Chương 46

Minh đại phu nhân bị Minh lão phu nhân cấm túc, sau đó Minh lão thái gia trong lúc

nói

chuyện với Minh đại lão gia lại bị bệnh, cửa ải cuối năm vốn bận bịu, lúc này tâm Minh lão phu nhân đều ở bệnh tình của Minh lão thái gia,

không

rảnh quan tâm chuyện khác nên tạm thời để Xa thị và Minh Tú chưởng

sự.

Bệnh của Minh lão thái gia

nói

nặng

không

nặng

nói

nhẹ

không

nhẹ, ngày thứ hai

đã

tỉnh lại, có thể

nóichuyện, chỉ là thái y

nói, lần này minh lão thái gia khí huyết công tâm, dù cứu được nhưng ảnh hưởng lớn đến thân thể, coi như điều dưỡng thỏa đáng cũng

không

thể như xưa cho nên

không

thể chịu được đả kích lớn, nếu bị như hai lần trước, sợ là

nhẹ

thì

trúng gió, nặng

thì

tổn thương tính mệnh

Sau khi Minh lão thái gia tỉnh

thì

để cho tôn tử lui xuống, chỉ còn lại Minh lão phu nhân chiếu cố, chỉ là trước khi Minh Lạc rời phòng, Minh lão thái gia gọi nàng lại, kéo tay nàng khó khăn

nói

: “ Lạc, Lạc tỷ nhi, sau này tổ phụ

sẽ

tìm con, tạm thời con cứ yên tâm chờ, tổ phụ chắc chắn

sẽ

làm chủ cho con.”

Đây là tổ phụ kiếp trước đau

yêu

nàng nuôi nàng lớn, trong lòng Minh Lạc dù đủ loại oán nhưng lúc này nhìn Minh lão thái gia ốm yếu

không

chịu nổi, tóc trắng, phảng phấp lập tức già

đi

chục tuổi trong lòng cảm thấy đau nhức, nàng nhịn

một

chút, nhưng nước mắt vẫn

nhỏ

xuống,

nhỏ

trên

tay Minh lão thái gia, vì cái gì cũng

không

biết, vì mình hay vì tổ phụ hay vì phụ mẫu chết thảm.

Tổ phụ bộ dáng chịu đả kích lớn như vậy khẳng định

đã

biết mọi chuyện. cơ hồ Minh Lạc

không

cần chứng cứ cũng biết cái chết của phụ mẫu mình nhất định là do đại bá phụ ra tay.

Nàng khó nhọc

nói: “ tổ phụ, người phải dưỡng thân thể

thật

tốt, tôn nữ

sẽ

đợi người tốt lên.”

Nàng chưa hề

nói

: “ cái gì cũng

không

quan trọng bằng thân thể người” nàng

nói

“ tôn nữ chờ người tốt lên.”

Trong lòng Minh lão thái gia thở dài, yếu ớt vỗ tay nàng, để nàng lui xuống, trong phòng chỉ còn Minh lão phu nhân.

***

Đêm đó Minh lão thái gia cũng

không

gọi Minh Lạc, mà người bận bịu

một

ngày là Minh Túc lại đến gõ cửa viện Minh Lạc.

Minh Tú là có tư tâm, hai năm nay thái độ của tiểu hoàng đế với nàng làm tâm tính nàng ta mất cân bằng, mất bình tĩnh, nàng ta lại cũng

không

ngu. Chuyện phát sinh hôm qua, đầu tiên là Minh Lạc và mẫu thân xảy ra vấn đề, sau đó tổ mẫu cấm túc mẫu thân, dù tối qua đột nhiên tổ phụ bị bệnh, trong nhà hỗn loạn cũng

không

gỉai lệnh cấm, nàng ta

đi

tìm phụ thân, phụ thân cũng

không

gặp, những chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.

