhân ở trong lòng, không đợi Hi Nhi kịp phản ứng, Tạ Quân Ngọc liền ngậm lấy cánh môi ấm áp như đã muốn từ lâu, trao đổi nước bọt ngọt ngào, thỉnh thoảng một tia tơ bạc theo khóe miệng chảy xuống, dưới ánh nến, hết sức da^ʍ mỹ

Thẳng đến cặp môi đỏ mọng của Hi Nhi khẽ nhếch, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là dấu vết tìиɧ ɖu͙©, trong con ngươi đen nhánh sương mù mờ mịt, Tạ Quân Ngọc mới bỏ qua, chậc chậc lưỡi, cười tà nói: ” Hi Nhi có phải ăn vụng quả mừng hay không? Hửm? ”

” Vâng, có sao không…… Hi Nhi đói bụng……” trên gương mặt ửng hồng của Hi Nhi hiện một tia ngượng ngùng bị vạch trần, tiếp theo lại như làm nũng ôm Tạ Quân Ngọc nhỏ giọng hỏi, Hi Nhi không hề biết bộ dáng này Tạ Quân Ngọc thấy có bao nhiêu hấp dẫn, hương thơm mê người chui vào trong mũi Tạ Quân Ngọc, hô hấp bất tri bất giác nặng hơn, Tạ Quân Ngọc cười xấu xa nói: ” Hi Nhi đói bụng, vi phu liền đút Hi Nhi no. ” Nói xong liền cởi hỉ phục đỏ thắm của Hi Nhi

Hi Nhi đương nhiên hiểu thâm ý trong lời nói Tạ Quân Ngọc, xấu hổ đến muốn nhỏ ra máu, bàn tay trắng nõn nhỏ bé vuốt Tạ Quân Ngọc, âm thanh nho nhỏ như giận dỗi nói: ” Tướng công…… Còn chưa uống rượu hợp cẩn……”

Lời này đã nhắc nhở Tạ Quân Ngọc, đứng dậy rót hai chén rượu hợp cẩn dày công chuẩn bị, cười nhẹ nhàng uống cùng Hi Nhi, rượu hợp cẩn này ngụ ý hai người thành thân vĩnh viễn không chia lìa, Tạ Quân Ngọc đương nhiên là muốn cùng Hi Nhi bạc đầu đến già, cho nên nghi thức uống rượu hợp cẩn này ắt không thể thiếu, uống xong rượu hợp cẩn, trong miệng hai người còn sót lại vị rượu mát lạnh

Môi Tạ Quân Ngọc lần nữa đè lên, hỉ phục đỏ thắm nửa vắt ở trên thân thể trắng nõn mê người, Thanh nhi đã gần nửa tuổi, chỗ này của Hi Nhi rất hay trướng sữa, Tạ Quân Ngọc vô cùng thích, rời khỏi cánh môi ấm áp đỏ tươi, ngậm lấy hạt nhũ cắи ʍút̼, bên kia lại dùng ngón tay kẹp lấy, nhẹ nhàng lôi kéo liền có sữa tươi màu trắng chảy ra

Bên trong qυầи ɭóŧ bị hoa huyệt tiết ra chất lỏng làm cho ướt nhẹp, cởi bỏ qυầи ɭóŧ vướng bận, hai ngón tay Tạ Quân Ngọc dễ dàng thăm dò vào hoa huyệt trơn ướt, ngón tay cong lên, đâm chọc mở ra thịt non mẫn cảm, lượng lớn nước da^ʍ tiết ra

Rút tay ra, ngay trước mặt Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc không chút do dự bắt đầu liếʍ láp, đôi mắt sâu thẳm, Hi Nhi hai má ửng hồng, rồi lại như mê muội mà nhìn, hoa huyệt dưới thân không ngừng tiết ra chất lỏng trong suốt

” Hi Nhi, hôm nay vi phu dạy ngươi trò hay. ” Tạ Quân Ngọc nói xong, lại cúi người vùi đầu, ngậm lấy hoa huyệt mềm mại kia, đầu lưỡi lưu luyến nơi cánh hoa một hồi, liền đi vào hoa huyệt mấp máy, không chút do dự bắt đầu đâm vào

