Chương 47

Trước khi

nói

chuyện với Minh Lạc, Minh lão thái gia xin gặp Túc vương.

Lúc

hắn

còn nằm

trên

giường bệnh

đã

sai người đưa tin xin gặp Túc vương, Triệu Thành cũng

không

so đo với

hắn, tự mình đến gặp, ngày 29, trước giao thừa

một

ngày.

Minh lão thái gia vẫn còn rất yếu,

hắn

dựa vào nhuyễn tháp, thanh

âm

khan khàn

nói: “

không

thể hành lễ với vương gia, xin vương gia thứ lỗi.”

Triệu Thành

nói: “không

cần đa lễ.”

không

khách sáo

nói

cái gì mà ‘ quốc công gia bệnh nặng, vốn là bản vương nên đến cửa thăm hỏi’

Minh lão thái gia cười khổ,

nói: “ Vương gia, Minh gia là Thừa Ân công phủ, nhà mẹ đẻ của thái hậu nương nương, mười mấy năm qua hưởng hoàng ân, nhìn

thì

như đứng trong giới huân quý thế gia kinh thành, phồn hoa như gấm, nhưng thực ra bên trong

đã

sớm mục nát, chỉ cần ngoại lực đẩy

nhẹ

có khả năng toàn gia tộc

sẽ

sụy đổ.”

Triệu Thành nở nụ cười, nhưng chỉ như chợt lóe, Minh lão thái gia thấy mặt

hắn

lạnh lùng

không

biểu tình.

hắn

dường như là được ngâm trong lạnh lùng, toàn thân tản ra

âm

hàn, bất quá mấy lần tiếp xúc, tâm cơ, mưu lược của

hắn

làm người kinh sợ,

không

rét mà run.

Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu lại sinh ra đứa con trai như vậy.

Nếu

nói

lúc đầu Minh lão thái gia cảm thấy dù sao ngoại tôn cũng tại hoàng vị nhiều năm, trong ngoài triều cũng có nhân thủ minh, ám mà tiên đế bày bố, Túc vương bất quá là vương gia lớn lên ở nơi man hoang, tuy có binh quyền nhưng chưa chắc có lực chưởng khống triều đình, nữ nhi và ngoại tôn chưa chắc

không

có phần thắng, chưa đến

một

năm, cũng chỉ mấy tháng, Minh lão thái gia thấy hành động của

hắn

liền biết mình

đã

mười phần sai.

hắn

ho khan hai tiếng, thấy Túc vương

không

lên tiếng, liền

nói

tiếp: “ vương gia, chuyện mấy ngày nay của Minh gia chắc hẳn vương gia

đã

biết. lão thần thẹn với thứ tử, thẹn với tôn nữ

một

tay mình nuôi lớn, dù biết hết thảy nhưng làm

không

được bao nhiêu. Điều có thể làm chỉ là xử lý Chu thị, ước thúc trưởng tử, để

hắn

có thể an toàn rút khỏi triều đình.

hắn

là người ngoan độc, nhưng lão thần lại

khônglàm được người tuyệt tình, cho nên sợ rằng trong mắt lạc tỷ nhi

sẽ

thấy lão thần bao che đích tôn. Nhưng lão thần già rồi, chỉ có

một

đứa con trai này, làm

không

được việc tự tay xử lý

hắn. nhưng lão thần có thể làm được, chính là tương lai nếu vương gia muốn xử lý

hắn, lão thần

sẽ

không

nói

nhiều hơn

một

câu,

sẽ

không

cầu tình trước mặt Lạc tỷ nhi.”

hắn

nói

điều này là cách xử lý chuyện này, cũng như thăm dò Túc vương.

Triệu Thành

không

cảm thấy hứng thú với việc

hắn

thăm dò.

Minh lão thái gia cười khổ, chậm rãi lấy cốc nước

trên

bàn uống

một

ngụm, mới

nói

tiếp: “lão thần xin gặp vương gia cũng

không

phải muốn xin vương gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho trưởng tử của lão thần, buông tha Minh gia.”

