Chương 98

Edit: Min

Linh ngư nướng lên quả thật ăn rất ngon, chỉ là ánh mắt của lão cha nhà mình quá đáng sợ.

Lâm Sơ Vân cúi đầu gặm một miếng cá, sau đó lén ngước mắt nhìn Mục Áo, liền thấy Mục Áo giống như đem cá nướng đổi thành Phong Hề Hành, vết cắn cực kì hung ác.

Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Sơ Vân, tầm mắt Mục Áo khẽ khẽ động, hướng về phía khuôn mặt Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân vội vàng cúi đầu, làm bộ như đang nghiêm túc ăn cá nướng, đợi đến khi Mục Áo nhìn qua, chỉ thấy nhóc con nhà mình ngoan ngoãn ăn cá.

Mục Áo nhìn con cá nướng chỉ còn lại xương cốt trong tay Lâm Sơ Vân, nhíu nhíu mày, còn chưa đợi hắn mở miệng, Phong Hề Hành đã đưa cho Lâm Sơ Vân một con cá nướng mới.

Lúc này, Lâm Sơ Vân mới phát giác mình đã gặm xương cá nửa ngày, y ho nhẹ một tiếng, nhận lấy cá nướng của Phong Hề Hành, vẻ mặt thoạt nhìn bình tĩnh —— chỉ tiếc vành tai đỏ bừng kia sớm đã bán đứng y.

Mục Áo ở một bên không hiểu sao lại có một loại cảm giác, bản thân hắn rất dư thừa.

—— Hắn muốn phu nhân nhà mình.

Phần lớn linh ngư đều vào bụng Mục Áo, Lâm Sơ Vân ăn ba con là no. Phong Hề Hành thấy y ăn xong, theo thói quen muốn giúp Lâm Sơ Vân lau tay, lại bị Lâm Sơ Vân đỏ tai cự tuyệt.

Lâm Sơ Vân vụиɠ ŧяộʍ liếc Mục Áo một cái, thấy lão cha không chú ý tới bên này, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Phong Hề Hành vừa mới nướng xong con cá, theo thói quen đưa tới bên miệng Lâm Sơ Vân, Lâm Sơ Vân cũng khá quen thuộc, kết quả, y vừa định há miệng đã bị Mục Áo nhìn thấy.

Nghĩ đến biểu tình lúc nãy của Mục Áo, Lâm Sơ Vân nhịn không được rụt cổ lại, cha mình lúc ấy thoạt nhìn rất muốn cắn đứt tay tiểu đồ đệ.

Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân tự mình lau kỹ đầu ngón tay, nhưng vẫn cố ý nắm tay Lâm Sơ Vân một chút, Mục Áo ở một bên nghiến răng nghiến lợi, nhưng không muốn làm con trai không vui, nên chỉ có thể giả vờ như không thấy gì.

Mấy người vừa mới đem đồ vật thu dọn, xung quanh liền chậm rãi tối sầm lại. Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu lên mới nhận ra, xung quanh mình đã tối rồi.

"Nơi này trời tối rất nhanh." Mục Áo không chút kinh ngạc, đem những thứ còn lại cất chung một chỗ, tựa hồ như không bị bóng tối ảnh hưởng, "Đi thôi, trở về trước."

Trong phòng đá có linh thạch phát sáng, trong bóng đêm lại khiến người ta chú ý, hai người đi theo Mục Áo vào trong phòng, chỉ chốc lát, ngoài phòng đã hoàn toàn tối đen.

Ánh mặt trời ở cực Bắc băng nguyên vốn ít hơn những nơi khác, chưa kể nơi này bị băng sơn bao quanh, một ngày chỉ có ba canh giờ sắc trời sáng.

Ba người đứng ở trong phòng đá, ánh mắt đều rơi vào chiếc giường đá duy nhất kia, toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Lâm Sơ Vân vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn cha mình, rồi lại nhìn tiểu đồ đệ, cuối cùng sờ sờ chóp mũi.

"Nếu không....." Lời của Lâm Sơ Vân vừa mở miệng, đã bị Mục Áo mạnh mẽ cắt đứt.

Mục Áo nhìn Phong Hề Hành một cái, mở miệng nói, "Ngươi ngủ ở trên giường đá đi."

Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, giường đá tuy khá rộng rãi nhưng tối đa chỉ có thể chứa hai người, y cũng không tin cha mình sẽ để y ngủ dưới mặt đất, nếu mà nói như vậy —— y và tiểu đồ đệ ngủ trên giường.

