Chương 97

Edit: Min

Cửa đá vỡ vụn cuối cùng bị Mục Áo dùng một tảng đá khác thay thế, Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn khuôn mặt đen sạm của Mục Áo, một câu cũng không dám nói nhiều.

Sau khi thay xong cửa đá ngăn gió lạnh ở ngoài, ba người trong phòng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Sơ Vân phá vỡ trầm mặc trước: "Cha...... Mẹ bây giờ thế nào rồi?"

Mục Áo nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào cánh cửa đá còn lại, giọng nói có chút ngưng trọng, "......Không tốt lắm."

Tuy rằng, độc tính An Hồn Tán trong cơ thể Lâm Giang Nguyệt không mạnh, nhưng đã khuếch tán trong cơ thể nàng mấy chục năm, cho dù quan tài băng có ngăn chặn phần lớn độc tính, nhưng linh hồn Lâm Giang Nguyệt vẫn bị ăn mòn từng chút một.

Mục Áo có thể cảm giác được hơi thở linh hồn của phu nhân nhà mình đã ngày càng yếu đi, nếu không, hắn cũng sẽ không bắt đầu suy nghĩ nên xử lý hậu sự như thế nào.

Lâm Sơ Vân nắm chặt nắm tay, niềm vui được gặp lại cha dần dần tiêu tan. Truyền tống trận phải ba ngày sau mới có thể mở ra lần nữa, nói cách khác, y còn phải đợi thêm 3 ngày mới có thể đem cha mẹ cứu ra ngoài.

"Yên tâm đi." Thấy biểu tình của Lâm Sơ Vân quá mức ngưng trọng, Mục Áo đột nhiên đưa tay, vỗ vỗ đỉnh đầu Lâm Sơ Vân, " Mẹ con là người rất lợi hại, làm sao có thể bị một An Hồn Tán nho nhỏ đánh bại."

Lâm Sơ Vân mím môi, vươn tay nắm lấy tay áo Mục Áo, thấp giọng hỏi, "Vậy....... Con có thể dẫn Hề Hành đi gặp mẹ không?"

"......" Mục Áo nghe xong sắc mặt lại tối đen, nhưng hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Sơ Vân, sau đó nhìn bàn tay kéo ống tay áo của mình, cuối cùng từ kẽ răng nặn ra hai chữ, "Đi đi!"

Lâm Sơ Vân nhanh chóng thu tay lại, dắt Phong Hề Hành còn chưa kịp phản ứng, đi nhanh vào phía sau cửa đá. Mục Áo trừng mắt nhìn cửa đá một lúc lâu, cuối cùng sờ sờ chóp mũi, xoay người ra khỏi phòng đá.

Nhiệt độ phía sau cửa đá rất thấp, hai người vừa mới đi vào, Lâm Sơ Vân liền rùng mình một cái.

Hàn băng nơi này không phải là hàn băng bình thường, mà là huyền băng đã đóng băng dưới lòng đất trăm triệu năm, nhiệt độ của huyền băng so với bên ngoài phòng đá còn thấp hơn. Thậm chí, ngay cả linh lực cũng không thể ngăn cản được những hàn khí này, Lâm Sơ Vân mới đi về phía trước hai bước, sắc mặt vốn hồng nhuận đã bị đông lạnh đến có chút trắng bệch.

Phong Hề Hành ở một bên không khỏi nhíu nhíu mày, cởi Băng Không Y trên người ra, quấn gọn Lâm Sơ Vân ở bên trong.

Hàn khí quanh người trong nháy mắt bị ấm áp xua tan, hơi thở thuộc về Phong Hề Hành vây quanh Lâm Sơ Vân ở giữa. Lâm Sơ Vân đưa tay kéo kéo kiện áo, im lặng cúi đầu kéo góc áo rớt lê thê trên mặt đất, trong lòng vô số lần thì thầm.

