Chương 17

Giang Linh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối anh, "Không được, em phải về nhà."

"Về nhà? Về cũng ở một mình, chi bằng đêm nay ở lại với anh được không?"

Giang Linh Linh do dự, ánh mắt dao động.

Tạ Cảnh Thâm chậm rãi nói, nhẹ giọng dỗ dành:" Linh Linh, ở nhà không có gì phải lo, ở đây một đêm với anh, Được chứ?

Thực sự không có gì đáng lo ngại.

Giang Linh Linh gật đầu đồng ý, dưới sự dẫn dắt của Tạ Cảnh Thâm, tìm một phòng để tắm rửa.

Cô thay bộ đồ ngủ mà Tạ Cảnh Thâm đưa cho cô, ngoại trừ phần ngực hơi chật, những chỗ còn lại đều vừa vặn.

Giang Linh Linh tự hỏi tại sao anh lại lấy ra một bộ quần áo vừa vặn mà không cần chuẩn bị trước, như thể anh biết cô sẽ ở lại qua đêm vậy. Bộ đồ ngủ có mùi trái cây thoang thoảng, giống như mùi trên người của Tạ Cảnh Thâm, nhãn mác sau lưng là hàng mới tinh, không giống quần áo của ai đó.

Chỉ là chiếc váy ngủ này quá ngắn, cô dùng tay kéo chiếc váy xuống để che đi phần đùi của mình.

Tạ Cảnh Thâm vẫn đang đợi cô tắm rửa sạch sẽ, cô không có thời gian nghĩ ngợi, lau khô tóc, thu dọn quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Tạ Cảnh Thâm đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên, chỉ thấy Giang Linh Linh mặc một chiếc váy ngủ ren màu trắng kem có đường viền cổ thấp, vải mềm ôm lấy bầu ngực căng tròn, chiếc váy ngắn không che được cảnh xuân. Mỗi chuyển động đều thấp thoáng hình ảnh kiều diễm dưới lớp lụa mỏng. Mái tóc ướt còn nhỏ giọt, đôi mắt ngấn nước có chút thận trọng bất lực, hơi nóng ngột ngạt, hai gò má trắng nõn ửng hồng.

Cổ họng thắt lại, anh đặt sách xuống, đứng dậy nhặt khăn tắm đặt sang một bên, đi đến bên cạnh Giang Linh Linh, nhẹ nhàng lau đuôi tóc vương vãi giữa xương quai xanh.

Động tác của Tạ Cảnh Thâm rất nhẹ nhàng, vì sợ làm tổn thương cô, ngón tay thon dài của anh kiên nhẫn vén phần đuôi tóc rối.

Giang Linh Linh tim đập thình thịch, ngón tay trên dùi vô thức nắm chặt. Cô không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, cô hơi sững sờ, hồi hộp, vui sướиɠ và một cảm giác mà cô không thể giải thích được.

"Linh Linh, chờ lát nữa chúng ta ngủ cùng nhau, được không?" Tóc đã làm khô, Tạ Cảnh Thâm đột nhiên mở miệng.

Cô rất kinh ngạc, "Hả?"

Tạ Cảnh Thâm rũ mắt xuống, vẻ mặt âm trầm, "Không muốn cũng không sao, bản thân anh cũng quen rồi, đã kiên trì rất nhiều rồi. Nhiều năm rồi. "

Anh ngước mắt lên nhìn Giang Linh Linh, với vẻ chân thành, Anh do dự nói "Chỉ là ... có em ở bên cạnh sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Giang Linh Linh phát giác ra một điều rằng mỗi khi anh dùng ngữ khí đáng thương thì cô sẽ rất khó để từ chối. Gật đầu một lần nữa, và đi theo anh vào phòng ngủ.

Trải chăn bông lên, cô thực sự nhận ra rằng họ lại nằm trên cùng một chiếc giường, cô gần với Tạ Cảnh Thâm đến mức có thể đếm xem anh có bao nhiêu lông mi và hít thở cùng một bầu không khí.

Giang Linh Linh sững sờ, đầy mặt khó hiểu, "Hôn ... chỉ có thể yêu đương mới có thể sao?"

"Ừ, tại sao lại muốn hôn khi không ở cùng nhau? Chỉ khi hai người ở cùng nhau mới tính." Đường Viện thản nhiên nói.

