Chương 99

Edit: Min

Lâm Sơ Vân nhớ rõ, cái gương này là lúc trước y cùng tiểu đồ đệ tìm được ở trong huyệt động của nhện mặt quỷ, y cũng nhớ lúc ấy mình suýt bị nó dụ dỗ.

"Đúng vậy." Phong Hề Hành khẽ gật đầu, "Ta có thể tạm thời hấp thu linh thức của Lâm phu nhân vào trong gương, điều này có thể ngăn chặn linh thức của Lâm phu nhân bị tiêu diệt, nhưng mà....."

Hắn dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói, "Dù sao, Trói Linh Kính cũng là linh khí dùng để nhốt linh thức của người khác. Dù ta có thể ra lệnh cho nó không được công kích linh thức của Lâm phu nhân, nhưng nó vẫn sẽ dệt ra ảo cảnh mê hoặc Lâm phu nhân. Nếu Lâm phu nhân ở trong gương lưu lại quá lâu, rất có thể sẽ bị nhốt trong gương, đến lúc đó....."

Phong Hề Hành không nói tiếp, nhưng hai người còn lại đều hiểu ý của hắn, nếu bị nhốt trong Trói Linh Kính, có nghĩa là cả đời không thể thoát khỏi gương.

Chỗ đáng sợ của Trói Linh Kính chính là ở chỗ này. Nếu chỉ đơn thuần tiêu tán, vậy thì còn chưa tính, nhưng nếu vẫn luôn bị nhốt trong Trói Linh Kính, đó là thật sự muốn sống không được muốn chết không xong.

Bàn tay của Mục Áo đặt trên quan tài băng hơi dùng sức, hắn biết mình hiện tại nên nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng vừa nghĩ đến hậu quả kia, hắn căn bản không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Nếu hắn có thể thay thế phu nhân bị hút vào trong gương làm trừng phạt, hắn tuyệt đối sẽ không do dự nửa phần. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Giang Nguyệt có khả năng bị nhốt trong Trói Linh Kính, Mục Áo không hạ quyết tâm được.

Ngay khi trong phòng băng trở nên yên tĩnh, Phong Hề Hàng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía quan tài băng. Vừa rồi, hắn cảm giác được linh thức của Lâm Giang Nguyệt giống như đang thúc giục hắn, không ngừng chấn động.

"Ngài....." Phong Hề Hành cũng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, kinh ngạc mở miệng nói, "Lâm phu nhân... Hình như là tỉnh."

Mục Áo sửng sốt, quay đầu nhìn về phía quan tài băng, "Phu nhân?!"

Nhưng Lâm Giang Nguyệt vẫn nằm yên không nhúc nhích, linh thức cũng không phát hiện ra. Ngay lúc Mục Áo nhắm mắt lại, trong lòng hắn vang lên một tiếng hừ lạnh gần như buồn bực còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Đó là thanh âm của Lâm Giang Nguyệt.

Mục Áo kinh ngạc mở mắt ra, nhìn về phía quan tài băng.

Sau khi hắn cùng Lâm Giang Nguyệt kết làm yêu lữ, hai người có thể giao tiếp trực tiếp bằng linh thức, nhưng từ sau khi Lâm Giang Nguyệt trúng độc, Mục Áo không còn nghe thấy thanh âm của Lâm Giang Nguyệt nữa.

"Phu nhân, nàng thực sự tỉnh? Nàng có nghe thấy ta nói không? Phu nhân?" Mục Áo nhanh chóng mở miệng, nhưng đã không còn nghe thấy thanh âm của Lâm Giang Nguyệt.

Mục Áo không nói thêm nữa, lặng lẽ nhìn quan tài băng hai giây, sau đó đứng dậy nhìn Phong Hề Hành, "Động thủ đi."

Phong Hề Hành có chút kinh ngạc cùng do dự.

"Ta nghĩ kỹ rồi." Mục Áo lại đột nhiên cười cười, "Cùng lắm thì đến lúc đó ta sẽ để ngươi đưa ta vào, như vậy, ta vẫn có thể bồi phu nhân của ta."

"Huống chi, đây là quyết định của phu nhân, nhà của chúng ta, phu nhân là lớn nhất." Mục Áo cười nói.

Phong Hề Hành thấy hắn đã quyết định xong, liền không do dự nữa.

