Chương 17: tiếp3

Vừa nghe lọt tai điều con gà trống nói, thương gia liền đứng phắt dậy.

Ông vớ lấy một chiếc gậy to, đi tìm vợ dắt vào buồng, cài chặt then buồng

lại, rồi giã cho bà một trận nên thân, đến nỗi bà ta phải van xin rối rít:- Thôi đủ rồi, đủ rồi, mình ơi, xin hãy tha cho em, em không dám đòi hỏi ở

mình một điều gì nữa!

Nghe vậy, biết vợ đã bỏ được cái tính tò mò vô lối, ông chồng ngừng tay

gậy. Ông mở cửa. Cả nhà ùa vào, mừng rỡ thấy người đàn bà đã khỏi được

cái chứng cứng đầu. Ai cũng khen ngợi thương gia đã biết cách làm cho bà

vợ trở nên biết điều. Con gái của bố à, con thật đáng được đối xử như mụ vợ

thương gia ấy.

- Thưa cha, – nàng Sêhêrazát đáp – xin cha chớ cho con là cứng đầu nếu

con vẫn giữ ý kiến của mình. chuyện về người vợ vị thương gia ấy không lay

chuyển nổi con đâu. Con còn có thể kể cho cha nghe nhiều chuyện khác để

thuyết phục cha chớ nên cản trở ý đồ của con. Vả chăng, xin cha tha lỗi cho

nếu con dám nói ra điều này. Xin cha đừng ngăn cản con vô ích. Nếu tình

phụ tử ngăn không cho cha chấp thuận lời khẩn cầu của con, thì tự con sẽ

đến tâu xin thẳng với hoàng đế.

Cuối cùng đuối lý trước quyết tâm của con gái, tể tướng đành phải chiều ý

con. Và mặc dù rất buồn phiền vì không thuyết phục được con thay đổi ý

định tai hại, ông vẫn đến gặp Saria ngay lúc ấy để tâu rằng đêm tới, ông sẽ

dẫn nàng Sêhêrazát vào hầu vua.

Hoàng đế hết sức ngạc nhiên về sự quên thân của tể tướng đối với mình:

“Làm sao khanh có thể quyết định đưa chính con gái khanh đến hầu hạ ta?”

- Tâu bệ hạ, chính cháu tự nguyện hiến thân. – Tể tướng đáp. – Số phận

đáng buồn đang chờ đợi cháu không hề làm cháu khϊếp sợ. Cháu muốn được

dựa mạn thuyền rồng một đêm dù có chết cũng cam lòng.

- Nhưng tể tướng ạ, – hoàng đế lại nói – khanh chớ hiểu nhầm! Sáng mai

khi ta giao trả Sêhêrazát lại cho khanh, ta muốn khanh kết liễu đời nó. Nếu

khanh không thi hành, ta thề sẽ xử tử khanh.

Tâu bệ hạ, – tể tướng đáp – lòng thần chắc chắn sẽ đau như đứt đoạn khi

thần phải tuân lệnh. Song mặc cho tình cha con tha hồ van vỉ, mặc cho thần

là người cha, cánh tay của thần vẫn trung thành với bệ hạ.

Saria đồng ý sự hiến dâng của tể tướng và bảo ông cứ việc mang con gái

vào cung lúc nào cũng được.

Tể tướng trở về báo tin ấy cho Sêhêrazát. Nàng hết sức mừng vui như thể

đấy là một tin tốt lành nhất trần đời. Nàng còn cảm ơn cha đã hết lòng giúp

đỡ. Ông lặng người vì đau đớn. Để an ủi cha, nàng nói nàng mong ông sẽ

không hối hận là đã gả con gái cho hoàng đế. Ngược lại có thể ông sẽ lấy đó

làm điều vui từ nay cho đến trọn đời.

Nàng chỉ còn bận bịu mỗi việc là trang điểm để ra mắt hoàng đế. Song

trước khi lên đường nàng gọi riêng Đináczát ra bảo: “Em thân yêu của chị ơi,