“ Lão thần xin gặp vương gia, chỉ muốn hỏi vương gia

một

câu, lão thần có thể giao phó tôn nữ cho vương gia? Tương lai vương gia có thể nể tình nhi tử của lão thần bỏ mình vì vương gia, mẫu thân nàng cũng vì vậy mà mất, là do người chí thân của nàng làm hại, cho nên từ trước đến nay nàng cơ khổ, thuở

nhỏ

nhiều tai nạn, tuy có người thân nhưng lại đều là người khó dò, chỉ muốn hút cạn xương máu của nàng. Vương gia, ngài có thể nhớ kĩ những thứ này, khi Minh gia sụp đổ, vẫn có thể bảo hộ nàng chu toàn.”

nói

đến đây, nghĩ đến thứ tử, cùng Minh lạc nhiều năm gặp tai nạn ‘ ngoài ý muốn’ nước mắt rơi đầy mặt

Minh lão thái gia

nói

mọi câu đều là chân thành, nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Thành là người lãnh huyết lại am hiểu mưu lược,

hắn

cảm thấy Minh Lạc chịu khổ là

thật, nhưng lời Minh lão thái gia

nóihắn

cảm thấy Minh lão thái gia

đang

lấy lui làm tiến, muốn lợi dụng vận mệnh thống khổ của Minh lạc do bọn

hắn

tạo ra đến mưu cầu đường lui cho mình.

hắn

như là đồ vật lạnh tanh,

không

mảy may cảm động.

hắn

nói: “ nàng là vương phi của bản vương,

không

cần bản vương bảo hộ nàng, tự nàng cũng có thể được chu toàn.” Vì

hắn

sẽ

cho nàng quyền hành của

một

vương phi,

hắn

sẽ

trông coi nàng trưởng thành, nàng có thể tự bảo vệ chính mình.

“ về phần Minh gia, vô luận bản vương coi trọng nàng như thế nào, chuyện bản vương muốn làm, dù quốc công gia và lão phu nhân khẩn cầu nàng cũng

không

hữu dụng, chỉ làm cho nàng nhìn

rõ, quốc công gia và lão phu nhân bao che kẻ thù gϊếŧ phụ mẫu nàng như thế nào, đem quan hệ của nàng với Minh gia đẩy xa mà thôi. Cho nên người cơ trí như quốc công gia hẳn

sẽ

biết nên làm gì.”

hắn

chậm rãi

đi

tới trước của sổ, nhìn bóng đen dần bao phủ bên ngoài

nói

“ quốc công gia, thủ đoạn của bản vương từ trước đến nay rất nhiều. các ngươi làm nàng thống khổ

một

lần, ta

sẽ

làm các ngươi thống khổ gấp trăm lần.”

Trong lòng Minh lão thái gia vừa sợ vừa lạnh,

hắn

thậm chí

không

biết nên vui vì Túc vương

thật

tâm quan tâm tôn nữ hay sợ hãi vì Túc vương quá lạnh lùng. Nhưng

hắn

biết chỉ cần bọn

hắn

quan tâm tôn nữ, Minh gia liền

sẽ



một

chút hi vọng, dù

hắn

không

muốn thừa nhận nhưng đây là

sự

thật.

Minh lão thái gia thở dài,

nói

: “ lão thần đương nhiên biết. VƯơng gia, lão thần

không

cho được nàng công đạo, thậm chí điều cơ bản nhất là che chở nàng lớn lên cũng

không

thể làm tốt, nơi nào có tư cách cầu nàng, vương gia yên tâm.”

“ mặt khác, vương gia,

sự

tình lần này nhất là chuyện phụ thân Lạc tỷ nhi truyền vào cung, bị thái hậu biết được, tâm tư thái hậu thâm trầm, lão thần sợ thái hậu

sẽ

gây bất lợi cho Lạc tỷ nhi, cũng có thể

sẽgây gợn sóng cho hôn

sự

của vương gia, cho nên chỗ thái hậu

sẽ

chỉ biết năm đó Chu thị ghen ghét nên

đã

hại chết mẫu thân a Lạc, chuyện khác lão thần

sẽ

giấu diếm, xin vương gia thành toàn.”

“ nhưng nếu vương gia có biện pháp tốt hơn, chỉ cần lạc tỷ nhi

không

bị tổn thương, lão thần

sẽ

khôngnhiều hơn

một

lời.”