Quan tài băng nhẹ nhàng mở ra một khe hở, một dòng sương băng từ từ tán vào không trung, không có băng quan áp chế, độc tính của An Hồn Tán cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Phong Hề Hành hơi nheo mắt, ý thức được mình phải tăng tốc độ. Hắn nhanh chóng đem linh lực rót vào trong Trói Linh Kính, trong nháy mắt sương trắng xuất hiện trong Trói Linh Kính, những sương trắng kia theo khe hở của quan tài băng, chậm rãi lan vào bên trong, cuối cùng chạm vào hai má Lâm phu nhân.

Một tia sáng lóe lên, sương trắng hài lòng mang theo linh thức của Lâm Giang Nguyệt trở lại Trói Linh kính.

Mà An Hồn Tán trong cơ thể Lâm Giang Nguyệt, sau khi cảm giác được chủ nhân linh thức đã không thấy đâu, liền triệt để an phận xuống.

"Mau." Phong Hề Hành cảm giác được linh thức trong Trói Linh Kính, thấp giọng nói, "Chúng ta phải nhanh chóng trở về Điểm Tinh tông."

Dù cho không có giải dược, cũng có thể tìm một linh khí khác đặt linh thức trước, rồi đem linh thức của Lâm Giang Nguyệt phóng qua.

Mục Áo nhẹ nhàng đóng quan tài băng lại, sau đó, mạnh mẽ ôm quan tài băng từ trên mặt đất lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Sơ Vân đứng bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, đáy lòng Mục Áo không khỏi có chút chột dạ, hắn ho nhẹ một tiếng, ôn nhu dỗ dành, "Được rồi, là cha sai rồi, đừng tức giận."

Lâm Sơ Vân nhìn hắn một cái, hốc mắt vẫn phiếm hồng, nhưng y cũng biết thời gian không còn nhiều, sau khi nhìn Mục Áo thật sâu, rồi quay người bước nhanh ra ngoài, không nói một lời.

Mục Áo sờ sờ chóp mũi, ôm quan tài băng của phu nhân —— đi theo sau hai người, tốc độ không hề chậm chút nào.

Tuy nhiên, khi đến phòng đá, lại phát hiện cửa đá thông ra bên ngoài không thể đẩy ra được, đáy lòng Lâm Sơ Vân trầm xuống, hoài nghi toàn bộ phòng đá đã bị khối băng đè ở phía dưới.

Mục Áo hừ lạnh một tiếng, phía sau đột nhiên xuất hiện một cái đuôi màu đen thật lớn, hung hăng đập vào cửa đá, ngay tức khắc, cửa đá cùng những khối băng khác đều bị hắn đánh bay.

"Đi!" Mục Áo hét lên.

Lâm Sơ Vân không chút do dự từ khe nứt đi ra ngoài, theo sau là Phong Hề Hành và Mục Áo. Bọn họ vừa mới đi qua, khối băng hai bên hoàn toàn sụp đổ, chặn đường đi lần nữa.

Ngoài phòng hoàn toàn thay đổi bộ dáng, hồ băng đã biến mất, vị trí ban đầu của hồ băng đều bị khối băng chiếm cứ, toàn bộ băng nguyên tràn ngập khối băng vỡ vụn, cách đó không xa từng tảng băng trôi đang rơi xuống liên tục, phát ra tiếng nổ vang ——

Nhưng điều này cũng không tính là gì so với cuồng phong.

Cuồng phong trong băng nguyên đã đạt tới một loại trình độ đáng sợ, ngay cả Lâm Sơ Vân lúc đầu cũng suýt nữa bị cuồng phong thổi đi, khối băng trên mặt đất nhỏ hơn một chút đều sẽ bị cuồng phong cuốn lên, cuối cùng ở giữa không trung biến thành mảnh vụn.

Ngay cả xung quanh bọn họ, những tảng băng đã hình thành mấy vạn năm, cũng bị cuồng phong tàn sát bừa bãi, bắt đầu xuất hiện vết nứt.

"Đi nhanh đi." Lệnh bài trên tay Lâm Sơ Vân càng ngày càng sáng, chỉ là cảnh tượng xung quanh biến hóa quá lớn, dấu vết bọn họ để lại lúc đầu đã biến mất từ ​​lâu, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào trí nhớ để đi về phía truyền tống trận.

