Chương 16:

Đêm nay ở lại với anh được chứ

Giang Linh Linh từ từ tỉnh dậy, cô còn chưa kịp nhìn thấy mình đang ở đâu thì đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Tỉnh, tỉnh" Ban thể thao nhanh chóng rời khỏi phòng đi tìm giáo viên y tế của trường.

Tạ Cảnh Thâm nắm tay cô vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào.

"Thi đấu kết thúc rồi sao? "Cô nói một cách yếu ớt.

Tạ Cảnh Thâm chỉ ừ một tiếng.

Trong khoảng thời gian cô ngất đi, anh một bước cũng không rời đi lo lắng rằng cô sẽ gặp điều ngoài ý muốn.

Nếu biết sớm hơn, không nên để cô đi.

Thấy sắc mặt anh u ám, Giang Linh Linh chớp chớp mắt, nhếch khóe miệng tái nhợt, cười ranh mãnh "Không phải em đứng vị trí thứ ba sao, lợi hại như vậy anh còn không cười với em một cái, mặt đã ỉu xìu?"

Khóe miệng Tạ Cảnh Thâm khẽ nhúc nhích, nở một nụ cười còn xấu hơn khóc.

"Tạ Cảnh Thâm, anh lại đây"

Anh đến gần cô gái yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Giang Linh Linh duỗi tay, chạm đầu ngón tay lên khóe miệng anh khẽ kéo lên , cô cũng nở một nụ cười tươi.

Nhìn Giang Linh Linh cố gắng làm cho anh vui vẻ, anh chợt nở nụ cười chân thành từ trong lòng.

Anh cũng phát hiện đây là lần đầu tiên Giang Linh Linh chủ động tiếp xúc với anh ở cự ly gần. Ý cười trên khóe mắt càng sâu.

"Thưa cô, Giang Linh Linh mới vừa tỉnh, lớp trưởng ở lại với bạn ấy." Tiếng nói bên ngoài vọng lại. Ủy ban thể thao đưa giáo viên chủ nhiệm vào phòng y tế, tiếp theo là một vài bạn học mà cô không quen biết.

Tạ Cảnh Thâm di chuyển, nhường chỗ cho giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm đến gần giường bệnh, vui vẻ hỏi: "Giang Linh Linh, thân thể thế nào? Cảm giác có khỏe không"

Giang Linh Linh gật đầu, cười nhẹ rồi nhỏ giọng nói: "em không sao, cảm ơn cô."

Tạ Cảnh Thâm đưa cho cô một cốc nước ấm.

Cô đã uống một chút nước, cảm thấy dễ chịu hơn.

Chủ nhiệm khen ngợi cô vài câu, sau đó nghiêm túc nói: "Linh Linh, nếu sau này em không khỏe thì đừng ép. Cuộc thi tuy nhỏ, nhưng vấn đề thể chất lại lớn. Nhỡ có điều ngoài ý muốn sảy ra sẽ để lại di chứng ảnh hưởng đến cuộc sống học tập sau này..."

Giang Linh Linh chăm chú lắng nghe, không nói một lời, hoàn toàn đồng ý.

Mắt thấy chủ nhiệm lớp còn muốn khuyên nhủ thêm, Tạ Cảnh Thâm ra tiếng khuyên can “Thưa cô, một vài học sinh khác cũng tới thăm Giang Linh Linh.”

Chủ nhiệm lớp bừng tỉnh, nhường vị trí, đứng dậy rời đi.

Những người đứng bên giường, Giang Linh Linh không quen thuộc lắm với họ.

Nhưng mọi người cùng tụm lại, không một chút ngượng nghịu quơ chân múa tay, miêu tả cách Giang Linh Linh "anh dũng" vượt qua Lớp 1 lúc đó, khiến mặt lớp 1 xanh mét.

Bị ảnh hưởng bởi giọng điệu sống động của họ, Giang Linh Linh không thể không vui lên, cô tham gia cuộc thảo luận của họ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tán thành.

Các bạn cùng lớp đến thăm cô với ánh mắt lo lắng.

_______________________

Sau một ngày nghỉ ngơi, Giang Linh Linh tiếp tục tham gia đại hội thể dục thể thao, nhưng lần này cô không tham gia với tư cách vận động viên, mà đứng ở phía sân điền kinh và cổ vũ cho các bạn trong lớp đóng góp sức mình.

Đến lễ bế mạc, cô đứng trên bục giảng, cầm trên tay tấm huy chương và bằng danh dự, cô nhận ra rằng đại hội thể thao đã kết thúc

...

Đại hội thể thao kết thúc, chính là cuối tuần.

Giang Linh Linh đến thư viện để giúp đỡ như thường lệ, cô đã làm công việc này hơn một tháng, và rất thích nó. Cô siêng năng cần cù, làm việc tỉ mỉ, không nói nhiều, thái độ của người phụ trách dần dần thay đổi từ sự ngờ vực lúc đầu sang đánh giá cao và khen ngợi.

