Chương 15: Chậm chút

Giang Linh Linh mặt đỏ bừng, lông mi khẽ chớp, do phản ứng sinh lý của cô, một giọt nước mắt từ khóe mắt vô thức rơi xuống, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, cô nói: "Nhẹ một tiếng ... ưm ... "

Tay Tạ Cảnh Thâm vuốt ve xương quai xanh nhỏ nhắn thanh tú của cô, Giang Linh Linh yêu kiều rêи ɾỉ. Anh càng thêm hứng thú, tiến đến gần bên tai của Giang Linh Linh, cầm lấy dái tai tròn trịa như ngọc, đưa đầu lưỡi bắt chước làʍ t̠ìиɦ.

Giang Linh Linh bị kɧoáı ©ảʍ như đâm sâu vào xương cốt nhấn chìm, cả người nổi lên chìm xuống trong nước, cô không phân biệt được đâu là thật đâu là mộng. thèm khát trong cơ thể cô đang đốt cháy. Cô bị thủy triều nhẹ nhàng đánh tới, cái chạm lạnh làm giảm bớt nhiệt độ trên người, thả lỏng tay chân, để cho hiện tại đưa cô đi bất cứ nơi nào.

Một giọng nói như thiên thần vang lên bên tai cô, "Mở chân ra cho anh nhìn được không?"

Cô hơi ngạc nhiên làm sao một thiên thần thánh thiện lại nói những lời dâʍ đãиɠ như vậy, nhưng lại ngoan ngoãn mở ra đôi chân trắng nõn dịu dàng. Lộ ra nơi riêng tư, nơi có lông thưa, hoa môi hoa rỉ nước căng mộng.

Nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào, một dòng nước không kìm chế được tuôn ra từ lỗ nhỏ, cô có chút ngại ngùng muốn khép chân lại để anh không nhìn thấy phản ứng xấu hổ này.

Anh duỗi tay ngăn cản động tác của cô, giữ chặt hai chân cô, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào lỗ nhỏ , ngửi ngửi hương vị, tò mò vươn đầu lưỡi liếʍ láp, đầu lưỡi lướt qua hạt châu mẫn cảm, đôi môi mỏng khẽ hé mở há miệng một ngụm ngậm lấy hoa huyệt mẫn cảm.

Động tác vừa mới bắt đầu có chút trúc trắc, sau đó liền không thầy dạy cũng hiểu, mυ"ŧ nhẹ môi lớn béo múp, liếʍ một vòng bên ngoài, vươn đầu lưỡi xâm nhập vào cái lỗ bé nhỏ mẫn cảm. Đầu lưỡi khéo léo quét qua vách thịt mềm mại bên trong bắt chiếc giao hợp mà thọc vào, liếʍ láp tiểu huyệt đang run rẩy, cuốn đi toàn bộ dòng nước đang chảy ra, đầu lưỡi thối lui chuyển hướng sang tiểu hạch đang cương cứng mυ"ŧ mạnh.

Giang Linh Linh run lên, trong đầu lóe lên một đạo bạch quang, một dòng lớn chất lỏng trong suốt từ trong hoa huyệt phun ra, lại bị sự thoải mái đáng sợ này mang đến cao trào.

Cô thở hổn hển, đưa tay chạm vào khuôn mặt không rõ ràng của anh.

Anh nắm tay cô, giọng nói có chút thay đổi, không còn trong trẻo mượt mà, mang theo chút khát vọng bị đè nén, "Linh Linh, đã đến lúc anh cảm thấy thoải mái rồi."

Giọng nói này có chút quen thuộc, làm sao anh có thể biết được tên của cô . .

Giang Limh Limh đã cố gắng hết sức để mở mắt trước khi nhận ra rằng anh là Tạ Cảnh Thâm.

Đôi mắt cô lờ mờ, có chút bối rối, cô lẩm bẩm: "Tạ Cảnh Thâm, là anh à?"

Anh không nói, đặt tay cô lên mặt anh.

Giang Linh Lịm vuốt ve gương mặt tuấn tú đó, chạm vào trán anh, vuốt ve đôi lông mày nghiêm nghị của anh, sờ dọc sống mũi, đặt ngón tay lên môi anh. Sau đó, cô mới xác nhận rằng người trước mặt mình là Tạ Cảnh Thâm

Cô có dáng người nhỏ nhắn, còn bảy người còn lại là những cô gái cao to khỏe khoắn, lúc đầu bọn họ bộc phát với tốc độ phi thường, thể lực chênh lệch, cô bị bỏ phía sau.

Chạy tốc độ cao tiêu hao rất nhiều dưỡng khí, não cô không còn thời gian để nghĩ chuyện khác, mắt mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy vệt đỏ gạch dưới chân.