Nhưng mà đến vị trí truyền tống trận, Lâm Sơ Vân lại cau mày, tòa băng sơn vỡ vụn lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ, những khối băng lớn đã đem truyền tống trận triệt để chôn ở phía dưới.

"Phiền toái......." Phong Hề Hành hiếm khi không kiên nhẫn mở miệng, Vạn Nhận Tuyết trong tay hung hăng bổ xuống, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng dừng lại trong chớp mắt, sau một khắc, vô số khối băng trước mắt bắt đầu chậm rãi tan chảy, giống như là chưa bao giờ xuất hiện.

Thấy thế, Lâm Sơ Vân hơi thở phào nhẹ nhõm, truyền tống trận ở ngay trước mắt, ba người trực tiếp đứng lên, tuy lệnh bài trong tay Lâm Sơ Vân vẫn phát sáng, nhưng lại không thể khởi động được trận pháp.

"Là mây đen." Mục Áo mặc dù không hiểu trận pháp, nhưng hắn từng vì Lâm Sơ Vân mà cầu cứu Đông Phương Uyên, nên cũng có chút hiểu biết, "Mây đen quấy nhiễu đến trận tâm, trừ phi đem mây đen đánh tan, nếu không..."

Bằng không, Đông Phương Uyên ở bên kia trận pháp, sẽ không cách nào tìm được trận tâm trong tay Lâm Sơ Vân, truyền tống trận liền không cách nào khởi động.

Lâm Sơ Vân nhìn mây đen trên đỉnh đầu, cho dù dưới cơn cuồng phong kinh khủng như vậy, mây đen vẫn tụ tập kiên cố trên đầu, như thể..... Bị thứ gì đó khống chế.

"Sư tôn, để ta." Phong Hề Hành giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai sư tôn nhà mình.

Hắn đi về phía trước hai bước, đứng bên cạnh truyền tống trận, linh lực trong cơ thể bắt đầu dâng trào ra bên ngoài. Lâm Sơ Vân ngay từ đầu còn chưa ý thức được hắn đang làm cái gì, nhưng mà khi y phát giác linh lực càng ngày càng mạnh, vẻ mặt Lâm Sơ Vân đột nhiên thay đổi.

"Lôi kiếp......" Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, nhìn về phía mây đen trên đỉnh đầu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Tiểu đồ đệ...... Là muốn dùng lôi kiếp đánh tan mây đen.

Phương pháp này thật sự quá nguy hiểm, nếu thời điểm lôi kiếp bổ xuống, truyền tống trận không lập tức khởi động, rất có khả năng truyền tống trận bị lôi kiếp đánh nát....... Không, không đúng, Lâm Sơ Vân nhìn về phía vị trí Phong Hề Hành, đáy lòng từng chút từng chút chìm xuống.

Tiểu đồ đệ rõ ràng đã nghĩ tới khả năng này, cho nên mới đứng bên cạnh truyền tống trận, nếu truyền tống trận không kịp thời khởi động, hắn sẽ rời khỏi phạm vi truyền tống trận, như vậy, truyền tống trận sẽ không bị lôi kiếp bổ trúng, chỉ cần mây đen bị lôi kiếp đánh tan, thì sớm hay muộn bọn họ cũng được truyền tống đi.

Nhưng tiểu đồ đệ sẽ bị lưu lại!

"Sư tôn yên tâm." Phong Hề Hành không quay đầu lại, như biết Lâm Sơ Vân đã đoán được mục đích của mình, nhẹ giọng cười nói, "Đệ tử chính là Ma Chủ, sao có thể dễ dàng chết như vậy."

Lâm Sơ Vân há miệng, trong lòng vẫn rất bất an.

"Hơn nữa, đệ tử có một loại cảm giác." Phong Hề Hành ngẩng đầu nhìn lên, kiếp vân đã bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, đem đám mây đen ban đầu đẩy ra, "Vận khí hiện giờ của đệ tử, cũng không hề thua kém với Bạch Lăng Hàm lúc đầu."

Vận khí vừa nói, thật sự là quá mức hư vô mờ mịt, nhưng tất cả mọi người đều biết một điểm —— Người có vận khí cường đại, là người được Thiên Đạo che chở.

Trên trời, kiếp vân đã hoàn toàn ngưng tụ, trong chốc lát, một đạo lôi kiếp ầm ầm rơi xuống, đem mây đen bao phủ trên đầu mọi người đánh tan, ánh nắng bị mây đen ngăn trở cuối cùng cũng có thể chiếu xuống, từng đạo cột sáng rải xuống băng nguyên.