Bên này Lâm Sơ Vân còn đang nói thầm trong lòng, Mục Áo bên kia đã biến thành cự thú màu đen —— cự thú không thể không cúi đầu, nếu không nó sẽ đυ.ng phải nóc nhà.

Cự thú cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, ngậm cổ áo Lâm Sơ Vân, đem y đến trước mặt, kiên quyết nói, "Nhóc con ngủ với ta."

Lần thứ hai Lâm Sơ Vân bị ngậm lên đã rất quen, khi đáp xuống đất cũng không hề lắc lư, ở trên người cự thú hơi mượn chút lực là có thể để đứng vững. Lông cự thú không xoã tung như của y, cũng không mềm mại như Bạch Nam Y, sờ lên có chút giống linh lụa, mềm dẻo mượt mà, nhưng cũng đủ ấm áp.

Phong Hề dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Vân, tựa hồ là đang hỏi ý kiến của y.

Lâm Sơ Vân đối mặt với ánh mắt của cha, nào dám có ý kiến gì, không chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu, mà còn chủ động biến trở về bộ dáng tiểu hắc miêu, nhu thuận nằm ghé vào trước người cự thú, "Ta nghe cha."

Cự thú lúc này mới hài lòng nằm sấp trên mặt đất, ngậm tiểu miêu đến trước người, dùng thân thể cùng móng vuốt khoanh tròn tiểu hắc miêu, đem y bảo vệ thật tốt.

"Được rồi, ngủ đi." Cự thú nhìn tiểu hắc miêu được hắn che chở nghiêm ngặt, vẻ mặt đắc ý nhìn Phong Hề Hành.

Băng hệ linh lực thì thế nào, nhiệt độ cơ thể lạnh như vậy, cũng không thể sưởi ấm cho nhóc con nhà mình!

Phong Hề Hành sờ sờ chóp mũi, liếc nhìn Lâm Sơ Vân lần nữa, quay đầu ở trên giường bận rộn. Lâm Sơ Vân lắc lắc đuôi, nhìn Phong Hề Hành đang trải linh lụa lên giường đá, còn đem cái gối nhỏ y thích nhất đặt lên giường đá.

Đáng tiếc, Mục Áo còn ở một bên nhìn chằm chằm, tiểu hắc miêu cũng chỉ có thể yên lặng vẫy đuôi.

Mục Áo hồ nghi nhìn Phong Hề Hành bận rộn xong, cư nhiên không nói gì nữa, cứ thế yên lặng nằm trên giường đá. Tuy rằng, hắn cảm thấy nhân tu này không có khả năng ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại không tìm ra vấn đề, chỉ có thể ngậm nhóc con nhà mình cũng nằm sấp xuống.

Linh thạch trong phòng bị cự thú dập tắt, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối, tiểu hắc miêu nằm sấp trong ngực cự thú, cái đuôi phía sau bắt đầu vung vẩy.

Rõ ràng cái đuôi bao phủ trên người y đủ ấm áp, bụng của cự thú cũng rất mềm mại, nhưng dù thế nào, y cũng không ngủ được.

Tiểu hắc miêu lăn qua lăn lại nửa ngày, cảm giác được hô hấp của cự thú dần dần vững vàng, cái đuôi trên người cũng không biết từ khi nào quăng sang một bên, sau đó mới từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt mèo xanh biếc lóe lên ánh sáng trong bóng tối, giống như hai hai viên ngọc lục bảo xinh đẹp, tiểu hắc miêu đầu tiên là thò đầu nhìn một chút, thấy cự thú đã ngủ, mới thật cẩn thận đứng lên trên người cự thú.

Y thận trọng tránh những móng vuốt khổng lồ bao quanh, rồi vượt qua cái đuôi của cự thú, cuối cùng nhìn chuẩn giường đá ở một bên, ra sức nhảy dựng ——

Lại bị Phong Hề Hành đã chờ hồi lâu trên giường, ôm một cái vào lòng.

Phong Hề Hành cúi đầu, chỉ thấy tiểu hắc miêu trong ngực giống như bị hoảng sợ, kinh ngạc trợn tròn mắt, hơi có chút xù lông. Có điều, cái đuôi phía sau của tiểu hắc miêu cũng rất nhanh phản ứng lại, lặng yên không một tiếng động quấn lấy cổ tay hắn.

