Chương 14

Đường mẹ đi vào phòng ngủ của Ni Ni, tùy tiện thu dọn chút quần áo với đồ dùng sinh hoạt của cô vào một cái va li, sau đó đi đến bên Đường Ni Ni lay lay cô, mặt không hổ thẹn nói: “Chẳng phải con không thích tên nhóc tiểu Vạn kia sao? Giờ mẹ thành toàn cho con và tiểu Cố, sau này ở chung phải nhớ chăm sóc tiểu Cố thật tốt, đừng có ương bướng nghe chưa?”

Đường mẹ oang oang nói một lúc lâu, Ni Ni vẫn như cũ ngủ say, đến mí mắt cũng chưa chớp một cái.

Vừa vặn lúc này Cố Vân Trạch cũng vào phòng, Đường mẹ liền cười nói: “Cháu nhìn xem nha đầu này ham ngủ quá, gọi thế nào cũng không tỉnh, hành lý dì đã thu thập xong rồi, hai đứa lúc nào đi cũng được”.

Cố Vân Trạch nhìn Đường Ni Ni ngủ đến say sưa ngọt ngào, nhịn không được giương khóe miệng, anh sao lại không biết lý do Đường Ni Ni lại ham ngủ như vậy chứ, hôm nay xác thật thao cô quá tàn nhẫn, hạ thân Ni Ni bây giờ sưng đỏ vô cùng, nhưng anh không chịu nổi liền muốn buổi tối thao cô thêm mấy lần nữa.

Cố Vân Trạch nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ của mình, bằng không ngay dưới mí mắt của mẹ cô côn ŧᏂịŧ mà cương lên thì thật không tốt.

“Không việc gì thưa dì, em ấy mệt thì để cho em ấy ngủ”. Cố Vân Trạch nói tới đây dừng một chút, Đường mẹ cho rằng Cố Vân Trạch muốn rời đi trước một mình thì định bụng khuyên giải một hồi, nhưng anh lại nói tiếp: “Cháu ôm em ấy xuống lầu, phiền dì cầm hộ cháu hành lý ạ”.

Anh vừa mới biết mùi vị của cô, đang cao hứng vô cùng sao có thể nguyện ý mà buông tha Ni Ni, tuy biết Đường mẹ sẽ cho anh ở lại đây nhưng ở nhà cô sao có thể làʍ t̠ìиɦ thoải mái như tại khách sạn được.

“Không phiền, không phiền, lão Đường nhanh cùng tôi đưa con gái với con rể xuống lầu”. Đường mẹ xách hành lý vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ của Ni Ni.

Cố Vân Trạch tiến tới mép giường, tham lam nhìn dung nhan xinh đẹp của Ni Ni khi đang ngủ, anh cúi người xuống khẽ hôn lên giữa trán cô, sau đó ôn nhu nói: “Ni Ni, về khách sạn rồi ngủ tiếp nha em?”

“Không cần ~~ ở nhà ngủ ~~”. Đường Ni Ni đang ngủ ngon lành, mơ hồ mà nói mê.

“Ở nhà ngủ thì anh làm em như thế nào được ~~”. Cố Vân Trạch nhẹ giọng khıêυ khí©h ở bên tai Đường Ni Ni, nói xong cố ý mυ"ŧ nhẹ thùy tai của cô vài cái.

Nhưng Đường Ni Ni ngủ vô cùng say sưa, bực bội ậm ừ một câu không muốn liền xoay người tiếp tục ngủ.

Cố Vân Trạch bất đắc dĩ, đành phải khom người bế bổng Ni Ni đi xuống dưới lầu, đặt cô ở ghế phụ rồi cài chắc dây an toàn, sau đó cùng cha mẹ Đường hàn huyên vài câu xong liền chở người trở về khách sạn.

Hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy như vậy liền cố ý chế nhạo nói: “Mẹ Ni Ni nhanh như thế lại đổi con rể à, chiếc xe này so với chiếc xe trước lại càng đắt hơn nha, là xe thể thao hả”.

“Đúng vậy, cũng tại con gái nhà tôi được nhiều người theo đuổi quá, đây vừa mới kết giao thôi mà con rể đã đưa lễ vật tới hơn một ngàn vạn rồi”. Đường mẹ đâu có ngốc, bà nghe ra giọng điệu trào phúng của hàng xóm liền trợn mắt khoe khoang lại.

“Nhiều như vậy cơ, hóa ra là các người bán con gái mới được vậy”. Hàng xóm này cũng là một bà cô thích ba hoa chích chòe, vô cùng chướng mắt bộ dáng khoe khoang của Đường mẹ liền hung hăng nói bậy.

Đường cha tức điên muốn tiến lên cãi nhau một trận thì bị cánh tay thô béo của Đường mẹ ngăn lại, bà quay sang châm chọc nói: “Bà muốn bán cũng không được đâu, còn không nhìn lại đứa con gái xấu xí nhà mình có ai thèm mua sao?!”

Dứt lời liền đánh mông lớn, túm Đường cha lên lầu.

Bà hàng xóm tức điên lên vẫn tiếp tục mắng với theo: “Cũng không biết con gái lớn lên giống ai, rõ ràng tướng mạo hai người bình thường mà sinh ra một đứa yêu nghiệt!”

Sau khi tới khách sạn, Cố Vân Trạch ôm Đường Ni Ni đặt lên trên giường, nhìn gương mặt vô cùng mị hoặc xinh đẹp của cô đang ngủ say, hạ thân không tiền đồ lại phấn chấn, Cố Vân Trạch vốn muốn để Ni Ni ngủ một lúc nữa nhưng côn ŧᏂịŧ lớn cương lên thật sự rất khó chịu.

Đành phải xốc váy của cô lên, cởϊ qυầи lót ra rồi dùng bàn tay xoa xoa âʍ ɦộ sưng đỏ, chờ có dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra liền gấp không chờ nổi đem côn ŧᏂịŧ nhét vào tiểu huyệt của Đường Ni Ni.