Chương 95

Edit: Min

Vài ngày sau đó, bên trong Linh Lung cốc là một mảnh bình yên.

Ngay từ đầu Lâm Sơ Vân còn lo lắng, sợ hai quản sự sau khi đoán được lai lịch của đồ đệ, sẽ nói cho đệ tử trong cốc biết.

Nhưng chẳng bao lâu, y phát hiện ra hai quản sự này, giống như đã hoàn toàn quên chuyện y đi tìm bọn họ.

Có lẽ... Là Đông Phương Uyên đã nhắc nhở trước đi.

Bố trí trận pháp cần 7 ngày, Lâm Sơ Vân liền an tâm cùng Phong Hề Hành ở trong cốc.

Cũng không biết có phải vì sắp gặp cha mẹ hay không, Lâm Sơ Vân mất ngủ ba đêm liền.

Tiểu hắc miêu ở trong ngực Phong Hề Hành trằn trọc không ngủ được, cũng không muốn quấy rầy tiểu đồ đệ của mình, cuối cùng yên lặng rời giường chạy sang một bên đả tọa tu luyện —— thuận tiện lẳng lặng tâm.

Cứ như vậy qua ba ngày, Hóa Thần kiếp của Lâm Sơ Vân tới.

Lâm Sơ Vân mắc kẹt ở Nguyên Anh kỳ đã hơn một năm, tuy rằng tốc độ tu luyện của y đã nhanh so với những tu sĩ khác, nhưng y không thắng nổi tiểu đồ đệ giống như yêu quái.

Mắt thấy cảnh giới Phong Hề Hành một đường vượt qua mình, nói trong lòng Lâm Sơ Vân không mất mát là giả, dù sao trước kia đều là y che chở tiểu đồ đệ nhà mình, bây giờ lại là Phong Hề Hành bảo hộ y.

Mặc dù, Lâm Sơ Vân đã nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nhưng tu luyện so với trước đây nghiêm túc hơn rất nhiều, hiện tại rốt cuộc cũng sắp tấn cấp Hóa Thần kỳ.

Lôi kiếp của Lâm Sơ Vân yếu hơn Phong Hề Hành vài phần, có thể là do không có ma khí kí©h thí©ɧ, thiên lôi cũng bổ tương đối tùy ý, sau mười sáu đạo lôi đơn giản bổ xuống, liền chậm rì rì tản ra lôi vân.

Phong Hề Hành chờ ở xa xa thấy thế, lắc mình dừng trước người Lâm Sơ Vân, ánh mắt nhanh chóng đảo qua người y, xác định sư tôn không bị thương, trong lòng mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào?"

Lâm Sơ Vân cau mày, cảm ứng linh lực trong một cái: "Kỳ quái......."

"Làm sao vậy?" Phong Hề Hành cho rằng Lâm Sơ Vân độ kiếp xảy ra vấn đề gì, tâm lập tức nhắc lên.

Lâm Sơ Vân nhìn hắn, do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Vi sư có thể nhìn hóa thần của ngươi không?"

Tu sĩ sau khi đạt đến Hóa Thần kỳ, liền có thể cách người mình hóa ra nguyên thần, nếu xuất hiện ngoài ý muốn, cũng có thể bỏ thân thể trực tiếp dùng nguyên thần chạy trốn. Bất quá, từ sau khi Phong Hề Hành đến Hóa Thần kỳ, còn chưa ở ngoài cơ thể hóa ra nguyên thần.

Nghe vậy, Phong Hề Hành gật gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền thấy trước người Phong Hề Hành mơ mơ hồ hồ xuất hiện một đạo thân ảnh nửa trong xuất.

Bóng dáng kia rất nhanh hiện ra bộ dáng Phong Hề Hành, đợi đến khi thân hình ổn định, Phong Hề Hành mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Sơ Vân, thanh âm cũng là hai người: "Làm sao vậy sư tôn?"

Lâm Sơ Vân nhìn Phong Hề Hành một chút, lại nhìn một "Phong Hề Hành" khác, biểu tình rõ ràng mang theo vài phần nghi hoặc.