Tiểu hắc miêu cảm giác được khí tức quen thuộc xung quanh, vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt mỉm cười của tiểu đồ đệ nhà mình, y theo bản năng há mồm muốn nói chuyện, lại bị Phong Hề Hành dùng đầu ngón tay chặn khóe môi.

Phong Hề Hành làm động tác "Suỵt——", nháy mắt với tiểu hắc miêu.

Tiểu hắc miêu đột nhiên phản ứng lại, thò đầu nhìn về phía sau, thấy cự thú trên mặt đất vẫn ngủ rất ngon, chỉ là hai móng vuốt trước dường như nhận ra thiếu thứ gì đó, ở trước người không ngừng kéo dài nửa ngày.

Mắt thấy cự thú sắp tỉnh lại, tiểu hắc miêu vội vàng muốn nhảy trở về. Nhưng mà tay của tiểu đồ đệ rõ ràng không dùng lực mấy, nhưng tiểu hắc miêu như thế nào cũng giãy không ra.

Phong Hề Hành ôm tiểu hắc miêu, một tay đem cái gối đầu nhỏ mà tiểu hắc miêu rất thích, ném đến bên móng vuốt cự thú không xa.

Sau một khắc, cự thú liền sờ được cái gối đầu nhỏ kia, tuy cảm giác xúc cảm có chút không đúng, nhưng khí tức lại thuộc về nhóc con nhà mình, cự thú cũng không nghĩ nhiều, ôm cái gối nhỏ vào trong ngực, tiếp tục ngủ say.

Tiểu hắc miêu giật giật khóe miệng, y thật sự là không nghĩ tới lão cha nhà mình lại ngốc như vậy.

Thấy cự thú tiếp tục ngủ, Phong Hề Hành mới nằm xuống giường, ôm tiểu hắc miêu vào trong lòng.

Đuôi của tiểu hắc miêu nhẹ nhàng vỗ Phong Hề Hành một cái, nhưng cũng biết tiểu đồ đệ nhà mình không có ác ý gì. Một bên y cân nhắc, chờ sáng mai nhất định phải dậy sớm trở lại trong ngực cự thú, một bên dưới sự trấn an của Phong Hề Hành, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Chỉ là, tiểu hắc miêu nghĩ thì đẹp đấy, nhưng ngày hôm sau khi y tỉnh lại, đã thấy cự thú ngồi xổm bên giường, cả người tản ra khí tức khó chịu, con ngươi khổng lồ gắt gao nhìn chằm chằm y.

Rõ ràng là một con yêu thú rất hung ác, nhưng không hiểu sao tiểu hắc miêu lại nhìn ra vài phần ủy khuất cùng mất mát trên vẻ mặt của hắn.

"Khụ..... Cha, sớm. " Miêu đồng đảo tới đảo lui, không chút tự tin mở miệng chào hỏi.

Cự thú hóa hình người, sắc mặt vẫn đen kịt như trước, giọng điệu có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng nói, "Sớm."

Nhìn tiểu hắc miêu vẫn lười biếng dựa vào trong ngực Phong Hề Hành, Mục Áo nhịn không được nghiến răng, rõ ràng hình dạng thú của hắn che chắn gió tốt hơn, ấm áp hơn, nhưng nhóc con lại càng thích cái ôm của người này hơn.

Khó chịu, muốn đánh người.

Đại bộ phận yêu thú tính cách đều rất trực tiếp, thích thì cướp về nhà, không thích thì trực tiếp vứt bỏ. Mục Áo làm Yêu Chủ tiền nhiệm, tuy nói không "Trực tiếp" như những yêu thú khác, nhưng cũng lười nghĩ cái cớ uyển chuyển gì.

"Ngươi đi ra, bổn vương muốn cùng ngươi đánh một trận." Mục Áo nhìn ai kia đã sớm tỉnh lại, nhưng không muốn kinh động tiểu hắc miêu trong ngực, mà vẫn cứ nằm ì không rời giường, liền lạnh lùng mở miệng.

Phong Hề Hành cũng không ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói —— hắn gần như quen rồi, dù sao hắn coi như là "Thân kinh bách chiến".

Đem tiểu hắc miêu trong ngực đặt lên giường, để lại quả hai linh quả cho tiểu hắc miêu, Phong Hề Hành mới đứng lên, đầu tóc cũng không có thời gian xử lý, tùy tiện buộc ở phía sau.