Mà đúng lúc này, toàn bộ truyền tống trận phát ra ánh sáng chói mắt, truyền tống trận tìm hồi lâu, rốt cục cũng tìm được trận tâm của mình, thậm chí, một giây cũng không muốn chờ đợi, ngay tức khắc khởi động truyền tống trận.

Lâm Sơ Vân thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Phong Hề Hành, mỉm cười dịu dàng với hắn.

Thế nhưng, ánh mắt Phong Hề Hành nhìn qua, lại là khϊếp sợ thậm chí mang theo sợ hãi, hắn lao tới, đem Lâm Sơ Vân đè ở dưới thân. Lâm Sơ Vân nằm trên mặt đất, đồng tử co rút mạnh, y nhìn thấy một tảng băng có kích thước gần bằng nửa quả núi, từ trên không trung hung hăng rơi xuống.

Một giây tiếp theo, trước mắt y đã bị bóng tối bao phủ, Mục Áo hóa thành cự thú, đem hai người cùng quan tài băng bảo vệ tốt dưới thân.

Truyền tống trận lóe lên ánh sáng trắng, đợi đến khi ánh sáng tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại một cái lệnh bài màu đen. Mà ngay sau đó, lệnh bài kia đã bị lôi kiếp bổ trúng, hoàn toàn vỡ thành từng mảnh, vô số khối băng không ngừng rơi xuống, liền đem mảnh vỡ lệnh bài chôn vùi.

Ở một nơi cách cực Bắc băng nguyên rất xa, Yêu Chủ chắp tay sau lưng nhìn băng sơn bị mây đen bao phủ, thấy những băng sơn kia bắt đầu rơi xuống, như là cảm nhận được ấn ký mình lưu lại trên lệnh bài, ở sâu trong cực Bắc băng nguyên đã hoàn toàn biến mất, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.

.....

Đây không phải là lần đầu tiên Đông Phương Uyên thiết lập truyền tống trận, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên hắn thiết lập truyền tống trận có thể trở về. Mà trong tưởng tượng của hắn, cho dù là có thể trở về, bất quá là đem người ban đầu truyền tống trở về mà thôi.

Nhiều lắm là thêm vài người.

Có điều.......

"Nhìn" hình dáng linh lực trước mắt, Đông Phương Uyên lâm vào trầm mặc.

Mục Áo là người động trước, cự thú màu đen đứng lên, đem băng sơn đè ở phía sau đẩy ra, băng sơn khổng lồ đối với nhân loại rất lớn, nhưng đối với cự thú, nó chỉ là một khối băng có chút lớn mà thôi.

Băng sơn nặng nề rơi xuống đất, tung lên một đám bụi mù. Hai người được cự thú bảo vệ cũng lộ diện.

Phong Hề Hành vẫn ôm chặt Lâm Sơ Vân như trước, hắn căn bản không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, lúc đó hắn theo bản năng bảo vệ Lâm Sơ Vân dưới thân, ngược lại, Lâm Sơ Vân vì nhìn thấy từ đầu tới cuối, cho nên là người bình tĩnh nhất.

Thấy Phong Hề Hành còn không chịu buông tay, Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, mở miệng dỗ dành, "Được rồi được rồi, đã không có việc gì, mau đứng lên."

Phong Hề Hành mờ mịt ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cự thú khó chịu ở một bên ngậm ném sang một bên. Hắn lảo đảo hai bước, nhìn thoáng qua bốn phía, mới ý thức được mình đã truyền tống trở về.

Lâm Sơ Vân cũng đứng lên, chờ Mục Áo biến trở lại hình người, ôm lấy quan tài băng, không có ý chậm trễ thời gian, "Đi, chúng ta lập tức trở về Tinh tông."

Kết quả vừa quay đầu, liền đối diện với vẻ mặt phức tạp của Đông Phương Uyên.

Bước chân Lâm Sơ Vân dừng lại, trong lòng thoáng có chút chột dạ, y vừa rồi hình như đã quên còn có người này.

Ngược lại, Đông Phương Uyên nhận ra vì sao mấy người lại sốt ruột như vậy, mặc dù hắn nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong đó có một người đã mất đi linh thức.