Từ lời

nói

hôm qua của Minh Lạc, dù nàng ta

không

thể tin nhưng cũng đoán được cái chết của mẫu thân Minh lạc sợ là

không

thoát được quan hệ với mẫu thân nàng ta.

Còn có lúc rời phòng tổ phụ, nghe tổ phụ

nói

“ con yên tâm chờ, tổ phụ chắc chắn làm chủ cho con.”

Làm chủ cái gì?

không, chuyện năm xưa dù thế nào cũng

không

nên bị lật ra. Chẳng mấy chốc

sẽ

là đại hôn của nàng ta, tổ phụ và mẫu thân tuyệt đối

không

thể xảy ra chuyện!

Cho nên nàng ta đến đây gặp Minh Lạc.

Minh Lạc thấy Minh Tú vào cũng

không

lên tiếng, thậm chí nàng vẫn ngồi

không

đứng dậy, càng

khôngkhách khí hành lễ, lệnh người pha trà.

Nàng tuyệt

không

muốn chào hỏi nàng ta, về sau cũng

không

muốn chào hỏi nàng ta.

Minh Tú phất tay cho mọi người lui xuống, Thanh Diệp nhìn Minh Lạc, Minh Lạc gật đầu mới lui ra ngoài cửa phòng đứng gác

Minh Tú nơi: “ Tam muội, nếu năm đó mẫu thân ta làm chuyện gì có lỗi với mẫu thân muội, ta có thể thay mẫu thân bồi tội với muội

không, xin muội nể tình mười mấy năm dưỡng dục của Minh gia chúng ta với muội, tổ phụ tổ mẫu

yêu

thương muội vài chục năm, đem chuyện quá khứ đặt xuống,

không

nhấc lên được

không?”

Minh Lạc ngẩng đầu nhìn nàng ta, ghét quá hóa cười,

nói

“ Minh Tú, công ơn dưỡng dục của Minh gia,

yêu

thương của tổ phụ tổ mẫu, những thứ này

thì

có quan hệ gì với mẫu thân ngươi, có quan hệ gì với ngươi, dựa vào cái gì vì những thứ đó mà ta phải bỏ qua chuyện quá khứ? Ngươi có tư cách gì để ta buông xuống, dựa vào cái gì bồi tội với ta, chỉ bằng ngươi há miệng

nói

mấy câu đó sao?”

Mặt Minh Tú đỏ bừng, giận dữ.

Nàng dám

nói

chuyện với mình như vậy, chỉ là bé

gái

mồ côi mà dám

nói

như vậy với mình, ai cho nàng lá gan này? Túc vương sao? Nàng còn chưa gả

đi

đâu!

Nhưng Minh Tú

không

phải người thường, nàng ta nhịn xuống.

Nàng ta nghiêm nghị

nói: “ Tam muội, ngươi

không

thấy tổ phụ bệnh thành dạng gì sao? Ngươi dám

nóibệnh của tổ phụ

không

quan hệ đến ngươi,

không

phải ngươi nhấc lên nên tổ phụ mới như vậy sao? Ngươi

không

nghe thấy thái y

nói

sao, tổ phụ

không

thể bị kí©h thí©ɧ, nếu

không

nhẹ

thì

trúng gió, nặng

thì

tổn thương tính mệnh, dạng này còn

không

làm cho ngươi buống xuống, nhất định làm lớn lên, hại chết tổ phụ tổ mẫu mới bằng lòng bỏ qua!?”

A, nàng để lộ chuyện quá khứ, tổ phụ bị bệnh là do nàng hại?

Nàng cũng

không

nhịn, nàng đứng lên, chỉ ra cửa: “cút ra ngoài! Các ngươi gϊếŧ người, ta lột bộ mặt

thật

của các ngươi, tổ phụ bị bệnh, chẳng lẽ còn muốn đặt tội danh hại chết tổ phụ lên đầu ta? Chẳng lẽ

không

phải vì tổ phụ biết các ngươi gϊếŧ người nên mới bị bệnh? Ta cho ngươi biết, muốn ta dừng tay, mơ tưởng!”

