Chương 96

Edit: Min

Trong phòng đá vẫn trống rỗng như cũ, thậm chí còn không có một chiếc ghế để ngồi. Mục Áo hoàn toàn không có ý định mang ghế cho hai người, vừa bước vào cửa liền đưa Lâm Sơ Vân đến trước mặt mình.

Phong Hề Hành híp mắt lại, đè xuống xúc động muốn cướp sư tôn trở về.

Mục Áo cẩn thận kiểm tra một vòng khí hải của Lâm Sơ Vân, xác định nhóc con nhà mình không có vấn đề gì, cũng không có trúng độc sau khi bị khống chế, sắc mặt lại càng không đẹp.

Nói cách khác, nhóc con vừa rồi là chủ động tiến vào trong ngực người kia!

Hắn lạnh lùng nhìn Phong Hề Hành, quyết định đợi lát nữa sẽ xử lý tên nhân tu này, hiện tại đem chuyện quan trọng nhất hỏi rõ ràng trước, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại đến đây?"

Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn đưa trận tâm cho Mục Áo nhìn, tầm mắt rơi trên mặt đất, như thế nào cũng không dám nhìn Mục Áo, thanh âm siêu nhỏ giải thích, "Bạch thúc thúc từ...... Trong tay người kia đoạt được trận tâm, hơn nữa, trận pháp là do cha bố trí, cho nên con tới tìm cha."

Mục Áo trầm mặc cầm lấy trận tâm nhìn thoáng qua, hắn đương nhiên nhận ra đó là cái gì. Trong lòng hắn kỳ thật hy vọng nhóc con bình an, không nên tham dự vào ân oán của thế hệ trước bọn họ, nhưng hắn cũng biết, sớm muộn gì con trai nhà mình cũng sẽ lớn lên, sẽ có suy nghĩ của mình.

—— Tất cả những gì hắn có thể làm là duy trì lựa chọn của con cái.

Mục Áo thở dài, trả lại trận tâm cho Lâm Sơ Vân, giọng điệu cứng ngắc mà không được tự nhiên mở miệng, "Được rồi, tới rồi thì thôi."

Lâm Sơ Vân bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Mục Áo.

Mục Áo bị ánh mắt Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm có chút quẫn bách, cuối cùng bàn tay to trực tiếp ấn lên đầu Lâm Sơ Vân, Lâm Sơ Vân còn chưa kịp phản ứng, đã bị ép biến thành bộ dáng yêu thú, bị Mục Áo nắm lấy cổ ôm vào trong ngực.

"...... Cha!" Tiểu hắc miêu buồn bực, muốn vùng vẫy thoát khỏi ngực của Mục Áo, nhưng lại bị Mục Áo cường thế trấn áp, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện nằm sấp xuống.

Mặt mày Mục Áo hòa hoãn lại, hắn thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc con, sau khi bị tiểu hắc miêu mất hứng né tránh, mới lười biếng nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên người Phong Hề Hành mang theo vài phần đánh giá cùng lạnh như băng.

Phong Hề Hành từ lúc vào phòng đá, vẫn luôn yên lặng rũ mắt đứng ở một bên, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, sau khi Mục Áo nhìn hắn thật kỹ, lại nhịn không được nhíu nhíu mày.

Mặc dù nhân tu họ Phong này tuổi còn trẻ, nhưng tu vi đã là Hóa Thần hậu kỳ, loại tốc độ tu luyện này dùng từ yêu nghiệt để hình dung cũng không quá đáng. Cho dù là Phương Thiên Nguyên lúc trước được xưng là khí vận chi tử, cũng không có tốc độ tu luyện như vậy.

Quan trọng hơn, trên người người này rõ ràng không có chút khí huyết tinh nào, nhưng luôn mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Nhóc con nhà mình ở cùng một chỗ với người như vậy, ngay cả xương cũng bị lừa không còn một mảnh?!

"Cha." Tiểu hắc miêu trong ngực nhận thấy bầu không khí không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Áo, ngữ khí nghiêm túc, "Con tin tưởng hắn."

Mục Áo cúi đầu nhìn y, cau mày, "Con trai, nhân tu này..."

"Hắn rất nguy hiểm, con biết." Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt mèo, cho dù ngay từ đầu y bị vẻ ngoài ngụy trang của Phong Hề Hành lừa gạt, qua lâu như vậy, y cũng sớm biết tiểu đồ đệ nhà mình rốt cuộc là người như thế nào.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, không có lòng trắc ẩn, không quan tâm đến sự sống và cái chết của người khác.