Phong Hề Hành đi theo Mục Áo ra khỏi phòng đá, không bao lâu sau, ngoài phòng liền truyền đến một tiếng nổ lớn.

Tiểu hắc miêu đứng trên giường không nói nên lời, lắc lắc cái đuôi, cũng không có đi ra ngoài, ngược lại, thuận thế nằm xuống giường. Chiếc giường quen thuộc khiến y bất giác thả lỏng, nghe thấy ngoài phòng ngẫu nhiên truyền đến tiếng nổ vang, tiểu hắc miêu mơ màng ngủ thϊếp đi.

Cuộc sống ở cực Bắc băng nguyên rất đơn điệu, một ngày chỉ có mấy canh giờ trời sáng, ngoại trừ bắt linh ngư, còn lại không có chuyện gì khác để làm.

Trong ba ngày này, Lâm Sơ Vân ngoại trừ ngày đầu tiên ra khỏi phòng đá, hai ngày sau nếu không phải là ở cùng Lâm Giang Nguyệt, thì chính là ở trên giường nghỉ ngơi. Thay vào đó là Phong Hề Hành và Mục Áo, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều phải đánh một trận.

Kỳ thực, Lâm Sơ Vân đã đi xem một lần, hai người đánh nhau kịch liệt đến nỗi hồ băng vỡ tan, đông cứng lại vỡ.

Mục Áo đã đạt tới Đại Thừa hậu kỳ từ lâu, chỉ cách Độ Kiếp kỳ một bước, chỉ là linh lực của cực Bắc băng nguyên thật sự quá ít, hơn nữa, trong lòng hắn đều là Lâm Giang Nguyệt, căn bản không có tâm tu luyện, cho nên mới chậm chạp chưa đột phá.

Mà Phong Hề Hành tuy tu vi chỉ Hóa Thần kỳ, nhưng linh thức đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, cộng thêm cực Bắc băng nguyên đã tăng mạnh linh lực của Băng hệ. Thế cho nên, Phong Hề Hành đúng là có thể cùng Mục Áo đánh ngang tay.

Có điều, cũng không biết có phải đánh nhau thật sự hữu dụng hay không, hiện tại Mục Áo khi nhìn thấy Lâm Sơ Vân biến thành tiểu hắc miêu, nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành, đã không còn đen mặt cướp tiểu hắc miêu trở về.

Đương nhiên —— mặt vẫn còn hơi đen.

Ở thời điểm ngày thứ hai, Phong Hề Hành đi theo vào phòng băng lần nữa, ngoài dự liệu của hắn, linh thức yếu ớt của Lâm Giang Nguyệt đúng là thật sự chống đỡ được.

Mắt thấy đã đến ngày thứ ba, là có thể mang theo cha mẹ rời khỏi nơi này, trong lòng Lâm Sơ Vân không hiểu sao lại có chút nôn nóng.

Sáng sớm trời còn chưa sáng, tiểu hắc miêu đã tỉnh lại, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng nặng.

Giống như là có một chuyện rất quan trọng bị y quên mất, nhưng y làm sao cũng không nhớ ra là chuyện gì.

Tiểu hắc miêu nằm trong bóng tối, cái đuôi phiền não quăng loạn khắp nơi, mấy lần suýt đυ.ng phải tiểu đồ đệ nhà mình. Có lẽ, mấy hôm nay tiểu đồ đệ luận bàn quá mệt mỏi, giấc ngủ so với trước kia còn sâu hơn, tiểu hắc miêu không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chỉ có thể ngậm cái đuôi chạy loạn của mình trấn áp.

Cứ như vậy nằm thêm một khắc, tiểu hắc miêu chẳng những không buồn ngủ chút nào mà càng ngày càng tỉnh táo, mắt thấy cái đuôi sắp không an phận, tiểu hắc miêu đành phải từ trong ngực Phong Hề Hành đứng lên, duỗi thắt lưng, đáp xuống đất hóa thành hình người.

Phong Hề Hành nhạy bén cảm thấy trong ngực thiếu đi thứ gì đó quan trọng, nhưng lại kiệt sức đến không mở mắt được, chỉ có thể nhắm mắt, cau mày sờ khắp nơi.

—— Cảnh tượng này nhất thời có chút quen mắt.