—— Tiểu đồ đệ rốt cuộc ăn cái gì mà cao lớn như vậy. Rõ ràng chiều cao của y cũng không thấp, nhưng hết lần này tới lần khác so với tiểu đồ đệ, lại kém hơn một chút.

Về phần Phong Hề Hành, linh lực của hắn vốn là Băng hệ, nhiệt độ càng thấp hắn càng thoải mái, thậm chí linh lực trong cơ thể cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Lối đi hơi hẹp, hai người chỉ có thể nối đuôi nhau đi xuống, Phong Hề Hành lặng lẽ đi theo Lâm Sơ Vân, ánh mắt bình tĩnh quét hai bên.

Toàn bộ lối đi trông hơi thô sơ, giống như là mạnh mẽ ở trong băng mở ra một con đường. Vách tường hai bên sườn —— nói là vách tường, thực chất toàn là băng —— bên trên khảm linh thạch để chiếu sáng, ánh sáng u ám một đường dừng trước một cánh cửa khác.

Phía sau cánh cửa là phòng băng đặt quan tài băng của Lâm Giang Nguyệt.

Lâm Sơ Vân dừng lại trước cửa, y cũng vừa mới xuống, nhưng thật ra đang đi tới nơi này, liền nghe được tiếng cửa đá vỡ vụn, vẫn chưa chân chính nhìn thấy mẹ mình.

"Hô....." Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn Phong Hề Hành một cái, giơ tay chậm rãi đẩy cửa ra.

Nhiệt độ phía sau cửa đột nhiên giảm đi rất nhiều, nhưng Lâm Sơ Vân dường như không hề nhận ra điều đó, ánh mắt dừng trên quan tài băng đặt trong phòng.

"Sư tôn...?" Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân ngơ ngác đứng bên cửa, đầu ngón tay bị đông lạnh đỏ cũng không phát hiện, không nhịn được liền mở miệng gọi y một tiếng.

Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, thu ngón tay lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, bước nhanh về phía trước, chưa được hai bước đã biến thành chạy.

Quan tài băng giống hệt trong mộng của Lâm Sơ Vân, y nhẹ nhàng lau đi sương giá trên quan tài băng, mơ hồ lộ ra khuôn mặt của Lâm Giang Nguyệt. Lâm Sơ Vân giống như không cảm nhận được nhiệt độ của quan tài băng, cả người nằm sấp trên quan tài băng, cẩn thận nhìn mặt mẹ mình.

"Ta và mẹ thật sự giống nhau...." Lâm Sơ Vân nhẹ giọng cảm khái.

Phong Hề Hành cúi đầu nhìn về phía nữ tử trong quan tài băng, mái tóc dài cùng lông mày và lông mi của nữ tử phủ đầy sương giá, như thể được bao phủ bởi băng tuyết, mặt mày đích xác cùng Lâm Sơ Vân rất giống nhau, chỉ là so với Lâm Sơ Vân càng thêm nhu hòa một chút.

"Rất giống." Phong Hề Hành thấp giọng đáp, ánh mắt một lần nữa dừng trên mặt Lâm Sơ Vân, rất chuyên chú.

Lâm Sơ Vân không có chú ý tới ánh mắt của Phong Hề Hành, y nghiêm túc dò xét linh thức của Lâm Giang Nguyệt. Từ sau khi tấn cấp Hóa Thần kỳ, linh thức của Lâm Sơ Vân so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể mơ hồ dò xét được linh thức yếu ớt của Lâm Giang Nguyệt.

Thấy tình huống của mẹ còn tốt, Lâm Sơ Vân hơi yên lòng. Nhiều nhất còn ba ngày nữa mới cứu được cha mẹ ra ngoài, chờ Đạm Ly nấu ra giải dược An Hồn Tán, mẹ liền có thể tỉnh lại.

"Đi thôi." Lâm Sơ Vân nhìn mẹ hồi lâu mới thấp giọng nói.

Phong Hề Hành ở một bên khẽ gật đầu, theo Lâm Sơ Vân rời đi, nhưng trước khi bước ra khỏi phòng băng, ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn quan tài băng.