Chỉ là, nhìn phản ứng của mấy người này, người nọ tựa hồ còn chưa chết, Đông Phương Uyên cũng không hỏi nhiều, hơi nghiêng người nhường đường, "Đệ tử trong cốc sẽ dẫn các ngươi ra khỏi cốc, con đường sau đó thì tự mọi người nghĩ biện pháp."

Lâm Sơ Vân cảm kích nói cảm ơn, cũng không có chậm trễ thêm thời gian, ba người đi theo phía sau đệ tử Linh Lung cốc, nhanh chóng ra khỏi cốc.

Mà ngay khi mấy người rời đi không bao lâu, một đạo kiếp vân màu đen lơ lửng trên không trung của Linh Lung cốc. Các đệ tử của Linh Lung cốc nhất thời mờ mịt, nơi này của bọn họ cũng không có ai muốn độ kiếp, làm sao lại đột nhiên xuất hiện kiếp vân?

Kiếp vân kia xuất hiện quỷ dị, rời đi cũng rất quỷ dị, không chỉ không có tiêu tán, hơn nữa phiêu theo hướng xuất cốc.

Đông Phương Uyên yên lặng tính tính, phát giác đó chính là hướng đám người Lâm Sơ Vân rời đi.

Ra khỏi Linh Lung cốc, ba người đi vào trong thành khởi động truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đến Tinh Thành, căn bản không biết phía sau mình còn có một đạo kiếp vân đang cố gắng đuổi theo.

Trong Tinh Thành không cho vận dụng linh lực, hơn nữa, còn có thân phận yêu thú của Mục Áo, ba người chỉ có thể ra khỏi thành trước, Mục Áo mới biến thành yêu thú thật lớn. Hắn cõng quan tài băng lên lưng, cũng để Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành ngồi trên người mình, dùng hết yêu lực nhanh chóng bay về phía trước.

Kiếp • thật vất vả mới đuổi kịp tới Tinh Thành • vân:......

Đệ tử gác cổng của Điểm Tinh tông đang nghiêm túc đứng gác, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được thất thần, không có biện pháp, việc canh giữ cổng là công việc nhàm chán nhất, dù sao cũng không phải ai cũng có thể tới Điểm Tinh tông nháo......chuyện...

Nhìn yêu thú cơ hồ trong chớp mắt đã bay tới trước mặt, đệ tử gác cổng sợ ngây người, theo bản năng muốn phát tín hiệu cảnh báo, may mắn Lâm Sơ Vân đứng trên lưng yêu thú thò đầu ra, ngăn cản hắn, "Là ta."

Đệ tử nhìn yêu thú kia, lại nhìn Lâm Sơ Vân, vẻ mặt đờ đẫn, "Lâm tiên quân, đây là..... Ngài thu yêu thú?"

Nó cũng quá lớn đi!

Lâm Sơ Vân lại lắc đầu, từ trên lưng Mục Áo nhảy xuống, Mục Áo cũng biến thành hình người, lạnh lùng liếc mắt nhìn đệ tử kia một cái, theo cửa núi trực tiếp đi vào trong.

Đệ tử sửng sốt một chút, vừa định ngăn cản, liền nghe được Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng bỏ lại một câu, "Đây là cha của bổn quân."

Cha.....

Ch..... a?!!!

Đệ tử gác cổng hoàn toàn ngây dại, cứ như vậy trơ mắt nhìn mấy người đi vào, nửa ngày cũng không thể phản ứng lại.

"Bên này." Lâm Sơ Vân không đưa Mục Áo đi gặp sư tôn trước, dù sao lấy năng lực của sư tôn, khẳng định đã phát hiện ra Mục Áo. Y mang Mục Áo đi Linh Dược phong, sau khi ở dược điền tìm được Đạm Ly, trực tiếp kéo hắn ta đến trước quan tài băng.

Người đầu tiên Đạm Ly chú ý tới chính là nam nhân đứng bên quan tài băng. Khí tức trên người nam nhân kia rất nguy hiểm, ngay cả hắn ta cũng nhịn không được muốn lui về phía sau.

"Người này trúng An Hồn Tán." Lâm Sơ Vân nhanh chóng mở miệng, "Linh thức của bà ấy chống đỡ không nổi nữa, cho nên đã được Phong Hề Hành tạm thời đặt vào trong Trói Linh Kính."

Đạm Ly cảnh giác nhìn Mục Áo một cái, đưa tay kéo Lâm Sơ Vân ra sau lưng mình, khẽ nhíu mày với Mục Áo, "Hắn là ai?"