Lâm Sơ Vân đứng ở bên giường đá, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Y khom lưng đem cái gối nhỏ của mình đặt vào tay Phong Hề Hành, quả nhiên, tiểu đồ đệ vừa sờ đến cái gối nhỏ kia, liền ôm thẳng vào lòng, một lúc sau mới yên tâm ngủ thϊếp đi.

Trong mắt Lâm Sơ Vân hiện lên ý cười, y cười khẽ lắc đầu, xoay người cẩn thận né tránh cự thú trên mặt đất, bước ra khỏi phòng đá.

Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, mơ hồ có thể nghe được xa xa có tiếng gió trên vách băng, Lâm Sơ Vân quấn chặt y bào trên người, đi tới nơi hai người truyền tống qua trước đó.

Lúc ấy, Đông Phương Uyên nhắc nhở y, ba ngày sau nhất định phải ở chỗ này mới có thể truyền tống trở về. Lúc bọn họ truyền tống tới đây vừa vặn chính là ban ngày, cho nên, chỉ cần đợi đến ban ngày là được.

—— Trong lòng Lâm Sơ Vân nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao, y luôn có cảm giác như mình đã xem nhẹ điều gì đó.

Lâm Sơ Vân mím môi, lấy lệnh bài từ trong túi trữ vật ra, bởi vì trên lệnh bài này có ấn ký của Yêu Chủ đương nhiệm, có khả năng bại lộ vị trí của mình, cho nên Lâm Sơ Vân vẫn luôn đem lệnh bài đặt trong túi trữ vật.

——Điều khiến y khϊếp sợ chính là, lệnh bài kia đã bắt đầu hơi hơi sáng lên, giống như truyền tống trận sắp khởi động.

"Làm sao có thể......" Đồng tử Lâm Sơ Vân co rụt lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu, nơi đó vẫn là một mảnh tối đen, không chút ánh sáng, gió xung quanh vẫn thổi, dừng ở trên vách băng phát ra tiếng nổ vang.

Tiếng gió ——?

Lâm Sơ Vân đột nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng, mấy ngày nay tuy y rất ít khi ra khỏi phòng đá, nhưng cũng nhớ rõ nơi này rất ít khi có gió thổi, cho dù có gió cũng chỉ là gió nhẹ, căn bản không có khả năng xuất hiện tiếng gió lớn như vậy!

Mà hiện tại, tiếng gió xung quanh đã càng lúc càng lớn, thậm chí sắp đến trình độ đinh tai nhức óc.

Hai người trong phòng cũng bị đánh thức, cau mày đi ra khỏi phòng đá.

Cảnh tượng ngoài phòng đã không còn yên bình như lúc Lâm Sơ Vân vừa mới đi ra, một cơn cuồng phong không biết từ đâu ập đến thổi dữ dội, ngay cả băng sơn bốn phía khẽ rung chuyển, Lâm Sơ Vân không thể không vận dụng linh lực để chống lại cuồng phong xung quanh.

Tuy nhiên, có thể là do gió quá mạnh, nên đám mây đen trên đỉnh đầu bị thổi tan đi một chút, thông qua tia sáng này, Mục Áo kinh ngạc phát hiện, băng sơn không biết từ khi nào ngưng tụ một mảng lớn mây đen, hồ băng vốn tĩnh lặng đã bị cuồng phong xé nát, nước hồ không ngừng dâng trào dưới sự khuấy động của cuồng phong.

Không để ý giải thích với hai người nữa, Lâm Sơ Vân lo lắng nói, "Nhanh, nhanh chóng khởi động truyền tống trận, mau mang mẹ tới đây!"

Mục Áo đáp một tiếng, xoay người vọt về phía phòng đá, Phong Hề Hành thì bước nhanh về phía Lâm Sơ Vân, nhưng mà hắn vừa đi được một nửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lao về phía Lâm Sơ Vân với tốc độ cực nhanh.

Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, ngay sau đó y nghe thấy phía trên đầu có động tĩnh kỳ lạ, y vội ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một khối băng cực lớn đang rơi thẳng về phía mình.

"Sư tôn!" Giọng điệu Phong Hề Hành lo lắng.

Lâm Sơ Vân khẽ cau mày, Thanh Mộc Kiếm xuất hiện trong tay, dùng linh lực đánh mạnh vào khối băng.