—— Tiêu chuẩn của vai ác.

Nhưng cố tình là một người như vậy, lại bởi vì mình khen một người khác mà mất mát ghen tuông, sẽ bởi vì mình tức giận không để ý tới hắn mà sốt ruột tự trách, sẽ bởi vì..... Muốn hôn lại sợ mình thẹn thùng, mà cố ý giả bộ đáng thương làm cho mình mềm lòng.

Lâm Sơ Vân biết tính tình mình không tốt, quá dễ thẹn thùng, vừa gặp chuyện liền muốn chạy trốn.

Nhưng Phong Hề Hành lại chưa bao giờ bởi vì y trốn tránh mà lui ra sau nửa bước, mà kiên định đi tới trước mặt y, thậm chí Phong Hề Hành cũng không có ép buộc y, chỉ yên lặng ngồi xổm trước người y, đợi đến khi y cam tâm tình nguyện nhảy vào trong ngực Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành cũng không phải là người tốt, nhưng hắn lại nguyện ý ở trước mặt Lâm Sơ Vân biến thành — một người tốt.

"Cha, hắn sẽ không thương tổn con." Tiểu hắc miêu nghiêm túc mở miệng nói.

Mục Áo không lạc quan như Lâm Sơ Vân, lông mày vẫn nhíu chặt như trước, "Nhưng mà con trai, con người vốn hay thay đổi, lỡ như hắn......"

Tiểu hắc miêu bất đắc dĩ mở miệng, cắt ngang lời Mục Áo, "Cha, mẹ cũng là con người."

"Làm sao có thể giống nhau." Mục Áo giống như là một bậc phụ huynh lo lắng nhóc con nhà mình gặp phải người không tốt, càng đừng nói đến người kia vốn nhìn cũng không giống người tốt.

Tiểu hắc miêu thấy Mục Áo không tin, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lắc, thừa dịp Mục Áo không để ý, từ trong ngực Mục Áo nhảy ra ngoài, chưa đầy vài bước lại nhảy vào trong lòng ngực Phong Hề Hành.

Trên mặt đất có một tầng bụi bặm mỏng manh, sau khi tiểu hắc miêu dẫm qua, lại dẫm lên người Phong Hề Hành, trực tiếp lưu lại trên ống tay áo — một loạt dấu hoa mai.

Phong Hề Hành lần nữa ôm lấy tiểu hắc miêu, giống như là đột nhiên biến thành một người khác, vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng tiêu tán, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tiểu hắc miêu trong ngực, đưa tay ôm tiểu hắc miêu thật tốt, tay kia thuần thục lấy ra linh lụa, nhẹ nhàng lau đệm móng vuốt cho tiểu hắc miêu.

Về phần dấu mai hoa trên áo, Phong Hề Hành ngay cả ý nghĩ phủi sạch cũng không có, thậm chí còn muốn đem những dấu ấn này vĩnh viễn lưu lại trên áo.

Mục Áo chỉ không chú ý một cái, nhóc con nhà mình liền chạy mất. Hắn khẽ giật giật khóe miệng, nhìn động tác thuần thục của hai người bên kia, có một loại cảm giác con trai nhỏ nhà mình thật sự muốn chạy, "Nhóc con!"

Tiểu hắc miêu ủy khuất khuất núp trong ngực Phong Hề Hành, lắc lắc đuôi, cố ý nói thầm, "Lúc trước cha có thể cưới mẹ, hiện tại cha lại không cho con cưới đồ đệ."

Gân xanh trên trán Mục Áo nhịn không được nhảy dựng lên, nhìn bộ dạng nhóc con nhà mình, nhìn thế nào cũng là người bị bắt nạt.

"Nhóc con, con....." Mục Áo trầm xuống, lần đầu tiền dùng giọng điệu lạnh lùng cứng rắn đối với tiểu miêu.

"Yêu Chủ đại nhân." Phong Hề Hành nâng mắt lên, cắt đứt lời Mục Áo nói, "Phong mỗ có chuyện muốn cùng ngài nói riêng."