"...... Cha ta." Lâm Sơ Vân không nói nên lời.

Đạm Ly ngây ngẩn cả người, nghi ngờ nhìn thoáng qua Mục Áo, rõ ràng là không quá tin tưởng. Nhưng hắn vẫn đè nén tâm tư, cúi đầu nhìn về phía nữ tử trong quan tài băng.

Nữ tử kia đích xác trúng An Hồn Tán, hơn nữa còn trúng từ rất lâu, bởi vì linh thức hiện tại không ở trong cơ thể, cho nên An Hồn Tán có vẻ cực kỳ bình tĩnh nhu thuận, nhưng nếu linh thức trở lại trong cơ thể, nhất định sẽ bị công kích.

"Có bắt gặp An Hồn Thảo không?" Đạm Ly hỏi.

Lâm Sơ Vân đem bình ngọc trong túi trữ vật đưa cho Đạm Ly, Đạm Ly nhìn thoáng qua An Hồn Thảo trong bình, mở miệng nói, "Giải dược cần ba ngày."

"Một điểm nữa là, lúc uống giải dược, linh thức của bệnh nhân phải ở trong cơ thể, hiện tại linh thức của bệnh nhân đã rất yếu ớt, cho nên đến lúc đó rất có thể sẽ có chút nguy hiểm." Đạm Ly nhắc nhở xong, liền mang theo An Hồn Thảo cùng một đống dược thảo, xoay người tiến vào luyện đan phòng.

Bên ngoài phòng luyện đan, mấy người nhìn nhau một chút, vừa mới buông lòng lại nhấc lên.

"Mục Áo!!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Phương Thiên Nguyên từ sau lưng mấy người truyền đến, kèm theo đó là một đạo trường tiên do linh lực hình thành.

Mục Áo hơi nghiêng người, né tránh công kích của Phương Thiên Nguyên, cũng không trực tiếp động thủ lúc như trước, mà là cau mày nhìn về phía Phương Thiên Nguyên, giọng điệu mang theo vài phần trách cứ, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp tấp bộp chộp như vậy."

"...." Phương Thiên Nguyên quả thực tức muốn bật cười, rõ ràng tên này mới là người có tính tình nóng nảy nhất, mỗi lần gặp mặt, một câu còn chưa nói liền động thủ trước, hiện tại lại nói hắn hấp tấp bộp chộp.

"Khụ, sư tôn!" Lâm Sơ Vân nhìn lão cha nhà mình, rồi lại nhìn sư tôn, không thể không đứng ra khuyên can.

"Tiểu Sơ Vân, ngươi không cần khuyên, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn người này." Phương Thiên Nguyên từ sau khi biết Lâm Giang Nguyệt gặp chuyện không may, trong lòng vẫn có một cỗ lửa giận.

Lúc trước, Mục Áo cam đoan với hắn, nhất định sẽ bảo vệ tốt Lâm Giang Nguyệt, không để Lâm Giang Nguyệt chịu ủy khuất, kết quả, vừa quay đầu thì tiểu sư muội nhà mình liền xảy ra chuyện.

Trường kiếm trong tay Phương Thiên Nguyên chỉ thẳng vào Mục Áo, lại phát hiện Mục Áo hoàn toàn không có ý phản ứng hắn, mà cúi đầu nhìn quan tài băng ngẩn người. Phương Thiên Nguyên khẽ nhíu nhíu mày, đi qua nhìn quan tài băng, cũng cả kinh, "Tiểu sư muội?!"

Lâm Giang Nguyệt trong trí nhớ của hắn biến hóa không lớn, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt, hơn nữa... Hắn hoàn toàn không cảm giác được linh thức của Lâm Giang Nguyệt!

"Sao lại thế này?!" Đồng tử Phương Thiên Nguyên co rụt mạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Mục Áo, "Đây chính là lời ngươi nói, sẽ chăm sóc tiểu sư muội thật tốt?!"

Lâm Sơ Vân cuống quít giải thích, "Mẹ không có việc gì, linh thức của mẹ được Phong Hề Hành đặt trong Trói Linh Kính."

"Trói Linh Kính?" Phương Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, hắn nhớ Trói Linh Kính kia là linh khí giam cầm linh thức mới đúng. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành ở một bên, nhưng Phong Hề Hành cũng không có phản ứng hắn, ngược lại không biết nhìn cái gì ở phía xa xa.