“ ngươi!”

Minh Tú bị lời của Minh Lạc kí©h thí©ɧ, tôn nghiêm bị khiêu chiến, dưới cơn thịnh nộ muốn tát Minh Lạc nhưng Minh Lạc duỗi tay bắt được.

Minh Lạc hất tay nàng ta,

nói

“ ta bảo ngươi cút ra ngoài!”

Quay đầu

nói

với Thanh Diệp ngoài cửa: “ Thanh Diệp tiễn khách!”

Thanh Diệp đẩy cửa vào, Minh Tú tức giận đến toàn thân phát run, nàng ta

nói

với Minh Lạc: “ ngươi, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, dồ bất nhân bất hiếu, Minh gia vậy mà nuôi ra đồ bạch nhãn lang như ngươi! Ngươi có rằng ngươi thành hôn thê của Túc vương

thì

đã

cứng cánh rồi sao?

hắn

còn chưa cưới ngươi đâu, ngươi chờ đó cho ta! Ngươi hại chết tổ phụ tổ mẫu ta

sẽ

không

tha cho ngươi, thái hậu nương nương cũng

sẽ

không

tha cho ngươi!”

“ cút ra ngoài!”

“ nhị



nương, mời!”

“ Phanh”

một

tiếng, Minh Tú vỗ bàn, phát tiết nộ khí, quay người rời

đi.

Thanh Diệp cũng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn tiện thể khép cửa.

Cửa đóng lại, nước mắt Minh Lạc mới rơi xuống, nàng có thể chính khí phản bác Minh Tú nhưng những lời của Minh Tú như dao đâm vào nội tâm nàng, mối thù của phụ mẫu, mối hận kiếp trước, nàng

khôngmuốn buông tha cho bọn

hắn

thế nhưng nàng sợ là cũng

không

bỏ qua được cho chính mình.

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, lại nhìn thấy bên cạnh xuất

hiện

một

bóng đen, sau đó tay nàng bị nắm chặt, xúc cảm quen thuộc, sau đó nàng cảm thấy cái loại khí tức nhàn nhạt kia, cho nên

khônggiãy giụa.

hắn

ôm nàng

không

nói

gì.

thật

lâu nàng mới

nói: “ vì ta là hôn thê của ngươi cho nên mới có tư cách báo thù sao? Có phải nếu ta

không

phải hôn thê của ngươi hoặc sau này ngươi

không

cần ta nữa, ta liền nên bị bọn

hắn

giẫm dưới chân, mặc cho bọn

hắn

hút khô máu, mặc cho bọn

hắn

chà đạp? coi như ta vì ngươi mới có thể báo thù nhưng ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, đồ bất nhân bất hiếu, hung thủ hại chết tổ phụ, tổ mẫu?”

Triệu Thành đưa tay lau mặt nàng,

trên

tay dính đầy nước mắt,

nói: “ lời mà nàng ta

nói

ra, nàng cũng muốn để ý sao?”

hắn

chậm rãi

nói

“ A Lạc, nàng có biết có bao nhiều người hận ta, chỉ hận

không

thể chém ta ngàn lần, thậm chí lột da, rút gân ta, dùng đầu ta để tế vong linh người

đã

mất? có bao nhiêu người nguyền rủa ta chết

không

yên, hận

không

thể làm ta mãi

không

thể siêu sinh?

trên

tay ta dính đầy máu tươi, ngay cả ta cũng

không

nhớ



đã

gϊếŧ bao nhiêu người, có bao nhiêu người

đã

chết vì ta. Những người kia phần lớn

không

phải đại gian đại ác, thậm chí còn là trung lương, trong nhà có vợ có con, chiến hỏa cũng hủy nhà của bọn họ, bọn họ làm vậy cũng chỉ là vì bảo vệ quốc thổ của họ.”

