Chương 14: Được rồi, đừng buồn nữa

Trường Trung Học Số 1 tổ chức hai lần đại hội thể thao mỗi năm, chia vào mùa xuân và mùa thu, trong ba ngày. Học sinh không cần đến lớp trong thời gian này, buổi tối tự học do giáo viên chủ nhiệm sắp xếp, vì vậy mọi người đều rất mong chờ đại hội thể dục thể thao đến.

Mặc dù Ủy ban thể thao đã kêu gọi mọi người tích cực đăng ký nhưng vẫn chỉ có một số ít người đăng ký tham gia cự ly 3000m, tính cả Giang Linh Linh, chỉ có ba người tham gia.

Đây là lần đầu tiên Giang Linh Linh tham gia hoạt động kiểu này, cô vừa hồi hộp vừa phấn khích, muốn tham gia thì chắc chắn phải chuẩn bị, cô định luyện tập vào giờ ăn tối để cơ thể thích nghi với chế độ tập thể dục trước.

Khi ủy ban thể thao đi qua bàn, Tạ Cảnh Thâm đang ở bên ngoài lớp học. Anh đi ngang qua chỗ ngồi của Giang Linh Linh thấy cô có tinh thần phấn chấn, tâm tình cũng tốt lên. Không khỏi hỏi nhiều vài câu, " Linh Linh, đăng kí hoạng mục nào mà vui vậy? "

" Em đăng ký 3000m, còn anh thì sao?" Giang Linh Linh nhìn anh với nụ cười trên môi, trong mắt có một chút tò mò.

"Anh vẫn chưa báo danh. Em báo 3.000, vậy anh báo 5.000 đi." Tạ Cảnh Thâm nở một nụ cười ôn hòa.

Nhưng cô không định nói cho anh biết kế hoạch chạy đêm, sợ anh lo lắng. Cô không muốn làm gián đoạn thời gian của anh vì việc riêng của cô.

Vì vậy Giang Linh Linh đã nói với Tạ Cảnh Thâm trước một tiết cuối rằng chính mình sẽ không đi ăn cơm chiều mà không giải thích lý do.

Tạ Cảnh Thâm khó hiểu, nhưng không hỏi.

Cô đợi đám đông trong tòa nhà dạy học tan hết, lon ton chạy đến sân thể dục. Lúc này là thời gian ăn cơm nên không có nhiều người chạy trên sân thể dục, Giang Linh Linh chú tâm chạy bộ cho đến vòng thứ hai, phía sau vọng đến tiếng gọi tên cô.

“Giang Linh Linh, thật là trùng hợp.” Tạ Cảnh Thâm tăng tốc độ, đi bên cạnh cô.

Cô thực sự không có chút cảnh giác, anh đi theo cô từ lớp học ra sân thân thể dục, đi theo cô suốt hai vòng mà cô không hề để ý.

Giang Linh Linh thấy anh, thì có chút kinh ngạc, thở hổn hển, đứt quãng nói: “Tạ Cảnh Thâm, thật trùng hợp, sao không đi ăn mà lại tới đây chạy vậy?"

"Không có em, anh ăn không ngon"

Giang Linh Linh có chút áy náy, dừng lại bước chân, nhìn về phía Tạ Cảnh Thâm, quyết định nói thẳng ra "Em xin lỗi, ban đầu đã đồng ý đi ăn cùng nhau, có việc riêng nên không thể đi cùng, là lỗi của em."

Tạ Cảnh Thâm thấy mục đích đạt thành, trong tâm thực vừa lòng, nhưng sắc mặt không đổi, trầm mặc nói: “Anh cũng có thể đi cùng em, nhưng em không nói, anh cảm thấy rất khó chịu.”

Giang Linh Linh bỗng dưng hoảng hốt, áy náy cùng hoảng loạn đánh sâu vào tâm, trong nháy mắt quân lính tan rã.

Cô không tự chủ lùi lại một bước, đôi mắt hơi đỏ, đôi môi hơi hé mở như định nói điều gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi của mình một cách thầm lặng trong lòng.

Lợi dụng cảm giác tội lỗi để khiến cô mất cảnh giác, đây rõ ràng là điều mà Tạ Cảnh Thâm giỏi nhất, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Giang Linh Linh biểu lộ vẻ buồn bã và mỏng manh đến mức có thể vỡ ra chỉ cần một cái chạm tay. Trong lòng anh như thể bị xé nát, bị khoét một góc, đau không thể chịu nổi.

Tâm trạng của cô dường như cũng đang ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Anh bất ngờ duỗi tay ra ôm lấy Giang Linh Linh.

Giang Linh Linh sửng sốt một chút, sườn mặt dựa vào ngực anh, ở người anh ngửi thấy mùi thơm trái cây nhàn nhạt.

Mọi rào cản tâm lí của cô dường như trở nên vô dụng trước mặt Tạ Cảnh Thâm, cô không thể nghĩ đến bất kỳ sự phản kháng nào trước sự đυ.ng chạm của anh. Thay vào đó, cô thích nó.

Tạ Cảnh Thâm vùi đầu vào tóc cô ngửi được mùi thơm ngọt từ cơ thể cô, một luồng nhiệt nóng trào lên tủy sống truyền đến não, khiến đầu óc anh trống rỗng như bị điện giật, anh hỏi không chút suy nghĩ liền đi ra ngoài: "Giang Linh Linh , từ nay về sau anh sẽ đi cùng được chứ?"