Giang Linh Linh trông có vẻ căng thẳng, vội vàng hỏi, muốn nhận được câu trả lời: "Bạn bè thì sao? Chuyện này không phải giữa bạn bè sao?

"Bạn bè sao có thể a, đó là người yêu mới có thể làm. Linh Linh có phải hay không chưa từng yêu đương nha ? "Đường Viện trêu chọc, trong mắt mang theo ý cười.

Giang Linh Linh thất vọng khi nhận được câu trả lời.

Đường Viện thấy Giang Linh Linh rầu rĩ không vui, cũng không trêu ghẹo cô nữa, thay đổi cái đề tài tiếp tục nói.

Giang Linh Linh quay trở lại lớp học, ngồi vào chỗ của mình nghiêm túc nhớ lại những gì đã xảy ra với Tạ Cảnh Thâm trong khoảng thời gian này.

Anh cái gì cũng không thiếu, không cần giúp đỡ của cô, chính anh ở mọi phương diện đều rất ưu tú. Tại sao anh lại đối xử khác với cô?

Không đúng. Tạ Cảnh Thâm yêu cầu cô nghe anh giảng bài? Đó là giúp đỡ anh? Cùng anh làm những việc đó?

Tại sao cô ấy lại tin vào một lý do kỳ quái như vậy vào thời điểm đó?

Tại sao anh lại nói dối cô để làm những việc này là bình thường?

Rõ ràng đây là chuyện người yêu có thể làm, anh lấy cô làm gì ...

Giang Linh Linh càng nghĩ tới đây, cô càng sợ hãi.

Cô trở nên rất lạ, lúc nào cô cũng muốn chú ý đến nhất cử nhất động của anh, sẽ nghĩ đến anh trong mọi việc cô làm.

Anh nói dối, nhưng cô miễn cưỡng có một mối quan hệ như vậy.

Giang Linh Linh bắt đầu tránh mặt anh, từ chối ăn uống, dạy kèm, cùng nhau đi đến trường.

Tạ Cảnh Thâm cũng đoán được lý do bất thường của cô, anh lừa cô nhưng không giải thích được, chẳng nhẽ giải thích với cô rằng: Ban đầu, Em chỉ là con mồi của anh, tiếp cận vì thú vị sao? Nhưng giờ chính anh cũng không thoát ra được đó thôi, không phải sao?

Anh cũng bất đắc dĩ thấp giọng cầu xin cô tha thứ, cô thật sự rất đặc biệt, nhưng không phải anh không tìm được người thích hợp hơn.

Cả hai cứ phớt lờ nhau, cắt đứt mọi tương tác lâm vào bế tắc.

Giang Linh Linh bị Đường Viện kéo đi ăn cùng, tham gia sinh hoạt tập thể, sau khi tan học lại cùng nhau về nhà.

Mọi thứ không vì sự Tạ Cảnh Thâm mà trở nên sáo trộn. Thay vào đó cô cảm thấy rất tốt, hết thảy đều đi đúng quỹ đạo vốn có của nó.

Nhưng khi đi cùng bạn bè, cô luôn nghĩ đến bộ đồng phục học sinh đỏ rực mùi nghệ tây, bóng lưng che nắng cho cô dưới cái nắng như thiêu đốt, tấm lưng phóng khoáng và ấm áp trên triền đồi dốc đầy bùn, nụ cười dịu dàng khi cô làm đúng câu hỏi, cuộc đua 3000. Trên đường, nắm tay cô, và ... nụ hôn của anh.

Bạn càng để bản thân không suy nghĩ về điều đó, bạn càng không thể kiểm soát được những suy nghĩ hiện lên trong tâm trí.

Cô nghĩ hai ngưỡi sẽ không giao tiếp với nhau nữa cho đến khi_____

Mới vừa bước xuống lầu, một bàn tay bịt kín miệng cô, một thứ hương kì lạ sộc vào khoang mũi.

"Thuốc mê". Ý nghĩ vụt tắt

Không biết là bao lâu, cô mở mí mắt nặng trĩu, hai mắt mờ đi, không nhìn thấy mình đang ở đâu.

"Linh Linh, đã lâu không gặp." Bàn tay của người đàn ông qua lại trên má cô, như đang chiêm ngưỡng một bảo vật xinh đẹp mong manh.

_______________