“ nhưng thế

thì

thế nào? Bọn họ là cừu nhân của Đại Ngụy, ta

không

gϊếŧ họ

thì

bị gϊếŧ chính là tướng sĩ Đại Ngụy, là bách tính vô tội của Đại Ngụy, bị đốt cũng chính là gia viện trong quốc thổ Đại Ngụy. cho nên ta chưa từng vì thế mà áy náy, càng

sẽ

không

mềm lòng,

sẽ

dùng biện pháp ngang ngược hay chính là tàn bạo trong miệng bọn

hắn

đi

chinh phục, chấn áp để bọn

hắn

không

dám dị động, như thế biên cảnh mới có thể an bình.”

“ cho nên làm gì cũng

không

cần để ý đến tội danh mà kẻ thù gắn cho nàng. Về phần nàng là hôn thê của ta mới có tư cách báo thù. A, A Lạc, nàng là hôn thê của ta chính là

sự

thật, vì sao lại suy nghĩ đến giả thuyết

không



thật. Tựa như ta là Túc vương, ta là con trai trưởng của phụ hoàng và mẫu hậu, chẳng lẽ chỉ vì người khác chán ghét thân phận này của ta, ta liền giả thiết ta

không

phải sao? Nàng nhớ kỹ, nàng là vương phi của ta, đây là

sự

thật, người khác

không

nguyện ý cũng được, sợ hãi cũng được, thống hận cũng được, nàng cũng vẫn là vương phi của ta, ta quan tâm nàng, nguyện ý để nàng làm vương phi có thể làm hết thảy, cùng người khác có quan hệ gì?”

thật

sự



hắn

đến an ủi nàng.

Phải

nói

lời

nói

kiên định của

hắn

đã

ảnh hưởng đến nàng.

Nàng xoay người trong ngực

hắn, ngẩng đầu nhìn

hắn, mặc dù mắt đầy nước nhưng vẫn trông thấy

hắnđang

chuyên chú nhìn nàng, dường như cả thế giới

hắn

chỉ lo lắng cho nàng.

Đại khái nàng bị mê hoặc, thấp giọng

nói

: “cảm ơn vương gia.

hiện

tại tiểu nữ có

một

chút cảm giác, tiểu nữ là vương phi của ngài.”

Cảm giác thân cận này, dù là kiếp trước sống chung nhiều năm nàng cũng chưa từng cảm giác được.

Nàng nghĩ, bản thân mình có

một

chút nguyện ý là vương phi của

hắn,

không

phải loại nguyện ý như lúc trước nàng đáp ứng

hắn, mà là cảm giác nguyện ý đứng bên cạnh

hắn.

hắn

cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt như đêm tối xẹt qua dị sắc.

hắn

cúi người

nói

bên tai nàng “ ân, ta rất chờ mong.”

nói

xong cũng

không

rời

đi

mà cúi xuống, môi của

hắn

tiếp xúc với vành tai nàng, vừa khô vừa nóng, sau đó di chuyển đến mặt, gáy, cổ của Minh Lạc, có chút cẩu thả, Minh Lạc

không

né tránh, thậm chí chậm rãi đưa tay ôm

hắn, nhắm mắt lại, tùy

hắn

hôn, càng lúc càng thâm nhập, lúc đầu toàn thân nàng đều băng lãnh, chậm rãi cũng nóng lên.

Tâm nàng băng lãnh



tịch, giống như có cái ôm với nhiệt độ quen thuộc làm cho nàng cảm thấy như

đang

trong thâm uyên,



độc lại sợ hãi. Nàng đột nhiên nghĩ đến

hắn

từ chín tuổi

đã

lang bạt kì hồ, quanh năm suốt tháng tránh né truy sát của huynh trưởng, mỗi ngày nhìn máu tươi chảy xuống từ thân kiếm, tí tách, nhưng mỗi đêm lại chỉ ôm kiếm mới có thể

đi

vào giấc ngủ, nghĩ những thứ đó,

sự



tịch của nàng giống như

không

nghiêm trọng như vậy.