Chương 16: tiếp 2

Những lời lẽ ấy mang lại đúng hiệu quả mà lừa ta chờ đợi. Con bò lo sợ

đến nỗi kêu rống lên vì khϊếp đảm. Vị thương gia đang chăm chú nghe hai

con vật trò chuyện, phá lên cười, khiến cho người vợ ngồi bên rất đỗi ngạc

nhiên. Thị hỏi chồng:

- Có điều gì vui mà chàng cười lớn vậy, xin nói cho em rõ, để em cùng vui

với chàng!

- Mình ơi, hãy bằng lòng nghe tôi cười là đủ! – Thương gia đáp.

- Không, em muốn biết rõ tại sao chàng cười cơ.

- Tôi không thể làm thỏa sự mong muốn của mình. Chỉ nên biết rằng tôi

cười về cái điều mà con lừa vừa nói với con bò. Hãy biết vậy thôi, còn nữa là

điều bí mật mà tôi không được phép tiết lộ.

- Ai cấm chàng không được phép nói cho em biết? – Bà vợ một mực

khăng khăng.

- Mình hãy biết rằng nếu tôi nói lộ ra, tôi sẽ mất mạng ngay tức khắc.

- Ông coi thường tôi quá, – bà vợ kêu lên – điều ông nói chẳng đúng sự

thật. Nếu ông không chịu nói thật cho tôi nghe tại sao hồi nãy ông cười, nếu

ông khước từ không cho tôi rõ con lừa đã nói gì với con bò, thì tôi thề có trời

cao đất dày chứng giám, ông với tôi sẽ không còn vợ vợ chồng chồng gì với

nhau nữa.

Nói đến đây, bà ta bỏ vào nhà, đến ngồi vào một xó rồi khóc như mưa như

gió suốt đêm cho tới sáng. Ông chồng đành lên giường ngủ một mình. Sáng

hôm sau, thấy vợ vẫn chưa hết than vãn, ông nói:

- Mình cứ rầu rĩ vậy thật chẳng biết điều chút nào. Việc không đáng cho

mình phải làm như vậy. Đối với mình, có hệ trọng gì, việc biết hai con vật đã

nói gì với nhau, trong khi đối với tôi, giữ điều bí mật còn hệ trọng hơn nhiều.

Thôi, tôi xin mình đừng có nghĩ tới chuyện ấy nữa.

- Tôi cứ nghĩ, – bà vợ đáp – tôi cứ khóc, kỳ cho đến bao giờ ông thỏa mãn

sự hiếu kỳ của tôi mới thôi.

- Nhưng tôi nói với mình thật nghiêm túc, nếu tôi nghe theo lời nài nỉ của

mình, là tôi mất mạng đấy.

- Có xảy ra việc gì cũng mặc, tôi không chịu thôi đâu.

- Thế là chẳng còn cách nào làm cho mình nghe ra lẽ phải. Vì cứng đầu

cứng cổ như vậy rồi mình sẽ buồn phiền mà chết mất thôi. Bởi vậy tôi sẽ gọi

con cái lại, để cho chúng nó được niềm an ủi là nhìn thấy mẹ trước khi mẹ

qua đời.

Thương gia cho gọi con cái đến, lại còn sai người đi mời bố mẹ đẻ của vợ

đến nữa. Khi gia đình tụ họp đông đủ, ông kể cho mọi người nghe đầu đuôicâu chuyện. Mọi người xúm lại khuyên giải người đàn bà rằng cứ khăng

khăng cố chấp là sai nhưng bà ta chẳng chịu nghe ai.

Mặc cho bố mẹ đẻ giảng giải rằng điều bà muốn biết chẳng có gì hệ trọng,

ngay đến cả quyền uy cũng như lý lẽ của hai bố mẹ đẻ cũng chẳng mảy may

tác động đến con gái. Còn lũ trẻ thấy mẹ cứ để ngoài tai mọi điều hay lẽ phải

thì thi nhau khóc ầm ĩ cả nhà. Ngay vị thương gia cũng rối trí, chẳng biết nên

xử sự thế nào. Ngồi một mình bên cánh cửa, ông đã nghĩ tới chuyện có lẽ

phải hy sinh mạng sống của mình đi để cứu lấy mạng người vợ mà ông hết

mực thương yêu.

- May sao, con gái của bố ạ, – tể tướng nói tiếp với Sêhêrazát – vị thương

gia ấy có nuôi năm chục con gà mái cùng một gà trống. Ông giao cho một

con chó trông nom đàn gia cầm ấy. Trong lúc ông đang ngồi bên cửa trầm

ngâm suy nghĩ về điều sẽ làm, chợt trông thấy con chó đang nói với con gà

trống đang đạp mái như sau: “Này gà trống kia ơi! Thượng đế chẳng còn để

cho mày sống bao lâu nữa đâu. Mày không biết xấu hổ về việc mày đang

làm đấy hay sao?”

Gà trống ta quay lại kiêu hãnh trả lời:

- Tại sao hôm nay lại cấm tôi làm cái việc mọi ngày tôi vẫn làm cơ chứ?

- Ấy là tại mày chưa biết đấy thôi. Hôm nay ông chủ nhà ta đang có một

việc buồn lớn. Vợ ông ta đang muốn ông ta tiết lộ một điều bí mật, mà để lộ

ra ông ta sẽ mất mạng. Sự việc mới đến đấy. Nhưng rất đáng sợ là ông ta

không đủ rắn rỏi trước sự cứng đầu cứng cổ của bà vợ bởi ông thương bà ta

lắm, ông không chịu nổi những giọt nước mắt tuôn ra không ngớt của bà.

Ông chủ chúng ta đến chết mất thôi. Cả nhà đang cuống lên vì chuyện đó.

Chỉ độc có mày cứ như chửi vào nỗi buồn của tất cả chúng tao. Mày cứ nhởn

nhơ rậm rịch với đám gà mái của mày.

Gà trống đáp lại những lời trách móc của chó như sau:

- Ông chủ nhà ta thật đoảng. Ông chỉ có mỗi một bà vợ mà không biết thu

xếp cho ổn thỏa. Trong khi tôi có năm chục con mái mà đâu ra đấy. Ông ta

hãy tĩnh trí lại, thì sẽ tìm ra cách thoát khỏi cơn bối rối ngay.

- Thế mày bảo ông ta nên làm như thế nào? – chó hỏi.

- Ông ta hãy đi vào buồng riêng của vợ, cài chặt then cửa lại rồi cầm gậy

phang cho bà ấy đủ một trăm gậy. Tôi cầm chắc bà ta sẽ biết điều, và rồi

chẳng còn dám thúc ép chồng nói cho nghe cái điều bí mật ấy nữa cho mà

xem.