Giang Linh Linh nhận mức lương đầu tiên trong đời. Vì là công nhân tạm thời chỉ có thể đi làm vào cuối tuần, lương cũng không nhiều nhưng vẫn khiến cô vui vẻ.

Cô có thể kiếm tiền, có thể tự mình thay đổi cuộc sống của mình.

Cô kẹp những đồng xu trong túi giấy quyết định mời Tạ Cảnh Thâm đi ăn tối.

Anh ấy thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, không chỉ trong học tập, cuộc sống mà hơn nữa là tình cảm, bù đắp cho sự thiếu thốn tình bạn của cô, cô rất trân trọng người bạn này.

“Em muốn mời anh đi ăn tối?” Tạ Cảnh Thâm có chút kinh ngạc.

Giang Linh Linh gật đầu, vẻ mặt đầy quyết tâm, “Em muốn cảm ơn anh đã chăm sóc em trong suốt thời gian qua, Tạ Cảnh Thâm.”

Tạ Cảnh Thâm không nhịn được mà bật cười “Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì đến nhà anh, không cần ăn cơm. ”

Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Linh Linh lộ ra một chút lo lắng,“Nhưng như vậy, chính là anh mời em, không tính. ”

Tạ Cảnh Thâm nhìn vào mắt cô, dáng vẻ của cô hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách: “Đối với anh, đây là cách tốt nhất để cảm ơn.”

Giang Linh Linh chỉ có thể từ bỏ, đi theo Tạ Cảnh Thâm trở về nhà anh.

Cô thay giày, quan sát không gian trang trí tinh xảo, ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp căn phòng, nhưng không có một chút sinh khí nào.

Không có dấu vết sinh hoạt của phụ nữ, có vẻ như không có người thường xuyên ở, rất vắng vẻ.

Giang Linh Linh ngập ngừng nói: “Anh ở một mình à?”

Tạ Cảnh Thâm cười gật đầu không nói gì.

Anh chuyển đến đây từ nhà của bà ngoại, cha mẹ anh đã thuê một bảo mẫu để chăm sóc anh lúc đầu.

Vừa trải qua cái chết của bà mình, anh lầm lì và không chịu giao tiếp với mọi người.

Thấy cháu còn nhỏ, không ra gì, bảo mẫu đã lén lấy đi nhiều đồ đạc có giá trị. Nhưng bà ta không động đến đồ của anh nên anh cũng chẳng buồn quan tâm.

Nhưng ... thật ra bà ta lấy đi di vật do bà ngoại anh để lại.

Vì vậy, anh liệt kê trên một mảnh giấy gồm những món đồ mà bà ta đã lấy, giao cho cha anh tự xử lí.

Từ đó đến nay, gia đình anh không hề thuê bảo mẫu. Khi anh lớn hơn có thể tự chăm sóc bản thân, tất cả người hầu trong gia đình đều bị sa thải, chỉ còn lại người phụ bếp và chú Lý.

Tạ Cảnh Thâm đã quen ở một mình nhiều năm như vậy, ở cùng phòng với người khác chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, không chỉ nỗi cô đơn, mà bệnh suy nhược thần kinh cũng hành hạ anh. Một cử động nhỏ nhất cũng có thể đánh thức anh ta, sau khi chợp mắt, hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác ám ảnh.

Anh cực kỳ cáu kỉnh, nghi ngờ và thậm chí là sợ hãi trong một thời gian dài.

Sau này, anh dần quen và khép lại mọi cảm xúc tiêu cực, kể cả cậu bé chỉ biết cười khi nhìn thấy ánh nắng.

Anh vẫn cười với mọi người, thậm chí trò chuyện và cười với bất cứ ai, và rất khiêm tốn và lịch sự.

Chỉ là ... Vết thương chưa lành sẽ không biến mất chỉ cần mặc kệ nó. Nó tàn tạ, thối rữa. Vết thương thối rữa ngày càng lan rộng khi bóng tối bao trùm, cuối cùng, anh hoàn toàn sụp đổ.

Chỉ có bản thân anh mới biết mình bị chia cắt thành hai nửa, một lớp vỏ hiền lành thân thiện và một tâm hồn đen tối và bẩn thỉu.

Đối mặt với Giang Linh Linh yếu ớt vô hại, mới có thể lộ ra mặt mũi hung tợn , thả "hắn"

"Đặt đồ lên bàn cà phê có được không?" Giang Linh Linh xách theo một chiếc túi nhỏ, thân mình giấu ở vách tường sau, lộ ra nửa khuôn mặt, cười hỏi anh.

Tạ Cảnh Thâm định thần lại, cầm hai túi lớn thức ăn mua ở siêu thị vào tay, Giang Linh Linh đề nghị anh nhất định phải đi siêu thị mua đồ ăn vặt, anh liền đi theo, kết quả xách về cả túi lớn túi nhỏ.