Khối băng này quả thực cứng hơn băng bình thường, mũi kiếm của Thanh Mộc Kiếm hơi rung lên, nhưng vẫn bị linh lực đập vỡ thành từng mảnh, thừa dịp này, Lâm Sơ Vân lắc mình rời xa băng sơn kia.

Phong Hề Hành nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Lâm Sơ Vân, một tay nắm chặt cổ tay Lâm Sơ Vân, đầu ngón tay vẫn còn đang không ngừng run rẩy.

Lâm Sơ Vân nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, bất đắc dĩ nói, "Bổn quân nói như thế nào cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, sao có thể bị một khối băng đập chết?"

"Đệ tử....... Đã quên."

Phong Hề Hành hít sâu một hơi, đem kinh hoảng trong lòng đè xuống. Hắn cũng biết Lâm Sơ Vân là tu sĩ, cho dù khối băng kia rơi trúng thì nhiều lắm cũng bị chút thương tích, nhưng khi khối băng kia thật sự rơi xuống, Phong Hề Hành căn bản không nghĩ được gì khác.

Lâm Sơ Vân sờ sờ đỉnh đầu tiểu đồ đệ nhà mình, vỗ vai an ủi rồi quay lại nhìn băng sơn trôi phía sau vị trí trước đó của mình.

Chỉ thấy, băng sơn ban đầu còn nguyên vẹn đã xuất hiện vết nứt, không ngừng có khối băng vụn rơi xuống, chỉ là khối băng lúc trước đều rất nhỏ, còn chưa rơi trên mặt đất đã bị cuồng phong xoắn thành mảnh vụn, duy chỉ có một khối hình thể vừa rồi tương đối lớn, mới thực sự rơi xuống đất.

Lâm Sơ Vân cau mày nhìn về phía mấy tảng băng sơn xa xa, quả nhiên những tảng băng đó cũng đã có vết nứt, nếu có thêm một chút thời gian, chỉ sợ toàn bộ băng nguyên đều sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó——

Nơi này sẽ bị chôn vùi hoàn toàn bởi vô số tảng băng.

"Cha sao còn chưa đi ra?" Lệnh bài trong tay Lâm Sơ Vân càng lúc càng sáng, nhưng Mục Áo vẫn chưa ra khỏi phòng đá. Lâm Sơ Vân không khỏi cùng Phong Hề Hành liếc nhau, xoay người, hai người nhanh chóng trở lại trong phòng đá.

Mục Áo cũng không ở trong phòng đá, cửa đá đi về phía phòng băng cũng mở ra, hai người đi xuống, quả nhiên nhìn thấy Mục Áo đang đứng trước quan tài băng.

"Cha?!" Lâm Sơ Vân nôn nóng, "Mau, truyền tống trận mau khởi động..."

Lời của y không thể nói hết, bởi vì đột nhiên y cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù y cùng tiểu đồ đệ tiến vào, ánh mắt lão cha nhà mình vẫn rơi vào trên băng quan.

Ánh mắt Lâm Sơ Vân từ từ rơi vào trong quan tài băng, phải mất hai giây y mới nhận ra thứ y cảm nhận được bấy lâu nay chính là, linh thức của mẹ y———

Không thấy.

Lâm Sơ Vân ngây dại, cả người cứng đờ tại chỗ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn băng quan. Y cảm giác mình giống như là đang mơ, rõ ràng ngày hôm qua y vẫn còn cảm giác được linh thức của mẹ, sao bây giờ lại không cảm giác được chứ.

"Cha, mẹ....." Lâm Sơ Vân há miệng, cũng không biết mình nên tiếp tục nói cái gì.

Mục Áo vẫn quay lưng lại với bọn họ, một lúc sau mới nói, "Hai người các ngươi đi đi."

"Cha?!" Lâm Sơ Vân kinh ngạc nhìn về phía Mục Áo, "Người đang nói cái gì vậy?!"

Mục Áo xoay người,vẻ mặt không hề bi thương như Lâm Sơ Vân tưởng tượng, thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến lạ thường. Chỉ là loại bình tĩnh này trong mắt Lâm Sơ Vân, đáng sợ hơn bất cứ thứ gì khác.

"Kỳ thật, cha vốn đã nghĩ kỹ, muốn bồi mẹ ngươi ở tại chỗ này." Mục Áo đưa tay sờ sờ tóc Lâm Sơ Vân, "Lúc trước còn đang suy nghĩ, nhóc con nhà mình nếu bị khi dễ thì làm sao bây giờ, nhưng hiện tại....."

