Chương 15: Phiên Ngoại: H văn phòng play

” Tổng, tổng giám đốc, anh làm cái gì vậy? ” Viên chức nhỏ Vương Hi bị tổng giám đốc Tạ Quân Ngọc thân hình cao lớn đặt ở trên giường lớn trong phòng nghỉ, khẩn trương đến lắp bắp hỏi, thấy quần áo trên người càng ngày càng ít, trong lòng vô cùng bất an

” Làm gì? Đương nhiên là Làm cậu! ” Tạ Quân Ngọc mất kiên nhẫn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm trừng trừng Vương Hi, động tác cởϊ qυầи áo trên tay không dừng lại, trên người Vương Hi lập tức không còn cái gì, thân thể trắng nõn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ liền bại lộ trong không khí

môi Tạ Quân Ngọc bá đạo hôn lên, Vương Hi chỉ có thể phát ra âm thanh ” A A ” Nức nở nghẹn ngào, cầm lấy bôi trơn trên tủ đầu giường, ngón tay trơn ướt liền đi tới khe bướm phía sau Vương Hi, bị ngón tay lạnh buốt chạm đến, lỗ l*и mẫn cảm không nhịn được co rúm lại một chút

Tạ Quân Ngọc cũng không có nhiều kiên nhẫn, hai ngón tay đem cửa huyệt căng ra, đưa càng nhiều dịch bôi trơn vào hơn, bên trong tràng đạo bị chất lỏng lạnh buốt tràn vào, lại khiến cho Vương Hi không chịu được đỏ vành mắt, cửa huyệt trở nên mềm xốp, bắt đầu mυ"ŧ lấy ngón tay Tạ Quân Ngọc

” Xoay người nằm sấp, nâng mông lên, eo hạ thấp, nếu không thì lập tức đuổi việc cậu! ” Tạ Quân Ngọc hung dữ nói, vuốt bờ mông trắng nõn của Vương Hi, xoa nắn đem cửa huyệt càng mở rộng ra, cửa huyệt đỏ tươi giữa khe mông trắng nõn mấp máy

tư thế Khuất nhục lại khiến cho nước mắt Vương Hi chảy càng hăng, ” Oa” Một tiếng khóc lên, Tạ Quân Ngọc lại thừa cơ đỉnh côn ŧᏂịŧ sớm đã trướng phát tím đi vào, thuận thế lại khiến cho Vương Hi ngồi lên trên đùi đưa lưng về phía hắn

Giữ nguyên tư thế này, xoay người Vương Hi, cảm giác côn ŧᏂịŧ che kín gân xanh dữ tợn cọ tường thịt mẫn cảm, lại khiến cho Vương Hi nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín vệt nước mắt rơi vào trong mắt Tạ Quân Ngọc

Đôi mắt sưng đỏ Tròn xoe, trong hốc mắt còn đọng nước mắt chưa rơi, thoạt nhìn rất đáng thương, cúi đầuthấp không dám nhìn ánh mắt sắc bén củaTạ Quân Ngọc, Tạ Quân Ngọc còn ý xấu theo biên độ nhỏ bắt đầu đỉnh làm, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Vương Hi nắm ga giường trắng noãn dưới thân, một bộ không dám động, trong nội tâm vô cùng vui vẻ

Ai ngờ theo động tác đâm chọc của hắn, Vương Hi càng khóc dữ dội hơn, mũi đỏ bừng co rúm lại, cắn môi không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ

” Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, cậu không phải cũng thích tôi ư, đừng cho là tôi không biết cậu lén lút nhìn tôi! ” Tạ Quân Ngọc thô lỗ lau nước mắt trên mặt Vương Hi, **ác thanh ác khí nói

**lời nói dữ dằn thái độ thô lỗ

Ai ngờ Vương Hi nghe xong, thân thể liền cứng lại, nghĩ đến tình cảm hèn mọn bản thân che dấu đã sớm bị nhân vật chính phát hiện, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, lại cố nén không cho nó rơi xuống, thút tha thút thít nói: ” Anh đuổi việc tôi đi…… Tôi không muốn làm cấp dưới của anh……”

Tạ Quân Ngọc nghe xong, trái tim vốn đang ngọt ngào lập tức bị bóp ngẹn, nhìn Vương Hi khóc thút thít đén không thở nổi, giọng nói khó có được mềm nhũn nói: ” Được rồi được rồi, không khóc không khóc, bảo bối ngoan, anh sai rồi được không? ” Vuốt lưng trần thuận khí cho người ta

” Ô ô…… Anh dựa vào cái gì khi dễ em như vậy…… Ô ô……” Nước mắt không có ngừng, ngược lại có xu hướng vỡ đê, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đánh lên l*иg ngực Tạ Quân Ngọc, Vương Hi khóc như thở không ra hơi

Lần này Tạ Quân Ngọc thật không hiểu, chẳng lẽ mình dùng sai phương pháp? Mặc kệ nó, dù sao đã ăn người vào trong miệng, dươиɠ ѵậŧ của mình còn chôn ở trong khe l*и Hi Nhi đây, sợ cái gì! Nghĩ cũng là do mình quá mức đường đột, lại lập tức mềm giọng tiếp tục dụ dỗ nói: ” Hi Nhi đừng khóc, em không phải lén lút nhìn tôi thích tôi ư, tôi cũng thích em, đừng khóc, khóc làm tôi đau lòng, bảo bối ngoan a, hửm? ”