Linh thức của Phong Hề Hành so với Lâm Sơ Vân nhạy bén hơn một chút, ngoài việc cảm nhận được linh thức của Lâm Giang Nguyệt, hắn còn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng khác đang không ngừng áp chế linh hồn Lâm Giang Nguyệt.

Trong cảm giác của hắn, linh thức của Lâm Giang Nguyệt giống như là hoa rơi bên vách núi, tùy thời có thể rơi khỏi vách núi bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, biểu tình của hắn không khỏi có chút ngưng trọng.

—— Có cảm giác, Lâm Giang Nguyệt có thể không chống đỡ được ba ngày.

.....

Sau khi hai người đi lên, lại phát hiện Mục Áo không thấy đâu, hai người ở trong phòng đá tìm một vòng, cuối cùng là đi ra khỏi phòng đá. Sắc trời bên ngoài không biết vì sao, so với lúc trước càng âm trầm hơn, mây đen dần dần xuất hiện, đem bầu trời duy nhất che khuất kín mít.

"Cha." Lâm Sơ Vân nhìn thấy Mục Áo cách đó không xa, đang ở bên hồ không biết làm cái gì, liền có chút tò mò tới gần.

Tầng trên cùng của hồ băng này hoàn toàn bị đóng băng, nhưng nước hồ phía dưới vẫn còn chảy xuôi, xuyên thấu qua lớp băng dày, thậm chí có thể nhìn thấy những đàn cá đủ màu sắc đang bơi lội trong hồ.

Mục Áo đã biến thành cự thú màu đen, chỉ bằng một móng vuốt, một khối băng lớn trên mặt hồ nứt ra, ngay khi nước hồ bên dưới tiếp xúc với hàn khí, liền bắt đầu chậm rãi xuất hiện phù băng.

Cự thú quyết đoán duỗi móng vỗ một cái, mấy con linh ngư mập mạp từ trong hồ bị chụp ra, lúc rơi trên bờ còn đang nhảy lên bùm bùm.

"Nào, nhóc con, cha bắt cá cho ngươi ăn." Cự thú nhìn Lâm Sơ Vân bên cạnh, mang theo vài phần khoe khoang mở miệng nói.

Nghe vậy, động tác của Phong Hề Hành không khỏi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cự thú, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ cự thú rơi trên người mình, giống như là đang nói —— ngươi ngay cả cá cũng không thể bắt được cho nhóc con, còn muốn bắt cóc con trai nhà ta?

Lâm Sơ Vân ở một bên cũng không nhận ra sự đấu đá nội bộ giữa cha mình và đồ đệ, y có chút tò mò nhìn linh ngư kia, nhẹ nhàng chọc đuôi cá, "Ăn ngon không?"

Cự thú gật gật đầu, những linh ngư này xem như là thức ăn duy nhất ở đây, mặc dù hắn đã là Tích Cốc, nhưng có thứ gì đó để ăn cũng đã là tốt rồi, càng đừng nói đến những con cá này quả thực rất ngon.

Trong khi hai người đang nói chuyện, lớp băng trên hồ băng đã đóng băng một lần nữa.

Cự thú đáp lên bờ, sau khi đánh ngất cá trên mặt đất, liền biến thành hình người. Hắn lấy ra dụng cụ nướng cá lúc trước của mình, đang muốn nướng cá cho nhóc con, đột nhiên nghe được hồ băng cách đó không xa truyền đến tiếng vỡ vụn.

Mục Áo tùy ý nhìn thoáng qua bên kia, nhưng toàn bộ động tác đều dừng lại.

Mặt hồ vốn đóng băng đã hoàn toàn vỡ ra, khối băng lớn rơi vào trong nước, nhưng mặt nước không đóng băng lại. Vô số linh ngư không ngừng nhảy nhót trong nước, reo hò muốn lao ra khỏi mặt nước, sau đó đã bị khối băng chờ ở một bên bao vây.