Giang Linh Linh vùi đầu vào trong ngực anh nặng nề gật đầu.

Tạ Cảnh Thâm hơi kinh ngạc không biết làm sao có thể nói ra lời này, nhưng sau khi nói ra, khí tức trong lòng đang đè nén kinh mạch đột nhiên tiêu tán, tâm trạng cũng đột nhiên bừng tỉnh.

Lúc này anh phải thừa nhận rằng Giang Linh Linh nắm giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh.

Để Giang Linh Linh không nhận ra sự khác lạ, anh dồn nén cảm xúc, nói ra một câu trêu chọc hiếm thấy: "Được rồi, đừng buồn nữa. Cúi vào ngực anh có nóng không?"

Giang Linh Linh ngẩng đầu, vài sợi tóc bết vào mặt vì mồ hôi, hai má ửng hồng, anh thì thào chống lại ": Là anh ôm lấy em trước."

Tạ Cảnh Thâm có chút trêu chọc," Nếu anh không ôm em, hẳn là em sẽ không khóc nhè?"

Sẽ không nha, nếu vòng tay của anh không mở ra cho em, em sẽ kiên định bước tới ôm lấy anh.

Đây là lời nói trong lòng của Giang Linh Linh, nhưng cô xấu hổ không dám nói ra, chỉ càng tăng thêm sức mạnh của đôi tay, càng ôm chặt lấy anh, thật chặt.

"Đi thôi, còn luyện sao à? anh chạy cùng. "

Giang Linh Linh thoát khỏi vòng tay của anh gật đầu. Tạ Cảnh Thâm nhìn cánh tay trống rỗng với cảm giác mất mát, rồi mỉm cười nhẹ.

Mặt trời chậm rãi bước chân về phía tây, ánh sáng rực rỡ mà nở rộ ở chân trời, cảnh sắc làm ta mê say, gió đêm nhẹ nhành mang theo thanh nhiệt lạnh lẽo thổi tan cái nóng, bóng người lần lượt rời đi. Tạ Cảnh Thâm theo nhịp điệu của Giang Linh chạy hết vòng này đến vòng khác.

Một tháng sau ...

"Đừng ở đây ... "Giang Linh Linh dùng tay nhẹ nhàng đẩy Tạ Cảnh Thâm đang vùi đầu trên ngực cô. Nhưng anh nhìn cô ủy khuất như một đứa trẻ, toát ra vài phần đáng thương," Cho anh bú √υ" em, được không?

Cô không đành lòng từ chối anh, do dự một lúc, nhẹ gật đầu, hạ mi rồi quay đầu sang một bên, không dám nhìn vào những gì đã xảy ra tiếp theo, đưa bộ ngực gần đến miệng của anh.

Phòng chờ của sân vận động. Mọi người đang theo dõi buổi biểu diễn lễ khai mạc trên khán đài, lúc này không ai vào, nhưng Giang Linh Linh vẫn sợ bị phát hiện.

Cô nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên, nếu không sẽ có người tới. "

Tạ Cảnh Thâm có lệ mà ậm ừ vài tiếng, tập trung vào đôi vυ". Sau khoảng thời gian bú ʍúŧ này, vυ" càng ngày càng đầy đặn, áσ ɭóŧ cũng không thể quấn lấy thịt vυ" căng phồng. Có thể thấy được độ to trực quan trên tà áo. Núʍ ѵú từ lâu đã dựng đứng vì động tình, như những trái mận đỏ nở rộ.

Anh dùng đầu lưỡi trêu chọc, liếʍ láp một hồi rồi chậm rãi quét quanh đầṳ ѵú, khiến Giang Linh Linh tê dại, vừa muốn dừng mà lại muốn nhiều hơn nữa.

Cơ thể run lên vì kɧoáı ©ảʍ, bầu vυ" đung đưa để lại từng đợt sữa trắng, theo cử động của đôi môi, làn da trắng như tuyết chuyển sang màu đỏ thẫm, dòng sữa tích trữ lâu ngày trong người trào ra ào ạt, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc và xa lạ. Rửa sạch đầu óc, cơ thể mẫn cảm không tự chủ vặn vẹo, nước nhờn dính ướt qυầи ɭóŧ.

Tạ Cảnh Thâm bịt lỗ nhỏ đang phun ra sữa mà bú. Hai tay anh không hề nhàn rỗi, anh bao lấy quả anh đào kia, nhào nặn thịt vυ", để nó thay đổi hình dạng trong tay anh.

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Giang Linh Linh, anh càng có ý nghĩ xấu xa, tăng thêm lực mυ"ŧ, dùng tay kia ngừng vuốt ve, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn bên cạnh quầng vυ".

_____________________________

Tiểu kịch trường:

Tạ Cảnh Thâm : Thật ngu ngốc, còn tưởng là trùng hợp nhưng thật ra, ta cố tình tìm cơ hội để được gần em

Giang Linh Linh: Khóc lớn. ta còn tưởng rằng hai ta là trời cao cố ý an bài. Nói cách khác, số phận không muốn chúng ta được ở bên nhau, đúng vậy, tôi thực sự cảm tạ

Tạ Cảnh Thâm: Đừng khóc, T^T ta sai rồi! Ta sai rồi! Không bí mật theo dõi em nữa. Ai! đừng đi a!