Anh điều chỉnh TV, ra hiệu cho Giang Linh Linh tùy ý nghỉ ngơi, xoay người đi vào bếp nấu ăn.

Thật trùng hợp, một bộ phim truyền hình Thái Lan báo thù đang chiếu trên TV. Sau khi nam chính tát nữ chính, nói ác ý rằng đã đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi đẩy nữ chính xuống giường, thân thể cường tráng đè nữ chính đang chống cự, hôn hít rồi vuốt ve.

Cốt truyện sau đó cũng giống như những gì Tạ Cảnh Thâm đã làm với cô ấy, cuối cùng ngủ cùng nhau.

Giang Linh Linh nhìn đến hai má ửng hồng, hạ thân ẩm ướt, đồng thời cũng tò mò tại sao nam chính lại nói tìиɧ ɖu͙© là nghĩa vụ của vợ chồng. Rõ ràng là ... Cô và Tạ Cảnh Thâm thế này, nhưng không phải là vợ chồng ...

Về phương diện này cô hoàn toàn như một trang giấy trắng , không hiểu tại sao phim truyền hình lại khác với thực tế.

Vẻ thất vọng của Giang Linh Linh hiện rõ trên khuôn mặt cô, thẳng đến ăn đến đồ mỹ vị, cô mới lộ ra thích ý cười.

“Em đã mang theo giấy kiểm tra và sách hướng dẫn học chưa? Chờ lát nữa lại thảo luận lại một chút bài sáng nay học.”.

Giang Linh Linh cũng ăn no, đặt đũa xuống, cười gật đầu, “Có mang theo.”

Hai người ngồi trên thảm trong phòng khách, tựa lưng vào ghế sô pha, rất gần nhau.

Bài giảng của Tạ Cảnh Thâm rất tỉ mỉ, anh có thể tìm ra điểm cốt lõi của bất kỳ vấn đề phức tạp nào. Giang Linh Linh cũng rất thông minh, có thể tóm tắt quy tắc của những bài toán đó và rút ra suy luận từ một vài trường hợp. Cả hai nhanh chóng phân tích vấn đề.

Bài thi đã xong, còn bài vở do thầy sắp xếp vẫn chưa viết.

Tạ Cảnh Thâm lấy ra cặp sách hướng dẫn học tập, đột nhiên có ý xấu, ghé sát vào tai Giang Linh Linh dỗ dành: "Linh Linh, tiến độ này có chút chậm. Không bằng như vậy, làm sai anh hôn em một cái, làm đúng em phải hôn anh trả nợ”

Cho dù biết như nào cũng đều có hại. Nhưng cô vẫn đồng ý, có lẽ ... cô cũng đang mong chờ điều đó.

Kết quả được đưa ra rất nhanh, trong mười câu hỏi chính là đúng, chỉ có câu hỏi cuối cùng có một con số không rõ ràng là "6" hay "b".

Giang Linh Linh hôn anh mười cái, cô vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, môi kề sát mặt Tạ Cảnh Thâm, mổ nhẹ rồi nhanh chóng thu lại.

Về sau lá gan cũng lớn hơn, cô cũng không ngại ngùng gì nữa, thời gian lưu lại cũng dài hơn.

Vào giây phút cuối cùng, không chờ cô tới gần, Tạ Cảnh Thâm đã chủ động cúi người, mυ"ŧ nhẹ cánh môi mỏng của cô rồi kéo cô đến gần để nụ hôn thêm sâu.

Cô kêu một tiếng, muốn nói với rằng anh phạm quy.

“Linh Linh, há miệng.”

Cô vô thức hé mở đôi môi anh đào, đầu lưỡi của Tạ Cảnh Thâm liền dò xét tiến vào, công thành đoạt đất, hung hăng hoàn toàn không còn dịu dàng nữa.

Anh câu lấy chiếc lưỡi mềm mại, quấn lấy cô, cuốn đi chất dịch trong miệng cô, cướp đoạt không khí.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gần như không thở được, đẩy nhẹ anh ý muốn dừng lại.

Tạ Cảnh Thâm không còn cách nào khác đành buông tha đôi môi.

Nụ hôn vừa dứt, hai người còn đang kéo một sợi bạc nhỏ khi tách ra, Giang Linh Linh đôi môi hơi đỏ sưng lên, cánh môi hồng nhuận bị tàn phá trở nên đỏ tươi.

Tạ Cảnh Thâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, có chút mê hoặc, “Linh Linh, em thích không?”

Giang Linh Linh ngượng ngùng gật đầu, “Thích…”

“Đêm nay ở lại với anh được chứ?"

____________________

Màn kịch nhỏ:

Tạ Cảnh Thâm cười toe toét: Vợ à, hehe, đã đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng rồi o ("") o.

Giang Linh Linh: Chính ngươi nói chúng ta là bạn bè!! Không thể làm điều này!!