Mục Áo bị cắt ngang lời,sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Phong Hề Hành, hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

Phong Hề Hành nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng ôm tiểu hắc miêu trong ngực đi đến bên giường. Động tác của hắn nhẹ nhàng đặt tiểu hắc miêu lên giường, đưa tay sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu, mặt mày mang theo ý cười, "Sư tôn chờ một chút, đệ tử đi một lát sẽ trở về. "

"Tiểu đồ đệ, ngươi muốn nói gì với cha?" Tiểu hắc miêu làm sao có thể cứ để hắn đi như vậy, hai chân trước trực tiếp đè lên cánh tay Phong Hề Hành, đứng lên chỉ bằng hai chân sau, cái đuôi nhỏ nôn nóng quăng tới quăng lui, con ngươi xanh biếc lo lắng nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.

Nếu Phong Hề Hành cứ như vậy trực tiếp đứng lên, có thể đem tiểu hắc miêu xốc ngã ngửa.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn bị tiểu hắc miêu "đè" lại, trấn an nói, "Đệ tử chỉ cùng Yêu Chủ đại nhân nói một ít chuyện, sư tôn yên tâm, Yêu Chủ đại nhân cũng không phải là người không nói lý lẽ, sẽ không làm khó đệ tử."

Tiểu hắc miêu vẫn lo lắng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói không vui của Mục Áo, "Còn không mau đi ra?!"

Sắc mặt Phong Hề Hành không hề thay đổi, hắn vẫn thấp giọng dỗ dành tiểu hắc miêu.

Tiểu hắc miêu biết, nếu tiểu đồ đệ không đi ra ngoài, chỉ sợ cha sẽ càng thêm tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn buông chân trước ra, nhìn tiểu đồ đệ đi ra khỏi phòng đá.

Cả căn phòng đá trong phút chốc im bặt, tiểu hắc miêu ở trên giường nôn nóng xoay hai vòng, vẫn nhịn không được nhảy xuống đất hóa thành hình người. Lâm Sơ Vân thật cẩn thận đi đến bên cửa, chần chờ đặt tay lên cửa đá, lại chậm chạp không dùng sức đẩy ra.

Cuối cùng, Lâm Sơ Vân vẫn khẽ thở dài, buông tay xuống. Y xoay người nhìn về phía trong phòng, ánh mắt dạo một vòng, cuối cùng rơi vào một cánh cửa đá khác.

Đó chính là cánh cửa ngầm dẫn tới chỗ quan tài băng.

Ngoại trừ hai lần đầu, Lâm Sơ Vân trong mấy giấc mơ tiếp theo đều không gặp được mẹ, hiện tại không biết hai người ở bên ngoài sẽ nói chuyện bao lâu, Lâm Sơ Vân hơi do dự, liền đẩy cánh cửa đá ra, đi về phía quan tài băng.

........

Ngoài cửa, Mục Áo nhìn Phong Hề Hành đứng trước mặt, tuy trong lòng vẫn bất mãn, nhưng không còn địch ý như vừa rồi. Sau khi bị gió lạnh bên ngoài thổi, lửa giận trong lòng Mục Áo dần dần phai nhạt, cũng ý thức được giọng điệu lúc nãy của mình đối với nhóc con không tốt lắm.

Con trai thật vất vả mới tìm được mình, nếu bị hắn giáo huấn như thế, khẳng định sẽ rất khổ sở.

Nhưng cho dù như vậy, Mục Áo đối với người này cùng một chỗ với nhóc con —— kiên quyết không thừa nhận là ngủ cùng một chỗ, còn động tay động chân với nhóc con —— kiên quyết không nhìn thấy là nhóc con chủ động thò lại gần —— phi thường bất mãn.

"Được rồi, ngươi cùng bổn vương đứng ở bên ngoài một hồi rồi đi vào."Giọng điệu của Mục Áo vẫn không thân thiện, nhưng so với trước đó đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Phong Hề Hành, mà là bắt đầu suy nghĩ một hồi sau khi trở về, phải dỗ dành nhóc con nhà mình như thế nào.

Sắc mặt Phong Hề Hành bình tĩnh đi tới một bên, nhìn Mục Áo một lúc lâu, mới mở miệng nói, "Ở thế gian ngàn năm, đời này chỉ hứa với Giang Nguyệt."

Sắc mặt Mục Áo trong nháy mắt thay đổi, yêu lực trên người không khỏi kích động, hai mắt thậm chí biến thành thú đồng, ánh mắt của hắn lần đầu tiên nhìn Phong Hề Hành với sát ý, "Ngươi làm sao biết được những lời này?!"