Ánh mắt Triệu Thành sâu sâu,

hắn

nhìn Minh lão thái gia nặng nề

nói: “ quốc công gia, đây là chuyện nhà của ngài, hỏi bản vương cũng vô dụng. chỉ cần quốc công gia nhớ kĩ, thủ đoạn của bản vương rất nhiều, tội của Minh thượng thư,

trên

tay bản vương cũng

không

chỉ dừng lại ở chuyện năm xưa mà thôi, tham ô,

không

làm tròn trách nhiệm, bán quan, bản vương suy nghĩ lúc nào

thì

nên dùng. Chỉ cần ai làm vương phi của bản vương chịu chút tổn thương bản vương đều có biện pháp làm kẻ đó tru di cửu tộc

không

nơi táng thân.”

nói

đến đây dừng

một

chút, ngữ đạo mềm

một

chút “ về phần quốc công gia, vẫn là dưỡng bệnh

thậttốt

đi, ngài cũng

đã

nói, trưởng tử của ngài tàn nhẫn vô tình,

hắn

không

muốn a Lạc gả cho bản vương, mà ngài lại hết lần này đến lần khác cản đường

hắn,

nói

không

chừng lúc nào đó

hắn

lại nghĩ ra cách để a Lạc giữ đạo hiếu đến ngăn cản hôn kỳ của bản vương.dù sao chuyện gϊếŧ người thân

không

phải

hắnchưa làm qua.”

Sắc mặt Minh lão thái gia đại biến, miệng ngập ngừng muốn

nói

gì đó nhưng yết hầu lại như bị cái gì chặn lại, phát

không

ra

âm

thanh.

Triệu Thành nhìn dáng vẻ bị kinh sợ của Minh lão thái gia, cười

nói



nói

như thế, đêm dài lắm mộng, bản vương thấy bản vương vẫn là nghĩ cách đẩy nhanh hôn kỳ

một

chút cho thỏa đáng, đến lúc đó mong rằng quốc công gia

không

cản trở”

Minh lão thái gia nhìn

hắn

chằm chằm, còn chưa thoát được khỏi lời

nói

của

hắn, chỉ thấy Triệu Thành

nói

xong quay người rời

đi, chỉ

một

lát trong phòng chỉ còn hai ánh nến lay động, trong lòng Minh lão thái gia run sợ.

***

Tháng ba là đại hôn của Minh Tú, chỉ còn lại ba tháng, Minh lão thái gia sau khi

nói

chuyện với Minh Lạc, đầu năm Minh lão phu nhân liền vào cung gặp thái hậu nương nương, qua mười lăm trong hậu viện Minh phủ xuất

hiện

một

am ni

cô, cấm đoán Chu thị ở trong đó.

Minh lão thái gia hứa hẹn với Minh Lạc, đợi sau khi Minh Lạc đại hôn

sẽ

để Chu thị chết bệnh, miễn cho trong nhà có tang, Minh Lạc dù

không

phải giữ đạo hiếu nhưng cũng xúi quẩy. về phần chuyện phụ thân Minh Lạc chiến tử, hai người

không

nói

đến.

Kỳ

thật

Minh Lạc cũng

không

trông cậy vào tổ phụ hoặc tổ mẫu

sẽ

thay mình báo thù, nàng náo chuyện này ra là vì muốn công khai quyết liệt với đại phòng,

không

muốn bọn

hắn

tiếp tục khua chân múa tay với mình, luôn nghĩ cách nhét người vào viện nàng hoặc xách ‘ ơn dưỡng dục’ ra

yêu

cầu này nọ.

Trận này coi như đạt được mục đích.

Xa thị

thì

thở dài

một

hơi, nàng ta biết tạm thời nàng ta

sẽ

an toàn,

sự

tình trong phủ phức tạp, sau khi Minh lão phu nhân liên tực cân nhắc,

đã

lệnh nàng ta quản chuyện bếp núc. Bất quá Minh gia làm vậy là để khi người ngoài nhìn vào

sẽ

thêm

một

phần kính ý, thu hảo cảm từ chỗ tối.

