Chương 13

“Vậy còn cần đánh nữa không? Bà không phải nói Ni Ni bị người ta chiếm tiện nghi sao? Nếu là vậy khiến tiểu Vạn ghét bỏ muốn từ hôn thì làm sao bây giờ?”. Ba của Ni Ni nắm cây gậy trong tay mà có chút do dự.

“Trước nhìn kỹ đã, đừng nóng vội mà động thủ”. Đường mẹ nhỏ giọng dặn dò.

Nhìn đến Cố Vân Trạch xách theo bao lớn bao nhỏ quà đến đây, đóng gói vô cùng sang trọng, hơn nữa nhìn Cố Vân Trạch cũng vô cùng đẹp trai sáng sủa, vóc dáng cao cũng phải hơn một mét tám, bộ dáng giống kẻ có tiền vô cùng.

Đường mẹ đột nhiên đem khuôn mặt đang lạnh lùng chuyển thành cười như một đóa hoa, bà thân thiện nói: “Là tiểu Cố ở trong điện thoại sao? Cháu nói tới thì tới đi, còn mang nhiều quà như thế này làm gì, Ni Ni sao con còn chưa xuống xe đi? Ít nhất cũng phải giới thiệu cho ba mẹ bạn của con chứ!”

Rồi sau đó thân mình béo ú di chuyển đến bên cạnh cửa xe mở ra, đem Ni Ni kéo xuống xe, đưa người vào phòng khách ngồi xong Đường mẹ liền trắng trợn tìm hiểu hỏi: “Cha mẹ tiểu Cố làm nghề gì đó? Đang làm việc ở nơi nào? Xe vừa rồi là của cháu đúng không, không phải là đi thuê chứ?”

Từ cao trung Đường Ni Ni đã không muốn ba mẹ biết được gia cảnh của những người bạn học của mình, bởi vì chán ghét cách mà bọn họ đã đối đãi với Hứa Phong năm đó, là dáng vẻ muốn điều tra rõ ràng nhà người ta thế nào.

“Mẹ cháu là nội trợ, còn ba thì mở công ty, cháu hiện giờ đang ở công ty của ba làm việc, xe kia là của cháu chứ không phải đi thuê ạ”. Cố Vân Trạch muốn cho cha mẹ Đường Ni Ni biết rõ ràng về gia cảnh của mình, một bộ dáng muốn lấy lòng hai người họ.

Vội ra lấy một đống quà mỹ phẩm dưỡng da đưa cho Đường mẹ rồi nói: “Dì ơi, đây đều giống những loại mỹ phẩm dưỡng da mà mẹ cháu thường hay dùng, cũng không biết có hợp với da của dì không”

Đường mẹ vừa mở hộp quà ra đôi mắt liền trợn lớn, khóe miệng hưng phấn đến run rẩy: “Đây chẳng phải là tinh dầu sương hoa màu xanh nước biển sao, món này dì đã muốn mua từ lâu nhưng giá đắt tới tận gần hai vạn, còn cả chai La Prairie này nữa, dì cũng thích từ lâu, tiểu Cố, mẹ của cháu có ánh mắt thật tốt, đều dùng đồ thật quý giá”.

“Dì à, mẹ cháu thường dùng các hãng mỹ phẩm của nước ngoài, mà đồ này còn dựa vào tính chất làn da của bà mà làm ra, về sau rảnh rỗi cháu sẽ bảo mẹ đưa dì và chú ra nước ngoài chơi, thuận tiện làm một bộ luôn.”

“Cái này, ra nước ngoài cũng thật tốn đi?”. Đường mẹ thèm đến chảy cả nước miếng.

Đường cha cực kỳ không vui, thấp giọng trách mắng: “Với chút đồ này mà đem đi mua chuộc được sao? Con gái tôi chỉ đáng giá chút tiền đó thôi sao?”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng vẫn đủ làm tất cả mọi người ở đây đều nghe được, thật sự Đường Ni Ni không ngồi nổi nữa, cô ném lại một câu: “Con về phòng đây”. Liền đứng dậy đi đến phòng ngủ mà không thèm quay người lại.

Nhìn cha mẹ đem mình giống như một món hàng hóa mà rao bán khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa hôm nay cô mới phá thân, bị Cố Vân Trạch thao nhiều như vậy làm thân thể mệt đến không chịu được, đến phòng ngủ liền ngả đầu xuống giường ngủ thϊếp đi.

“Không đắt, một bộ cũng chỉ có hai mươi mấy vạn, lại có thể sử dụng được vài tháng”. Cố Vân Trạch nước chảy mây trôi mà nịnh nọt.

“Ai da, để dì lấy tiền trả”. Đường mẹ ra vẻ ngại ngùng đòi trả tiền, mắt nhỏ lại liếc nhìn Cố Vân Trạch.

“Dì ơi, sao cháu lại có thể lấy tiền của dì được, dì cứ lấy mà dùng ạ”. Cố Vân Trạch thân thiện nói.

Đường mẹ vừa nghe vậy liền nói liên mồm: “Đấy ông nhìn xem, lúc trước thầy đoán mệnh nói với tôi rằng tôi hưởng phúc từ con rể còn không tin, hôm nay tôi mới biết đoán mệnh lại chuẩn xác thế này đấy!”