Y yên lặng lui về phía sau hai bước, cũng nhắm mắt lại, hóa ra nguyên thần của mình.

Chỉ là so với Phong Hề Hành, nguyên thần của Lâm Sơ Vân rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí—có thể nói là quá nhỏ, đợi đến khi hình dạng nguyên thần ổn định lại, Lâm Sơ Vân cũng yên lặng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy con mèo con đang bay trước mặt mình.

Loại cảm giác này có chút kỳ diệu, Lâm Sơ Vân biết rõ mình đang đứng ở chỗ này, nhưng đồng thời y cũng xác định nguyên thần "Mèo con" đang lơ lửng kia cũng là mình, hai người rõ ràng là thân thể bất đồng, nhưng đồng dạng đều là do tư duy của y khống chế.

Lâm Sơ Vân nhìn Phong Hề Hành, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Nguyên thần của vi sư hình như không giống người ta."

Phong Hề Hành cũng không nghĩ tới, nguyên thần của sư tôn nhà mình cư nhiên là yêu thú, hắn vừa định đưa tay ôm mèo con vào trong ngực, đã bị nguyên thần của mình đoạt trước một bước, Phong Hề Hành không khỏi sửng sốt, sắc mặt chợt tối sầm lại.

Nguyên thần Phong Hề Hành thật cẩn thận vươn tay, ôm mèo con vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ sờ vành tai mèo con.

Vành tai mèo con run run, nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay nguyên thần Phong Hề Hành, cái đuôi khoanh tròn lên cổ tay nguyên thần Phong Hề Hành, sau đó tương đối mỹ mãn mà nằm sấp vào trong ngực hắn.

Ngược lại là Lâm Sơ Vân ở một bên, bởi vì nguyên thần truyền đến cảm giác tê dại, suýt chút nữa khẽ rêи ɾỉ ra tiếng.

Y căn bản không nghĩ tới, cảm giác của nguyên thần so với bản thể lại mẫn cảm hơn nhiều như vậy, đặt ở bản thể chỉ là có chút ngứa ngáy, dừng ở nguyên thần lại khiến tai Lâm Sơ Vân lập tức đỏ bừng

Lâm Sơ Vân nhanh chóng từ trong tay nguyên thần Phong Hề Hành cướp lấy nguyên thần của mình ra, bất chấp cảm giác mất mát mà nguyên thần truyền đến, nhanh chóng thu nguyên thần trở về.

"Khụ," Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ nét mặt, "Như ngươi nhìn thấy đấy."

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn nguyên thần của mình một cái, nhanh chóng cũng đem nguyên thần thu lại, hơn nữa quyết định sau này nếu không cần thiết, tuyệt đối sẽ không thả nguyên thần của mình đi ra.

—— thả ra làm cái gì, cùng mình đoạt sư tôn sao!

"Chắc là bởi vì hồn phách của sư tôn là yêu hồn, cho nên nguyên thần mới bộ dáng yêu thú." Phong Hề Hành vươn tay nắm lấy bàn tay Lâm Sơ Vân, miễn cưỡng trấn an bất mãn trong lòng không thể ôm được nguyên thần sư tôn, suy đoán nói.

Lâm Sơ Vân chỉ có thể yên lặng gật gật đầu, nhưng nếu là như vậy, sau này lúc đánh nhau, y tuyệt đối không thể thả nguyên thần ra.

Bằng không, nguyên thần của người khác vừa xuất hiện khí thế bức người, nguyên thần của y vừa thả ra —— Meo meo meo meo?

Trong đầu Lâm Sơ Vân nhanh chóng hiện lên hình ảnh kia, y yên lặng run rẩy, dùng sức đem nguyên thần nhét vào trong khí hải.

Phong Hề Hành ở một bên cũng càng nghĩ càng tức giận, nguyên thần của sư tôn mình còn chưa kịp ôm, đã bị nguyên thần khốn khϊếp kia đoạt ôm trước —— Mặc dù đều là hắn, nhưng hắn vẫn để ý không thôi —— Tức đến kết quả cuối cùng chính là, Phong Hề Hành hung hăng đem nguyên thần của mình đè vào sâu trong khí hải.