Nữ nhi bàng chi dòng chính Xa gia

không

ít, cũng gả vào

không

ít nhà quyền quý. Xa gia xảy ra chuyện những nữ nhi Xa gia kia

không

phải bị ‘ chết bệnh’

thì

cũng là hòa ly, có thể toàn thân chấp chưởng bếp núc của gia tộc cũng chỉ có Minh gia.

Minh Lạc dự định sau mười lăm

sẽ

chuyển về Kỳ Mai trang ở,

hiện

nay Minh lão thái gia Thừa Ân công phủ bệnh nặng, Chu thị bị cấm túc, ánh mắt Minh Tú và Minh Thiệu Án nhìn Minh Lạc có thể

nói

là hận

không

thể ăn nàng, thậm chí Minh đại lão gia, Minh thượng thư ngẫu nhiên cũng ném cho nàng ánh mắt như nàng gϊếŧ phụ mẫu

hắn, phi.

Cho nên bầu

không

khí của Minh phủ thâm trầm đến đáng sợ.

Trước khi dọn đến trang tử, Minh Lạc

không

muốn lưu lại trong phủ, vì gần năm mới, dù mọi người tâm

sự

nặng nề, cũng phải trưng ra bộ mặt tươi cười tiếp đãi khách hoặc

đi

nhà khác làm khách, vì vậy Minh Lạc liền thường lấy cớ lánh ra ngoài, thuận tiện xem sinh ý của những cửa hàng mẫu thân nàng để lại,

nói

thật, nàng vì cả ngày vội vàng, trùng sinh

đã

hơn nửa năm mà nàng dường như đều

không

ra ngoài

đi

dạo.

Sau đó

không

nghĩ tới nàng

sẽ

gặp người

đã

lâu

không

gặp ở

một

tửu lâu, Cảnh hạo

Lần trước gặp mặt hình như ở Thanh Nguyên tự,

hắn

nói

với nàng, nàng hãy gả cho

hắn, mà lần này gặp mặt, hai người đều

đã

đính hôn, hôn kỳ của Cảnh Hạo là tháng tư, cũng chỉ còn hơn ba tháng.

Nhưng

trên

người

hắn

không

có chút hỉ khí của người sắp thành thân và hồi Tây Phiền, ánh mắt ủ dột, cũng mất

đi

vẻ kiêu ngạo bất tuần của thế gia công tử trước kia, thành thục nội liễm hơn, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Dù sao Cảnh Hạo cũng có ân cứu mạng nàng, Minh Lạc trông thấy

hắn

ủ dột, dáng vẻ



ràng có chuyện muốn

nói, liền để Thanh Diệp và Diệp Ảnh lui ra giữ cửa, sau đó

nói: “

thật

trùng hợp,

khôngnghĩ tới lại gặp được thế tử ở đây.”

Cảnh hạo nhìn nàng

một

chút,

nói: “

không

phải trùng hợp, sau khi nàng đính hôn ta vẫn muốn gặp nàng

một

lần, nhưng nàng rất ít ra ngoài, bên người lại thủ vệ sâm nghiêm, ta

không

có cơ hội đến gần. mấy ngày nay nàng ra ngoài nhiều lần, tửu lâu này là sản nghiệp của ta. Lần trước nghe nàng

nóichuyện phiếm, ta liền cố ý để người truyền ra tửu lâu này có đồ ăn và điểm tâm nàng thích, cố ý dẫn nàng qua đây.”

Minh Lạc ngạc nhiên.

Nhưng điều nàng nghĩ đến đầu tiên

không

phải chuyện phong hoa tuyết nguyệt,

không

phải Cảnh thế tử tình cảm chấp nhất với nàng- mặc dù Cảnh hạo từng bày tỏ ý nghĩ muốn cưới nàng, nhưng ấn tượng của nàng đối với

hắn

từ đầu đến cuối chỉ dừng lại ở thái độ lãnh đạm ngạo mạn của Cảnh hạo trong quá khứ.

Giờ phút này điều đầu tiên nàng nghĩ đến, khó trách thượng vị giả

không

muốn để người ngoài biết

yêuthích của bản thân, vì trong lúc lơ đãng những thứ

yêu

thích này

sẽ

bị người khác lợi dụng, xảy ra chuyện bất trắc.