Vương Hi vẫn là thích Tạ Quân Ngọc, nghe hắn luôn mồm gọi bảo bối, lòng cũng sinh vài tia ngọt ngào vui sướиɠ, chôn mặt ở l*иg ngực Tạ Quân Ngọc, nước mắt thút tha thút thít cuối cùng đã ngừng lại, Tạ Quân Ngọc lúc này mới dùng lực bắt đầu ȶᏂασ Làm (mô phật! Dại trai đầu thai chưa hết)

” Tạ…… Tạ Quân Ngọc…… Trướng quá đầy quá……” thân thể mảnh khảnh của Vương Hi theo hắn đỉnh làm mà phập phồng lên xuống, âm cuối cũng mang theo vui sướиɠ, Tạ Quân Ngọc lại như là phát cuồng ác độc căng ra cánh mông trắng nõn, hận không thể ȶᏂασ luôn cả túi trứng dái đi vào, nắm tính khí thanh tú của Vương Hi bắt đầu tuốt

tràng thịt Đỏ tươi theo mỗi một lần ȶᏂασ Làm, không ngừng bị lôi vào lôi ra, xoắn chặt mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ dữ tợn, dịch ruột non dinh dính làm ướt nhẹp phần bụng Tạ Quân Ngọc, Tạ Quân Ngọc bị xoắn da đầu run lên, càng như phát cuồng ác độc ȶᏂασ làm lỗ l*и chặt chẽ dưới thân, cánh mông trắng nõn bị bóp đến đỏ bừng, hạt nhũ bằng phẳng cũng bị gặm cắn đến sưng đỏ, dính nướt bọt trong suốt

” Ha ha…… Tạ Quân Ngọc…… Quá nhanh…… Ưm a…… A a a a……” Vương Hi chảy nước mắt, không chịu được kɧoáı ©ảʍ ngập đầu này, thân thể kéo căng, đầu tính khí thanh tú phun ra vài cỗ bạch trọc nồng đặc, Tạ Quân Ngọc buông lỏng tinh quan, cỗ bạch trọc lớn liền phun lên điểm mẫn cảm, rút ra tính khí mềm nhũn, lỗ l*и nhất thời không cách nào khép lại, lượng lớn bạch trọc phốc tư một tiếng theo cửa huyệt đỏ tươi tuôn ra

Tạ Quân Ngọc như một con thú được thoả mãn, liếʍ liếʍ khóe miệng, một lần nữa đỉnh côn ŧᏂịŧ nửa cứng ngắc vào cửa huyệt, mập mờ nói: ” Đồ vật của anh cũng không thể lãng phí. ”

Vương Hi dần dần tỉnh táo lại, nghe được lời nói tình sắc kia, phía sau tính khí nóng bỏng chôn ở trong cơ thể, nhớ đến thân thể lại để cho Tạ Quân Ngọc không công chiếm được, hốc mắt còn đỏ lại lần nữa chứa đầy nước mắt

” Ôi tiểu tổ tông của ta, tại sao lại khóc? ” Tạ Quân Ngọc biết mình chiếm được tiện nghi, đau lòng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của Vương Hi một chút

Vương Hi uốn éo quay mặt đi không nhìn hắn, Tạ Quân Ngọc lại vô lại vô cùng, ” **Núi chẳng phải ta ta liền núi. “, đơn giản chỉ cần đưa khuôn mặt tuấn tú của mình đến trước mắt Vương Hi, miệng cười hì hì nói rất nhiều lời ngon ngọt, mới ôm Vương Hi đến phòng tắm tắm rửa, lái xe đưa Vương Hi về nhà, trên đường tất nhiên là nói hết lời hay ý đẹp, dỗ dành Vương Hi hơn phân nửa, mới ngâm nga bài hát trở về công ty

**câu thành ngữ này ở bộ Nịch Tình cũng có đấy

Hiểu đại khái là nếu người vật sự việc trước mắt không thề thay đổi thì bản thân tự biến đổi theo nó

————————————-

Toàn văn hoàn.

Cuối cùng cũng thành công đặt dấu chấm kết cho bộ này rồi

Qua đây tui cũng tiết lộ luôn lý do nhảy cóc không chịu làm hết phiên ngoại như vậy …. Vì chán, vì không thấy hứng thú, vì cẩu huyết,…. Vì tui không muốn làm. (⌣_⌣”)

Mấy cái phiên ngoại còn lại nội dung không có gì đặc sắc

1 cái là hiện đại, vườn trường, cẩu huyết,….

1 cái là kể về Ngọc ghen.hết

Nếu các ban iu vẫn muốn review thì tui sẽ đọc lại để review? Không thì càng tốt để tui dành thời gian cho bộ khác ┐(‘∀`)┌

Cảm ơn đã theo dõi và ủng hộ tui! Iu nhiều ❤ ❤ ❤