"Linh Linh! Cố lên!"

- đó là giọng nói của Đường Viện.

"Cố lên!"

- là giọng nói của Ủy ban Thể thao.

"Giang Linh Linh, nhanh lên!"

— là giọng nói của chủ nhiệm lớp

Ngày càng có nhiều người tham gia và cô lắng nghe họ đồng thanh cổ vũ.

Cô nhìn thấy ánh mắt mong đợi của họ.

Cô ấy không đơn độc, cô có những người bạn cùng lớp thân thiện và những giáo viên quan tâm.

Cô như được tiếp thêm sức mạnh, dưới chân có gió thổi mạnh.

Tuy nhiên, đường băng dài dường như không có hồi kết, hết vòng này đến vòng khác, cô dần trở nên yếu ớt.

Cơ thể cô muốn dừng lại, đại não bảo cô đừng dễ dàng từ bỏ, cả người cô như bị cắt làm đôi.

Não bị thiếu oxy, cô không thể nghĩ ra kết quả gì choáng váng.

--Hương cam, mùi này thật thơm, bộ não đang lơ mơ của cô nhất thời bị mùi hương đột ngột làm sảng khoái.

Ý thức còn lại của cô cảm thấy rằng có ai đó đang chạy với cô bên cạnh cô.

"Giang Linh Linh, anh ở đây." Một giọng nói mơ hồ và rõ ràng truyền đến.

Cuối cùng cô cũng nhận ra đó là Tạ Cảnh Thâm, người đang chạy cùng cô bên ngoài đường băng bị cô lập bởi rào chắn.

Giống như những ngày anh luyện tập cùng cô cả ngày lẫn đêm, anh hòa nhịp với cô, giữ nhịp thở đồng bộ, nắm tay cô chạy bộ với tốc độ đều.

Tầm nhìn của Giang Linh Linh cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, cô quay lại nhìn anh. Mái tóc gió bay của nam sinh hơi rối bù, lộ ra vầng trán đầy đặn, lông mày nhướng ra, mồ hôi chảy ròng ròng trên sống mũi cao, khóe miệng khẽ mím, bộ đồng phục học sinh màu trắng khẽ nhếch lên khi xoay người bước của mình.

Sau đó Giang Linh Linh mới nhận ra anh ta thực sự có một vẻ ngoài rất sắc sảo, lúc không cười thì vẻ mặt rất hung dữ, không phải dáng vẻ dịu dàng mà cô đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng cô chợt nảy ra một ý nghĩ vào lúc này - anh ấy thật đẹp trai.

Khuôn mặt của anh không chê vào đâu được, không ai chê là xấu.

Nhưng Giang Linh Linh cho là anh rất đẹp, không phải bởi vì sắc mặt ưu tú, mà là bởi vì người này là Tạ Cảnh Thâm, cho nên "đẹp".

Cô không thể nghĩ ra từ ngữ nào để miêu tả anh, không từ ngữ nào có thể tóm gọn lại, và không câu nào có thể hình dung sắc đẹp đó.

Bất quá, hiện tại đang thi đấu. Sau khi nhìn lướt qua, cô tập trung chú ý vào đường đua, thu thập đầu óc hỗn loạn, điều chỉnh thể chất, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đó, mới vững vàng ra sức.

Các vận động viên lúc đầu chạy nhanh trở nên kiệt sức, tốc độ của họ chậm lại.

Người thứ bảy đã ngừng chạy và bắt đầu đi chậm.

Cô hít một hơi thật sâu và vượt qua thứ bảy.

Vị trí thứ sáu.

Thứ năm ... Thứ tư!

Còn nửa vòng nữa mới về đích, số một và số hai liên tiếp băng băng về đích, cô dùng sức lực cuối cùng để chạy nước rút.

Giáo viên và các bạn cùng lớp đã đợi cô ở vạch đích, nó sắp kết thúc.

Vị trí thứ 3.

Giang Linh Linh băng qua vạch đích, hai chân sau mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước, môi tái nhợt, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen, dính trên khuôn mặt đỏ bừng do vận động mạnh.

Khi ngất đi, cô còn đang suy nghĩ, thật tốt, cô kiên trì, vị trí thứ ba.

----------------------------------

Nhà hát nhỏ:

Tác giả: Thật ngu ngốc, ngươi cảm thấy hắn đẹp là bởi vì tình nhân trong mắt hóa Tây thi (¬_¬)

Giang Linh Linh:Vậy à >_<

Tạ Cảnh Thâm: Hóa ra là lão bà của tôi thích tôi sớm quá!(⸝⸝ᵕᴗᵕ⸝⸝)