Đường cha vội đè lại thân hình mập ú của vợ đang chuẩn bị đứng dậy nhảy cẫng lên, nhỏ giọng thầm nói: “Thế này còn chưa đủ đâu, bà đừng quên tiểu Vạn còn cho chúng ta một trăm vạn sính lễ đính hôn đấy.”

Cố Vân Trạch lại vô thanh vô tức lấy ra hai hộp gỗ vô cùng tinh xảo rồi đem từng cái đặt trước mặt Đường mẹ cùng Đường cha. Hai người mở ra xem, một hộp đựng trang sức phỉ thúy, còn một hộp đựng hai viên hạch đào cổ vô cùng tinh xảo.

Đường cha vừa thấy, vội đem hạch đào cầm ở trong tay thưởng thức, hai mắt tỏa sáng hỏi: “Hạch đào này làm bằng ngọc cổ, nhất định là vô cùng quý giá”

Đường mẹ càng run rẩy hơn, bà cầm vòng cổ bằng phỉ thúy trên tay mà run giọng hỏi: “Phỉ thúy này thật xanh biếc giống như sắp có giọt nước chảy ra, nhìn liền biết là đồ gia truyền, chờ dì đeo đủ liền có thể truyền lại cho con dâu”.

“Con dâu từ đâu ra, con trai của bà còn đang độc thân ở nước ngoài kìa!”. Đường cha bất mãn nói thầm một câu, lại đem khuôn mặt lấy lòng nói với Cố Vân Trạch: “Tiểu Cố à, quà này quá quý giá rồi, chúng ta liền không thể nhận được”.

Đường cha tuy nói không thể nhận nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy hộp đựng hạt hạch đào không chịu buông.

“Không quý một chút nào, chú dì thích thì càng tốt, hạch đào của ba cháu giá một trăm vạn, ông gìn giữ nhiều năm đến khi nghe nói cháu muốn gặp cha mẹ của bạn gái liền lấy ra muốn cháu tặng cho chú, còn vòng cổ là do mẹ cháu thắng đấu giá với giá ba trăm vạn, vốn là muốn tặng cho con dâu tương lai”. Cố Vân Trạch nhìn biểu cảm hưng phấn của cha mẹ Ni Ni liền biết sự tình đã tám chín phần mười rồi.

Rồi chốt hạ bằng màn cuối, anh móc ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên trên bàn nói: “Cháu nghe Ni Ni nói chú dì đã nhận một trăm vạn tiền sính lễ từ đối tượng xem mắt của em ấy, thật ra cháu cùng Ni Ni đã kết giao từ lâu nhưng vẫn chưa có thời gian đến ra mắt với chú gì, vậy mới hiểu lầm đến như này, trong thẻ của cháu có hai trăm vạn, một trăm vạn trả lại cho người kia, số còn lại cháu xin biếu chú dì coi như là bồi tội, nếu chú gì đồng ý cho cháu cùng Ni Ni qua lại thì nhận lấy, tiền đính hôn thì về sau chúng ta sẽ bàn tiếp ạ.”

“Đồng ý, đồng ý chứ, sao lại không đồng ý cho được, nhưng mà cháu biết mà, chúng tôi cũng không phải vì tiền của cháu mới đồng ý đâu, chỉ thấy cháu thật lòng thích Ni Ni mới đồng ý, hai đứa bây giờ đang ở chung đúng không, chú với dì cũng không phải là người cổ hủ gì, đợi dì đi thu dọn hành lý của Ni Ni, hai đứa cứ nên ở với nhau cho quen trước khi cưới”. Đường mẹ nhanh chóng đem quà cất đi, vô cùng sợ giây tiếp theo Cố Vân Trạch sẽ đổi ý.

“Chú gì cứ yên tâm, tiền này tiết kiệm cũng là cho Ni Ni tiêu, bây giờ cháu đưa cho ba mẹ của em ấy cũng là như ý nguyện, mật khẩu là sinh nhật của Ni Ni, hai người cứ tự nhiên dùng ạ.”

Cố Vân Trạch không hề nói dối, anh quả thật từ ngày nhìn trúng Đường Ni Ni là bắt đầu tích tiền, mỗi lần nhớ đến cô là liền bắn vào thẻ một vài vạn, cứ vậy mấy năm trong thẻ liền có hai trăm vạn rồi.

Hiện giờ người cũng đã thao xong rồi, liền không cần giữ lại cái thẻ này nữa, không bằng đưa cho cha mẹ của cô để hai người tác hợp, từ đó có thể thao cô đến hết đời.

Đường cha vội thì thầm vào tai vợ mình: "Sinh nhật Ni Ni là ngày bao nhiêu vậy?"

"Ai nha, hỏi con trai là biết, mỗi năm sinh nhật con bé nó đều tặng quà mà".

Đường mẹ tươi cười đứng lên: “Tiểu Cố ngồi chơi một lát nha, chờ dì thu dọn hành lý của Ni Ni”. Đường mẫu không kiên nhẫn nói thầm một câu, rồi sau mặt tươi cười nói với Cố Vân Trạch: “Tiểu cố, cháu ngồi chơi một lúc nhé, dì đi gọi Ni Ni thuận tiện thu xếp hành lý cho con bé luôn".

“Lão Đường ông như thế nào mà đến nước cũng không rót cho tiểu Cố uống, mau đi rót nhanh!”. Đường mẹ trước khi đi còn không quên xô đẩy Đường cha một hồi.