Những khối băng liên tục rơi xuống bờ, y ngơ ngác một hồi, toàn bộ bên bờ đã chất thành một đống núi nhỏ, tất cả đều là linh ngư được khối băng bao vây.

"Tiểu, tiểu đồ đệ?" Lâm Sơ Vân sợ ngây người, y nhìn "núi" linh ngư còn đang không ngừng tăng cao, vội vàng mở miệng, "Dừng dừng dừng dừng, dừng tay!"

Động tác của Phong Hề Hành hơi khựng lại, nhìn sang, nghiêm túc nói, "Sư tôn, những con cá này đủ ăn chưa?"

"....." Lâm Sơ Vân nhìn "núi" cá cao hơn mình, không khỏi giật giật khóe miệng, tiểu đồ đệ có phải có hiểu lầm gì về mình hay không, cho dù lượng cơm của y lớn hơn gấp 10 lần, cũng không có khả năng ăn nhiều cá như vậy trong một lần!

"Sư tôn?" Thấy Lâm Sơ Vân không nói lời nào, đầu ngón tay Phong Hề Hành khẽ động, liền có thêm "núi" cá nữa.

Lâm Sơ Vân vội vàng mở miệng, "Đủ rồi đủ rồi!"

Phong Hề Hành nghe vậy mới dừng tay, không có linh lực áp chế, mặt hồ lại dần dần đóng băng, về phần cá chất đống trên bờ—— Lâm Sơ Vân nhìn con cá kia, lại nhìn Mục Áo ở một bên, nhỏ giọng hỏi, "Cha...... Người có thích ăn cá không?"

Mục Áo mặt vô biểu tình nhìn Lâm Sơ Vân, ngữ khí không có chút nào phập phồng, "Không thích!"

"..." Lâm Sơ Vân đầy đầu mờ mịt, rõ ràng vừa rồi Mục Áo còn nói cá nơi này ăn ngon?

Mục Áo nhìn thấy vẻ mặt mê mang của nhóc con, không khỏi âm thầm nghiến răng, hắn như thế nào lại quên mất tiểu tử kia chính là Băng hệ linh lực, ở cực Bắc băng nguyên này có thể nói là được trời ưu ái.

Đối với ánh mắt "sát khí đằng đằng" của Mục Áo, Phong Hề Hành rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài phần sung sướиɠ mở miệng, "Sư tôn yên tâm, những con cá này đã bị đóng băng, sẽ không hỏng."

Lâm Sơ Vân nhìn khuôn mặt đen sạm của Mục Áo, lại nhìn Phong Hề Hành, cuối cùng cũng chậm rãi ý thức được chuyện gì xảy ra, sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng, "Vậy ngươi cất hết đi."

Phong Hề Hành ngoan ngoãn gật đầu, đầu ngón tay vung lên, liền đem đống đá kia thu vào trong túi trữ vật, cùng một đống linh quả khác được bảo quản rất tốt đặt cùng một chỗ.

Mặc dù phần lớn số cá đều bị thu lại, nhưng Phong Hề Hành vẫn để lại hai con, hắn nhìn dụng cụ nướng trước người Mục Áo, đột nhiên mỉm cười với Mục Áo.

Trong lòng Mục Áo lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, cảm giác được một tia nguy cơ.

Tuy nhiên, Phong Hề Hành vẫn chưa ra tay, mà nói với Mục Áo bằng giọng điệu rất chân thành, thái độ phi thường cung kính, "Có tiểu bối ở đây, làm sao có thể để cho tiền bối động thủ nướng cá chứ?"

Mục Áo còn chưa kịp phản ứng, đã được Phong Hề Hành lịch sự mời sang một bên ngồi, sau đó —— nhìn nhóc con nhà mình cùng nhân tu kia ngồi cạnh nhau thân mật nướng cá.

Răng rắc ——

Mục Áo hung hăng bẻ gãy cây gậy gỗ trong tay, không thể không cắn răng thừa nhận —— một vòng này là hắn thua.

...........