Mục Áo nhìn thoáng qua Phong Hề Hành, khẽ thở dài, khóe môi gợi lên một nụ cười, "Nhưng hiện tại nhóc con đã có người đi cùng, cha cũng có thể yên tâm."

Tuy rằng, hắn đối với Phong Hề Hành vẫn luôn đen mặt, nhưng hắn không thể không thừa nhận, ba ngày nay Phong Hề Hành đối xử với nhóc con rất tốt. Có tên này ở đây, Mục Áo cũng có thể yên tâm bồi phu nhân của mình.

"Đúng rồi." Mục Áo giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Vân, "Thật ra, con còn có một người ca ca."

Lâm Sơ Vân chợt cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng Mục Áo lại không phát giác, hắn biết mình muốn ở lại sẽ khiến Lâm Sơ Vân rất thống khổ, cho nên, hắn nhất định phải nói một bí mật khác để Lâm Sơ Vân phân tán suy nghĩ.

"Mặc dù, tính tình của ca ca ngươi có chút quật cường, nhưng vẫn là một người ca ca tốt." Mục Áo cười nói, "Lúc trước ngươi phá xác, nó còn vụиɠ ŧяộʍ đến xem ngươi."

Tuy rằng, tiểu tử Mục Trì kia cho rằng mình làm rất bí mật, nhưng toàn bộ yêu điện đều nằm trong tay hắn, nếu không phải có hắn ngầm đồng ý, thì Mục Trì lúc đó mới chỉ là Hóa Hình Kỳ, làm sao có thể lẻn vào trung tâm yêu điện.

"Chờ khi rời khỏi đây, nếu có thời gian, ngươi có thể đến Yêu giới tìm nó. Nó hiện tại hẳn là thành chủ Chỉ Thành, tên là......" Mục Áo tiếp tục nói.

"Mục Trì." Lâm Sơ Vân cúi đầu đọc ra cái tên này, nghĩ đến ca ca hiện tại còn chưa biết sống chết, trong lòng liền cảm thấy đau nhói.

Mục Áo không khỏi sửng sốt, hắn không nghĩ tới hai thằng nhóc nhà mình đã gặp nhau, thấy vẻ mặt của Lâm Sơ Vân không đúng, trong lòng trầm xuống, "Nó bắt nạt ngươi sao?"

Lâm Sơ Vân nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt bi thương nhìn Mục Áo, ngữ khí mang theo khẩn cầu mà chính y cũng không nhận ra, "Ca ca vì cứu con, đến bây giờ còn chưa biết sống chết, nếu cha cũng ở chỗ này, vậy con nên làm cái gì bây giờ?"

Tay Mục Áo nắm chặt, ánh mắt nhanh chóng dời đi, giống như không dám nhìn thẳng Lâm Sơ Vân, giọng điệu vẫn kiên quyết như trước, "Ta đã đáp ứng với mẹ ngươi, sẽ luôn ở bên cạnh nàng, không bao giờ để nàng một mình đi đến nơi xa như vậy."

"Lâm phu nhân còn chưa chết." Phong Hề Hành đứng ở một bên, đột nhiên mở miệng nói, "Linh thức của ngài ấy vẫn còn, nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một khắc đồng hồ."

Linh thức của Lâm Giang Nguyệt hiện tại đã tương đối yếu ớt, ngay cả hắn cũng phải cẩn thận dò xét nửa ngày, mới cảm giác được một tia dao động.

Ánh sáng vừa xuất hiện trong mắt Mục Áo dần dần tiêu tán, cho dù truyền tống trận được kích hoạt và đưa họ rời khỏi đây, bọn họ cũng không có khả năng lập tức tìm được giải dược.

"Thật ra còn có một cách khác... nhưng rất nguy hiểm." Ngữ khí của Phong Hề Hành hiếm khi chần chờ, hắn nhìn Lâm Sơ Vân một chút, cuối cùng đưa tay lấy ra một cái gương.

Gương kia toàn thân trắng tinh, mặt gương ở giữa là một mảnh sương mù, cái gì cũng không chiếu ra. Lâm Sơ Vân ngơ ngác nhìn tấm gương, cảm thấy nó trông rất quen, giống như..... Mình đã nhìn thấy từ lâu rồi.

"...... Trói Linh Kính?"

...........