"Ta nhìn thấy." Phong Hề Hành đối với sát ý của Mục Áo cũng không thèm để ý, bình tĩnh trả lời.

Mục Áo cười lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh như băng, "Ngươi nói dối."

Hắn và Giang Nguyệt đã bị vây ở nơi này đã lâu, An Hồn Tán trong cơ thể Giang Nguyệt tuy rằng bị hàn băng áp chế, nhưng vẫn cắn nuốt hồn phách của Giang Nguyệt từng chút một. Thật lâu trước đó Mục Áo đã đưa ra quyết định, đợi đến khi Giang Nguyệt đi rồi, hắn cũng sẽ đi theo Lâm Giang Nguyệt — rời khỏi thế gian.

Những lời này là hắn suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định khắc lên bia mộ chung kia. Nhưng hiện tại Giang Nguyệt vẫn còn, bia mộ cũng không khắc, nhân tu này làm sao có thể nhìn thấy được câu nói này?!

Sắc mặt Phong Hề Hành vẫn bình tĩnh như trước, chỉ nhìn nơi bên hồ, nhẹ giọng nói, "Kiếp trước, bổn tọa từng tới cực Bắc băng nguyên, ở bên băng hồ nhìn thấy một ngôi mộ, trên bia mộ có khắc câu này."

Mục Áo chỉ cảm thấy Phong Hề Hành đang nói lung tung, làm sao có chuyện có người sống lại một đời. Nhưng khi Phong Hề Hành tiếp tục nhắc tới yêu tướng của hắn, cùng với kết cục của những người đó, sắc mặt Mục Áo chậm rãi thay đổi. Mặc dù, hắn bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, nhưng Mục Áo dù sao cũng từng là Yêu Chủ của Yêu giới, hắn có thể phân biệt được, lời nói của Phong Hề Hành đích thật là kết cục có khả năng phát sinh nhất.

Nhưng những chuyện này, cũng không hoàn toàn chứng minh lời Phong Hề Hành nói.

"Còn có Yêu Chủ hiện tại." Phong Hề Hành nhìn về phía Mục Áo, "Gã không phải là nhi tử của lão Yêu Chủ."

"Ngươi ....." Đồng tử Mục Áo chợt co rụt, chuyện này ngoại trừ hắn ra, hẳn là không còn ai biết mới đúng, "Ngươi làm sao có thể..."

"Khụ." Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, ánh mắt phiêu hướng xa xa, "Kiếp trước....... Tiền bối đem chuyện này khắc ở trên băng hồ."

——Hơn nữa là dùng chữ rất lớn, liếc mắt một cái là không có khả năng bỏ qua.

Mục Áo trầm mặc, cẩn thận ngẫm lại, đây đích xác là chuyện hắn có thể làm ra.

"Kỳ thật, tiểu bối nói những thứ này chỉ là muốn cho tiền bối biết, ta đối với sư tôn cũng không phải là tuổi trẻ xúc động, hơn nữa, ta cũng có đủ năng lực để bảo hộ sư tôn." Phong Hề Hành nhìn Mục Áo, nói từng chữ một, "Ta sẽ không thay đổi."

Mục Áo không nói gì nhìn Phong Hề Hành, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Phong Hề Hành lại nói cho mình nghe một bí mật lớn như vậy, cư nhiên chỉ vì để ý một câu kia của hắn —— con người hay thay đổi.

"Ngươi trở về trước đi, để bổn vương yên tĩnh một lát."

Phong Hề Hành gật gật đầu, nhưng khi đi vào phòng đá, lại phát hiện sư tôn không thấy đâu, chỉ có một cánh cửa đá khác có dấu vết mở ra. Hắn chần chờ một chút, nhưng cũng không tự tiện đi xuống, mà đứng bên cửa đá, yên lặng chờ Lâm Sơ Vân đi lên.

Mục Áo đứng ngoài cửa dưới sự trợ giúp của gió lạnh, rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Dựa theo lời tiểu tử kia nói, kiếp trước mình hẳn là chết ở chỗ này mới đúng, vậy vì sao kiếp này nhóc con lại chạy tới cứu hắn? Chẳng lẽ, do tiểu tử kia sống lại một đời, cho nên ngay cả mệnh số của những người khác cũng bị thay đổi?