” Ha ha…… Tướng công, không muốn…… A a a a……” Kɧoáı ©ảʍ tới quá mức mãnh liệt, hoa huyệt co rút, phun ra lượng lớn chất lỏng, bị Tạ Quân Ngọc một hơi nuốt lấy, ngón tay trắng nõn vô lực của Hi Nhi nắm chặt chăn đỏ thắm dưới thân, mắt cá chân trắng nõn vô lực khoác lên đầu vai Tạ Quân Ngọc

Trong lúc Hi Nhi cao trào thất thần, Tạ Quân Ngọc nâng lên hai chân của Hi Nhi, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đâm vào hoa huyệt, hông di chuyển, bắt đầu ȶᏂασ Làm, bờ mông trắng nõn của Hi Nhi bị lôиɠ ʍυ cọ xát mạnh nổi lên màu đỏ, hỉ phục đỏ thắm nửa vắt ở bên hông

” Tướng công…… Ha ha…… Hỉ phục còn chưa có cởi bỏ…… Ưm a……” Hi Nhi cảm thấy bộ dáng này hết sức xấu hổ, mắt đỏ hồng, giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn tìиɧ ɖu͙©, cầu xin

Cởi ra nửa hỉ phục, da thịt ấm áp thân cận, Tạ Quân Ngọc biên độ ȶᏂασ làm càng lúc càng lớn, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đâm chọc vào tử ©υиɠ non mịn, ở trong hoa huyệt cắn chặt của Hi Nhi, lại một lần nữa co rút trào ra chất lỏng dinh dính, móng tay Tạ Quân Ngọc cào cào lỗ nhỏ mẫn cảm trên tính khí, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đâm vào tử ©υиɠ, bắn ra bạch trọcnồng đặc, thân thể Hi Nhi vừa mới buông lỏng lại lần nữa kéo căng, thở hổn hển bắn ra vài cổ bạch trọc mỏng manh……

Nến đỏ Trên bàn cháy hết, chập chờn, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng hồng của Hi Nhi cùng khuôn mặt như ngọc của Tạ Quân Ngọc

” Hi Nhi, chúng ta lại có hài tử nhé? ” Tạ Quân Ngọc chơi đùa sợi tóc ẩm ướt đầy mồ hôi của Hi Nhi, trong đôi mắt mang theo nhu tình đến chính mình cũng không hề phát giác

” Được, Hi Nhi cũng thích hài tử. ” Hi Nhi cười, ghé vào trên người Tạ Quân Ngọc, bàn tay nhỏ bé ấm áp châm lửa tứ phía, vuốt l*иg ngực rộng lớn của Tạ Quân Ngọc

” Hi Nhi, ta yêu ngươi. ” Tạ Quân Ngọc bắt được bàn tay nhỏ làm loạn, ánh mắt sáng rực nhìn Hi Nhi

” Ta cũng yêu ngươi, Tạ Quân Ngọc. ” Hi Nhi đỏ mặt, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, đặt cằm lên l*иg ngực Tạ Quân Ngọc, khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt

Nếu là văn hiện đại:

“Hi Nhi, anh yêu em”

“Em cũng yêu anh, Tạ Quân Ngọc”

nến đỏ Trên bàn chập chờn, sắp tắt, cuối cùng đã tắt, trong phòng một mảnh đen kịt, hồi lâu, chỉ còn lại hô hấp nhẹ nhàng của Hi Nhi, và Tạ Quân Ngọc đang nói một mình

” Hi Nhi, ta yêu ngươi, từ ngày ấy ngươi rơi vào trong ngực ta, ta đã thích ngươi, may mà, trái tim ngươi cuối cùng buộc ở trên người ta, ta quá may mắn, có được ngươi cùng Thanh nhi. ” Tạ Quân Ngọc trong bóng đêm tìm kiếm, hôn một cái lên trán Hi Nhi

Hồi lâu, hô hấp hai người vững vàng ở trong phòng yên tĩnh phập phồng, vững vàng lại an tâm.

———————————–

Hoàn chính văn.