Ngoại truyện 3: Triệu Thành Trung (2)

Giữa tháng mười hai thời tiết lạnh giá, trường bọn họ chuẩn bị có cuộc thi học sinh giỏi Toán cấp tỉnh, hai người Thành Trung và Tường Lâm đều có tên trong danh sách thi.

Trước kỳ thi khoảng vài ngày, Tường Lâm bị cảm cúm, cũng may sau khi uống thuốc cũng đỡ được phần nào.

Triệu Thành Trung giả bộ lo sốt vó, hết mua thuốc lại chăm ngày chăm đêm. Hôm đó anh ta mua một bát cháo thịt bằm, lúc đổ cháo ra bát, lấy một gói thuốc bột màu trắng trong túi ra, do dự một chút rồi cắn răng quyết tâm đổ hết vào, quấy lên.

“Tường Lâm, tớ mua cháo cho cậu, mau ăn đi cho nóng.”

Sau đó nằng nặc đòi bón cho Tường Lâm ăn. Mùi gay của thuốc bị mùi thơm của thịt và hành hoa át đi, Tường Lâm không nghi ngờ gì cả, ăn hết cả bát. Buổi chiều khi đang ôn bài, sắc mặt Tường Lâm bỗng trắng bệnh, bụng đau quặn lại, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Triệu Thành Trung hả hê nhìn anh chạy vào nhà vệ sinh hết lần này đến lần khác, ngoài mặt thì vẫn giả vờ lo lắng:

“Cậu ổn chứ?”

Tường Lâm đã mệt không nói ra hơi, chỉ lắc đầu, bụng lại đau quặn lại, anh tiếp tục chạy vào nhà vệ sinh.

Tường Lâm tiêu chảy suốt một ngày một đêm, cuối cùng vì mất nước quá nhiều nên ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Chỉ còn hai ngày nữa là ngày thi, với tình trạng sức khỏe của cậu thì không thể nào tham gia được, cuối cùng ban giám hiệu cắn răng gạch tên cậu đi, thay bằng một người khác.

Tường Lâm cũng không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ thấy lo lắng cho Triệu Thành Trung, mấy ngày này anh ta mất ăn mất ngủ để ôn luyện.

Kỳ thi lần này, Triệu Thành Trung đạt giải nhất toàn tỉnh, trở thành người được mọi người tung hô. Tường Lâm cũng vui thay cho anh ta, ôm lấy bạn mình vỗ vỗ vai:

“Cậu thật tuyệt vời!”

Khóe miệng của Triệu Thành Trung thoáng cứng đờ sau đó cười xòa:

“Đâu có, nếu cậu đi thì giải nhất này phải thuộc về cậu mới đúng.”

Tường Lâm xua tay:

“Giải gì chứ, tớ chẳng quan tâm. Hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được, dù sao thì thi cử xong rồi, nghỉ xả hơi một tí thì có sao đâu.”

Tuy rằng mục đích đã đạt được nhưng trong lòng Triệu Thành Trung có thứ gì đó không được tự nhiên, cố dằn lòng ép xuống, thầm nghĩ, thôi hai tuần nữa sinh nhật cậu ta rồi, tặng món quà gì đó cho cậu ta coi như xin lỗi vậy.

Ngày 28 tháng 12, Tường Lâm đứng ở cổng khu vui chơi đón gió, chà xát hai cánh tay vào nhau, thỉnh thoảng lại hà hơi. Đúng lúc này, người hẹn anh cũng chạy đến, khẽ mắng:

“Khăn đâu mũ đâu, sao cậu không chịu mặc đồ hắn hoi vào thế hả?”

“Hì hì, tớ lười.”

Triệu Thành Trung nhíu mày không vui, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn Tường Lâm thành cái bánh trưng. Tường Lâm thò đôi mắt ra ngước lên nhìn chàng trai trước mặt, rõ ràng bằng tuổi mà người này lại cao lớn hơn anh nhiều.

Triệu Thành Trung quấn người xong, thấy anh chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn mình, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt. Anh ta né tránh ánh mắt đó, duỗi tay vào balo lấy ra một cốc trà sữa, nói:

“Cho cậu, quà sinh nhật.”