Vừa nghĩ đến người bắt cóc nhóc con có thể là ân nhân cứu mạng của mình, trong lòng Mục Áo dấy lên một trận không được tự nhiên, ánh mắt hắn nhịn không được rơi vào cửa phòng đá, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.

——Bây giờ ở trong phòng đá, chỉ có nhóc con cùng nhân tu kia.

Mục Áo: "..."

Hắn đây có nên vào bảo vệ nhóc con hay không?

Phong Hề Hành còn đang nghiêm túc đứng ở bên cửa đá chờ Lâm Sơ Vân, chợt nghe thấy một cánh cửa đá khác bị đẩy ra một cách thô bạo, cửa đá nặng nề đập vào tường, nhanh chóng vỡ thành từng hòn đá. Mục Áo ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cửa đá trên mặt đất, sải bước đi vào, dùng ánh mắt sắc bén nhìn quanh phòng đá, cũng chỉ thấy Phong Hề Hành với vẻ mặt khó hiểu đang nhìn mình.

"...... Nhóc con đâu?" Mục Áo nhìn chằm chằm trên người Phong Hề Hành, tương đối hoài nghi Phong Hề Hành có phải đem nhóc con biến thành yêu thú giấu đi hay không.

Phong Hề Hành còn chưa kịp mở miệng, cửa đá bên cạnh cũng đẩy ra, Lâm Sơ Vân từ phía sau cửa bước nhanh ra, vừa đi vừa sốt ruột mở miệng, "Làm sao vậy?!"

Nhưng mà, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, bước chân Lâm Sơ Vân dừng lại.

Y mờ mịt nhìn cha mình đang đứng ở cửa, còn có cửa đá vỡ vụn dưới chân Mục Áo, lại quay đầu nhìn Phong Hề Hành đứng bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Mục Áo, chần chờ mở miệng hỏi, "Cha...... Người muốn đổi cánh cửa mới sao?"

.......

Ngay tại một góc cực Bắc băng nguyên, một đạo bóng đen nhanh chóng tránh thoát được cơn lốc xuất hiện trên băng nguyên, cuối cùng nửa quỳ sau lưng một người mặc trường bào màu xanh đậm.

Ánh mắt người nọ âm lãnh nhìn phía cực Bắc băng nguyên, không quay đầu lại, mà là trực tiếp mở miệng hỏi, "Như thế nào?"

"Linh trận đã bố trí xong, mây đen bốn phía sẽ dưới sự khống chế của linh trận di chuyển đến gần trung tâm pháp trận, ba ngày sau liền có thể hội tụ." Bóng đen cúi đầu trả lời.

"Thương vong thì sao?" Người nọ lại hỏi.

Cực Bắc băng nguyên khắp nơi đều là gió lạnh thấu xương, nếu gặp phải cơn lốc, ngay lập tức sẽ đem yêu thú Hóa Hình kỳ xoắn thành mảnh nhỏ.

Bóng đen trầm mặc hai giây, thấp giọng nói, "Số người chết gần hai phần ba, những người còn lại đều mang theo thương tích."

Người nọ khẽ cau mày, không nói gì, tùy ý vung tay, bóng đen kia liền nhanh chóng lui xuống.

Ánh mắt âm lãnh của Yêu Chủ dán chặt vào tảng băng ở sâu trong cực Bắc băng nguyên, không chút che dấu sát ý trong đó.

Gã vốn dĩ muốn đem Mục Áo vĩnh viễn nhốt ở chỗ này, ai ngờ Bạch Nam Y kia lại trộm đi trận tâm trận pháp, rõ ràng người biết trận pháp đều đã bị gã giải quyết hết, nhưng ấn ký gã lưu lại trên lệnh bài mấy ngày trước lại truyền đến cảm ứng kích hoạt trận pháp thành công.

Cho dù, gã biết trận pháp kia chỉ có thể truyền tống vào trong, không thể đem người cứu ra, Yêu Chủ cũng không dám đi đánh cuộc nữa, vạn nhất lại xuất hiện tình huống đặc thù, để cho Mục Áo thật sự chạy ra, muốn gϊếŧ chết Mục Áo lần nữa sẽ rất khó.

Dù sao hiện tại Mục Áo cùng tiểu nhi tử của hắn đều ở bên trong, vừa lúc... giải quyết hết tất cả.

............