Mấy ngày sau đó, Lâm Sơ Vân càng khó ngủ, chỉ có thể miễn cưỡng tĩnh tâm ổn định linh lực.

Phong Hề Hành cũng biết tâm tình sư tôn nhà mình nôn nóng, cũng không làm phiền y nữa, mà là yên lặng bồi bên cạnh Lâm Sơ Vân.

Lúc Lâm Sơ Vân hóa thành hình người còn tốt, nhưng lúc biến thành mèo đen, bởi vì bị yêu thú ảnh hưởng, tính tình khó tránh khỏi so với lúc hình người nóng nảy hơn một chút.

Cho nên, thường xuyên biến hình, Phong Hề Hành đưa tay sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu —— Tiểu hắc miêu tức giận quay đầu lại cắn hắn —— Kết quả còn chưa dùng sức, bản thân liền chột dạ nằm sấp ghé vào lỗ tai, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ đầu ngón tay Phong Hề Hành.

Một lúc sau, cái đuôi nhỏ lén lút quấn lấy, nhưng chẳng mấy chốc đã bị tiểu hắc miêu phát hiện, nếu không phải có Phong Hề Hành che chở, tiểu hắc miêu phỏng chừng sẽ cắn trọc cái cái đuôi của mình.

Mắt thấy trận pháp còn chưa bố trí xong, cái đuôi tiểu hắc miêu đã sắp không giữ được, Phong Hề Hành cũng không khỏi có chút sốt ruột.

——Trong bầu không khí như vậy, trận pháp rốt cuộc đã được bố trí xong.

Thời điểm Đông Phương Uyên phái người đến thông báo, Lâm Sơ Vân lập tức ngây ngẩn cả người, giống như món quà mình chờ đợi đã lâu đột nhiên đặt trước mặt, có chút không dám mở ra.

Y theo bản năng quay đầu nhìn Phong Hề Hành, Phong Hề Hành nắm chặt đầu ngón tay Lâm Sơ Vân, nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân mím môi, quay đầu nghiêm túc đáp lại đệ tử: "Đa tạ, chúng ta lập tức tới đây."

Đệ tử nhận được hồi âm liền rời đi trước, lưu lại Lâm Sơ Vân ngây ngốc hai giây, sau đó vội vàng đứng dậy, lôi kéo Phong Hề Hành đi ra khỏi cửa.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ ngăn sư tôn nhà mình lại, hắn đưa tay sửa sang lại mái tóc có chút lộn xộn của Lâm Sơ Vân, đem hành lý bên cạnh bỏ vào túi trữ vật, mới sờ sờ ngọn tóc của Lâm Sơ Vân, cười nói: "Sư tôn, đi thôi."

Đông Phương Uyên cũng không đặt trận pháp ở Linh Lung cốc, mà bố trí ở một sơn cốc khác gần Linh Lung cốc, nơi này có rất ít người đến, so với Linh Lung cốc, nhìn qua có chút hoang vu, trên mặt đất lộn xộn là một đống đá vụn bị ném đi.

Lúc Lâm Sơ Vân cùng Phong Hề đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được trận pháp trên mặt đất. Lâm Sơ Vân cũng không hiểu trận pháp, nhìn thoáng qua đã cảm thấy trận hình này hình như khác với trận pháp mình vẽ, nhưng lại nói không rõ vấn đề ở đâu.

Đông Phương Uyên chắp tay sau lưng lặng lẽ đứng sang một bên, nghe thấy tiếng bước chân của hai người đến gần, liền nói: "Trận pháp chỉ cần trận tâm là có thể khởi động."

"Bức tranh trận pháp truyền tống mà ngươi vẽ lúc trước chỉ có thể truyền tống một lần, không thể đưa người trở về, cho nên ta có chút thay đổi." Đông Phương Uyên giải thích, "Sau khi các ngươi truyền tống qua đó, trận tâm sẽ hấp thu linh lực, ba ngày sau ở cùng một địa điểm sẽ lần nữa khởi động, đem các ngươi truyền tống trở về."