Tường Lâm há hốc miệng cầm cốc trà sữa trong tay, nói:

“Trời này mà uống trà sữa, với cả quà sinh nhật tớ sao bèo th…”

Lời chưa nói hết của Tường Lâm tắc trong cổ họng khi trên miệng cốc giấy xuất hiện một đôi chân, sau đó một cái đầu bông xù trắng như tuyết thò ra, dùng đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn anh.

Đây… đây là… Teacup Pomeranian!

Hai mắt Tường Lâm vụt sáng, ôm chú cún nhỏ vào lòng, mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt Triệu Thành Trung. Người và chó giống y chang nhau, đáng yêu không chịu được.

Triệu Thành Trung chỉ thấy tim mình đập bang bang, rất nhanh, rất mạnh. Tuy không hiểu cảm xúc đó là gì, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm Tường Lâm, dường như muốn khắc sau hình ảnh này vào trong lòng.

Tường Lâm khẽ nâng bé cún lên, cười híp mắt với Thành Trung, vui vẻ nói:

“Thành Trung cảm ơn cậu, món quà này tớ thích lắm luôn.”

Triệu Thành Trung nhìn dáng vẻ vui sướиɠ muốn bay lên của Tường Lâm, khẽ giật giật.

Tường Lâm rất yêu chú cún nhỏ này, đặt tên cho nó là Trà Sữa, đi đâu cũng ôm kè kè, đến nỗi Thành Trung bị gạt sang một bên phải thầm than thở: người không bằng chó.

Hai người bình lặng đi qua hết thời học sinh, tuy thành tích của Tường Lâm không hiểu sao cứ thấp dần, bị Triệu Thành Trung vượt qua rất xa nhưng anh không hề buồn tẹo nào.

Thậm chí còn lén lút nhìn trộm nguyện vọng thi đại học của Triệu Thành Trung sau đó cũng điền vào giống y như thế. Thời điểm Tường Lâm cầm giấy báo trúng tuyển giơ trước mặt anh ta cười tít mắt, Triệu Thành Lâm ngoài mặt thì cười nhưng nắm tay lại lặng lẽ siết chặt.

Lê Tường Lâm, cách xa tôi không phải là tốt sao, tại sao cứ đeo bám tôi như u hồn vậy, nếu vậy thì đừng có trách tôi.

Năm đầu tiên bước vào trường đại học, Phạm Thùy Vân được bầu làm hoa khôi, thời điểm đi thư viện nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng dưới tàng cây trong trường, ánh mắt ả ta sáng bừng lên.

Ánh mắt của ả không đặt trên người Triệu Thành Trung cao lớn đẹp trai, mà là chàng trai có nụ cười tỏa nắng bên cạnh. Chàng trai ngẩng đầu cười nói gì đó với chàng trai cao hơn, ánh mắt long lanh, tràn đầy lưu luyến và ỷ lại. Chàng trai còn lại cúi xuống nhìn anh, kiên nhẫn lắng nghe anh nói, ánh mắt chất chứa sự dịu dàng không sao hiểu nổi.

Trong lòng Phạm Thùy Vân dấy lên một cảm xúc kì lạ, ả ta muốn xen vào giữa hai người họ, đón nhận nụ cười sáng lạn của chàng trai kia và ánh mắt dịu dàng của người đàn ông còn lại.

Một buổi sáng đẹp trời, Tường Lâm đỏ mặt lúng túng nhận bức thư tình đầu tiên của Phạm Thùy Vân, ánh mắt hơi hơi dao động, nhìn thư tình trong tay lại nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, mặt càng ngày càng nóng hơn.

Triệu Thành Trung đứng ngay bên cạnh cảm thấy không vui, cực kỳ không vui, trong lòng đổ thừa rằng đó là ghen tị, ghen tị một người bình thường như Tường Lâm lại được cô gái xinh đẹp như thế tỏ tình, còn anh ta đẹp trai như vậy lại không được để ý tới. Trong lúc vô tình liếc qua Phạm Thùy Vân, bắt gặp ánh mắt lén lút nhìn mình của ả ta, trong lòng khinh bỉ.

Thì ra là một con đàn bà lăng loàn.