Phương Thiên Nguyên giật giật khóe miệng, có loại xúc động muốn đem tất cả người nơi này đánh một trận —— ngoại trừ cháu trai nhỏ nhà mình.

"Là như này." Lâm Sơ Vân thấy sắc mặt Phương Thiên Nguyên đen nhánh, yên lặng túm lấy ống tay áo hắn, phòng ngừa hắn nhất thời xúc động đi lên đánh tiểu đồ đệ, "Mẹ trúng độc An Hồn Tán, vì không để An Hồn Tán đem linh thức của mẹ đánh tan, cho nên tiểu đồ đệ mới đem linh thức của mẹ đặt vào trong Trói Linh Kính."

Phương Thiên Nguyên nghe thế, sắc mặt lúc này mới đẹp hơn một chút, nhưng Trói Linh Kính kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, vẫn là đem tiểu sư muội bỏ vào trong linh khí khác để uẩn dưỡng linh lực mới tốt.

Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, mở miệng nói, "Đem cái gương kia cho bản tôn xem."

Phong Hề Hành cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa gương tới.

Phương Thiên Nguyên cầm lấy gương, cẩn thận dò xét một vòng linh kính này trước. Nhưng mà sau khi dò xét xong, sắc mặt của hắn lại không đẹp.

Linh thức của Lâm Giang Nguyệt thật sự là quá yếu ớt, cơ hồ là đến trạng thái vừa chạm vào sẽ tiêu tán, nếu mạnh mẽ đem nàng từ trong Trói Linh kính chuyển đến linh khí khác, rất có thể trong quá trình di chuyển liền tiêu tán.

"Đạm Ly nói giải dược mất bao lâu?" Phương Thiên Nguyên cau mày, cũng không có tâm tư cùng Mục Áo đánh nhau nữa.

Lâm Sơ Vân thấy thế, hơi thở phào nhẹ nhõm, y buông tay ra, nhẹ giọng trả lời, "Tam sư huynh nói phải ba ngày, hơn nữa..."

Y mím môi, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng trịch, "Quá trình uống thuốc giải có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Phương Thiên Nguyên cau chặt mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ Trói Linh Kính, một lúc lâu sau quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, tay kia lại lấy ra một cái giá nến, "Giá nến này là một kiện linh khí Thiên giai, chỉ cần đốt nến là có thể uẩn dưỡng linh hồn, cho dù là mảnh linh hồn đã nghiền nát cũng có thể uẩn trở về, bản tôn lấy giá nến này để đổi lấy Trói Linh Kính của ngươi, như thế nào?"

"Không cần." Phong Hề Hành lắc đầu, cự tuyệt nói, "Trói Linh Kính này vốn nên thuộc về sư tôn, chỉ cần sư tôn đồng ý là được."

Phương Thiên Nguyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thuận tay ném giá nến cho Phong Hề Hành, cường ngạnh nói, "Bản tôn bảo ngươi nhận lấy thì ngươi nhận đi."

Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân, thấy y gật đầu, cũng không từ chối nữa, sau khi cất giá nến đi, lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Phương Thiên Nguyên nghi hoặc nhìn Phong Hề Hành, bắt đầu từ vừa rồi, Phong Hề Hành vẫn một mực nhìn về phía, nhưng bên đó rõ ràng cái gì cũng không có.

Lâm Sơ Vân cũng phát giác tiểu đồ đệ nhà mình có chút cổ quái, ngữ khí mang theo vài phần lo lắng, "Hề Hành, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Phong Hề Hành quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn về phía sư tôn nhà mình, "Sư tôn không cảm thấy đã quên chuyện gì sao?"

Lâm Sơ Vân cẩn thận nhớ lại một vòng, lại không nhớ ra mình đã quên cái gì, đang định hỏi tiếp thì nghe Phong Hề Hành đột nhiên thấp giọng nói, "Tới rồi. "

Cái gì...... Tới?

Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy cách đó không xa, một mảnh kiếp vân hùng hổ vọt tới phương hướng này.

...... Giống như, tiểu đồ đệ nhà mình, đích xác còn chưa độ xong kiếp.

Kiếp vân thật vất vả mới tìm được độ kiếp giả, nó tức giận đùng đùng ném ra một đạo sét về phía Phong Hề Hành.

..............