CHUYỆN CỤ GIÀ THỨ NHẤT VÀ CON HƯƠU CÁI

Cụ già kể:

Tôi xin bắt đầu câu chuyện, mong các vị chú ý lắng nghe cho. Con hươu

cái mà các vị trông thấy kia vốn là em họ xa của tôi, hơn nữa vốn là vợ của

tôi. Tôi cưới nàng khi nàng mới mười hai tuổi. Bởi vậy tôi có thể nói rằng lẽ

ra nàng phải coi tôi như bố đẻ chứ không chỉ là người anh họ và người chồng

mà thôi.

Chúng tôi chung sống với nhau ba mươi năm mà không có con. Mặc dù

nàng không sinh nở, tôi vẫn hết mực thương yêu chiều chuộng, chỉ vì muốn

có con mà tôi phải mua về một nữ nô ɭệ. Nó sinh cho tôi một đứa con trai,

cháu kháu khỉnh vô cùng. Vì ganh tị, vợ tôi đâm ghét cả mẹ lẫn con người

nô ɭệ ấy. Tiếc rằng khi tôi nhận ra điều đó thì đã quá muộn rồi.

Con tôi lớn lên, cháu được mười tuổi thì tôi có việc phải đi xa. Trước khi

lên đường, tôi ký thác cả hai mẹ con cho vợ tôi mà tôi vẫn tin tưởng, nhờ

nàng trông nom hộ trong thời gian tôi vắng nhà, chừng một năm. Thế mà ả

đã thừa lúc tôi vắng nhà để thỏa mãn nỗi hằn học của mình, ả học phép phù

thủy. Và khi nắm được đủ bùa phép để thực hiện mưu đồ ghê tởm của mình,

ả dẫn con tôi đến một nơi vắng vẻ. Sau khi dùng phép yêu biến cháu thành

một con bê, ả dắt về giao cho người trông nom trại chăn nuôi của tôi và ra

lệnh phải nuôi cháu như nuôi bò. Chưa hả cơn điên, ả còn hóa thân người nữ

nô ɭệ thành một con bò cái và cũng giao luôn cho người trông nom trại gia

súc.

Sau chuyến đi trở về, tôi hỏi hai mẹ con cháu đâu, thì ả đáp như sau:

- Người nữ nô ɭệ đã qua đời, còn con trai ông thì đã hai tháng nay tôi

không trông thấy, chả biết nó ra sao.

Tôi xúc động lắm trước cái chết của người nữ nô ɭệ. Còn về phần cháu thì

chỉ mới biệt tích thôi, vì vậy vẫn còn hy vọng có thể tìm thấy nay mai. Thế

nhưng tám tháng đã qua kể từ khi cháu bỏ ra đi mà vẫn không thấy cháu trở

về nhà. Tết Bairam[16] cũng vừa đến. Tôi bảo người trông trại chăn nuôi

chọn mang đến cho tôi con bò cái béo nhất để mổ thịt dâng lễ và ăn tết. Anh

ta vâng lời. Con bò cái anh ta dắt đến chính là nữ nô ɭệ, người mẹ đáng

thương con trai tôi. Tôi cho trói con bò cái lại, nhưng khi tôi chuẩn bị đập

chết thì nó rống lên những tiếng thảm thiết và tôi để ý thấy nước mắt nó chảy

ròng ròng. Tôi cho là chuyện kỳ lạ và không hiểu sao trong lòng tôi lúc đó

cũng đâm thương hại. Tôi không nỡ gϊếŧ chết nó. Tôi sai giao trả cho người

trông trại và bảo đưa tới một con bò khác.

Lúc ấy vợ tôi cũng có mặt. Ả run lên khi thấy tôi tỏ lòng thương hại.

Không muốn để thất bại mưu mô của mình, ả nói: “Ông ơi, ông làm sao thế?Hãy mổ thịt con bò cái này đi. Trong chuồng không có con bò nào tốt hơn

cũng như sạch sẽ hơn để làm đồ dâng lễ đâu.” Nể lời vợ, tôi liền tiến đến gần

con bò cái, cố nén lòng thương. Tôi đã định đập chết thì con vật lại rống

càng to hơn và nước mắt càng chảy nhiều hơn, khiến cho tôi một lần nữa lại

chùn tay. Thế là tôi giao chiếc vồ cho người chăn nuôi và bảo: “Hãy cầm lấy

và đập chết nó đi; tiếng be và nước mắt của nó làm ta xé gan xé ruột.”

Người chăn trại, không hề thương xót như tôi, đập chết con bò cái, nhưng

khi mổ thịt, thấy chỉ toàn xương, mặc dù hồi nãy ai cũng thấy con vật rất béo

tốt.

Việc ấy làm cho tôi buồn phiền thật sự. Tôi bảo người chăn nuôi: “cho anh

cả con đấy. Hãy mang đi, anh muốn ăn hoặc bố thí ai tùy ý. Thay vào đó,

nếu anh có một con bê nào thật béo, hãy dắt đến cho ta.”

Tôi không hỏi xem anh ta định làm gì với con bò cái. Sau khi anh ta mang

đi được một chốc, anh ta trở lại dắt theo một con bê khá mập mạp. Mặc dù