Thế nên, suốt những năm đại học, một bên ở bên giả vờ giả vịt quan tâm chăm sóc Tường Lâm, một bên thông đồng với bạn gái của anh, thậm chí còn kết bạn với một số thành phần xấu, thường xuyên tụ tập với nhau, lấy Tường Lâm ra làm trò cười.

Thành Trung không hiểu vì sao, lúc nghe Phạm Thùy Vân nói, Tường Lâm còn chưa cả nắm tay ả, anh ta bỗng cảm thấy vui mừng khôn xiết, có điều anh ta lại nghĩ rằng, mình tốt hơn Tường Lâm nhiều lắm.

Sau này, Phạm Thùy Vân vô tình có thai, đứa trẻ là của anh ta, lúc đó ả ta khó chịu nói rằng, hoặc là cưới ả, hoặc là ả sẽ nói cho Tường Lâm biết về quan hệ của hai người.

Khỏi phải nói lúc đó Thành Trung hoảng loạn đến mức nào, dường như anh ta rất sợ, sợ Tường Lâm biết được, sợ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, sợ sau này anh không muốn nhìn mặt mình nữa. Tình cảm đã rõ rành rành như thế nhưng bản thân Triệu Thành Trung hết lần này đến lần khác gạt đi.

Anh ta nói:

“Nhà Tường Lâm còn giàu hơn nhà tôi nhiều lắm, nếu cô muốn gả vào nhà giàu, thì hãy làm theo tôi.”

Sau đó, Triệu Thành Trung chuốc say Tường Lâm, để Phạm Thùy Vân cởϊ qυầи áo nằm bên cạnh anh.

Khó chịu, khó chịu, vì sao lại khó chịu thế này cơ chứ? Phải rồi, Phạm Thùy Vân là người đàn bà của mình, cho dù chả yêu đương gì nhưng để ả ta nằm cạnh bạn thân của mình như thế cũng thấy không vui. Chắc chắn là như thế rồi.

Sau đó Tường Lâm kết hôn, đôi mắt anh dần mất đi ánh sáng, nụ cười cũng không còn rực rỡ như trước nữa, hình ảnh Tường Lâm trước mắt thật xa lạ, khiến Triệu Thành Trung cảm thấy hoảng hốt, dường như đã mất đi thứ gì đó.

Phạm Thùy Vân phá thai, giả vờ bị xảy, Triệu Thành Trung biết rõ chắc chắn đứa nhỏ này không phải con của mình. Ả đàn bà này thực sự quá khốn nạn.

Về sau khi ả ta đừng trước mặt anh ta nói, ả cùng Tường Lâm làm rồi, trong khi ả đang phàn nàn về năng lực trên giường của Tường Lâm thì sóng gió trong lòng Triệu Thành Trung cuộn trào, anh ta cảm thấy mình đang ghen, nhưng mà chính anh ta cũng không rõ mình ghen với ai, vì sao lại ghen.

Anh ta chỉ biết, ôm lấy Phạm Thùy Vân, chiếm lấy ả đàn bà này, ả sẽ không cùng Tường Lâm làm chuyện đó nữa.

Triệu Thành Trung cảm thấy mình thật khó hiểu, cứ cho là trong lòng có Phạm Thùy Vân đi, sau khi biết ả ta có nhiều tình nhân, lại không hề khó chịu như ngày đó, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy vui mừng. Anh ta không hiểu, cũng không đi tìm hiểu, cho nên đã bỏ lỡ mất một điều mà anh ta luôn tìm kiếm.

Ngày hôm đó, Tường Lâm bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị một người đàn ông xa lạ nào đó chiếm đoạt, cảm giác khó hiểu trong lòng anh ta lại trỗi dậy. Khi người mà anh ta luôn coi thường nhìn anh ta, yêu cầu anh ta làʍ t̠ìиɦ với mình, anh ta cảm thấy mình nên từ chối, nhưng khi đôi mắt long lanh ấy dần nhòe đi, nước mắt rơi xuống, cõi lòng anh ta như dao cứa qua, đau đến không thở nổi.

Hôn Tường Lâm, ôm anh, chiếm đoạt anh, để anh hoàn toàn thuộc về mình, lúc này Triệu Thành Trung mới vỡ òa, thì ra là thế, thì ra… mình yêu cậu ấy từ bao giờ, yêu chính người bạn thân của mình.

Nhưng… muộn mất rồi.