Lâm Sơ Vân nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, trong lòng còn đang lo làm sao từ cực Bắc băng nguyên trở về, thậm chí còn nghĩ đến chuyện bắt cóc Đông Phương Uyên.

Giống như là biết Lâm Sơ Vân đang suy nghĩ cái gì, Đông Phương Uyên nghiêng đầu, hai mắt bị vải trắng che lại dường như đang nhìn Lâm Sơ Vân, lạnh lùng nói: "Thân thể ta không khỏe, nếu rời khỏi Linh Lung cốc thời gian dài, sẽ trở nên suy yếu."

Phong Hề Hành bất động thần sắc nhìn Đông Phương Uyên một cái, trong lòng cũng có chút bừng tỉnh, trách không được lúc trước Đông Phương Uyên thân là Cốc chủ Linh Lung cốc, chỉ là vì giải quyết một thời gian dài lại đem mạng của mình đáp lại.

Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, xấu hổ sờ sờ chóp mũi, thấp giọng nói: "Là bổn quân suy nghĩ không chu toàn."

Đông Phương Uyên khẽ lắc đầu, không rối rắm chuyện này, để cho hai người đứng trên trận pháp, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Sơ Vân, lại một lần nữa dặn dò: "Nhớ kỹ, ba ngày sau nhất định phải ở cùng một địa điểm, nếu bỏ qua thời gian, các ngươi liền không cách nào truyền tống trở về."

Lúc sắp xếp trận pháp, hắn đã tính toán, vị trí của trận pháp là ở cực Bắc băng nguyên, nơi đó căn bản không có lối thoát, nếu là bỏ qua trận pháp, chỉ có thể bị kẹt bên trong.

Lâm Sơ Vân khẽ gật đầu, lấy lệnh bài vẫn để trong túi trữ vật ra.

Lệnh bài vừa xuất hiện, truyền tống trận liền bắt đầu hơi phát sáng, theo linh lực của Lâm Sơ Vân rót vào, ánh sáng càng thêm chói mắt.

Lâm Sơ Vân cùng Phong Hề Hành không khỏi nhắm mắt lại, chỉ có Đông Phương Uyên đứng trước trận pháp, giống như là hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn lẳng lặng chắp tay sau lưng.

Đợi đến khi ánh sáng từ từ tiêu tán, đã không còn nhìn thấy hai người trong trận pháp nữa.

Đông Phương Uyên trầm mặc đứng một lúc, bỗng nhiên hắn cúi đầu che khóe môi ho khan một tiếng, đợi đến khi hắn buông tay ra, trong lòng bàn tay chậm rãi nở ra một tia đỏ tươi.

......

Lâm Sơ Vân cảm thấy ánh sáng trước mặt đang mờ dần, cho nên chậm rãi mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh đã bất giác rùng mình một cái.

Nhiệt độ xung quanh giống như đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, một trận gió thổi qua, liền cảm thấy nhiệt độ cả người đều tiêu tán.

Lâm Sơ Vân theo bản năng rụt vào trong ngực Phong Hề Hành, giương mắt nhìn bốn phía.

Trước mặt y là một thế giới hoàn toàn bằng băng, tầng tầng lớp lớp băng sơn vờn quanh bốn phía, căn bản không nhìn thấy đường đi ra ngoài, giữa những ngọn núi có một cái hồ, nhưng mặt hồ đã bị đóng băng hoàn toàn.

Ngoài ra, cũng chỉ có một ngôi nhà bằng đá sẫm màu bên hồ, là màu sắc khác biệt duy nhất ở đây.

Lâm Sơ Vân hít sâu một hơi, cảm thấy đầu ngón tay mình run lên: "Hề Hành, đi, chúng ta đi......"

Lời của y còn chưa dứt, một trận gió đột nhiên thổi tới.

Lâm Sơ Vân chỉ kịp quay đầu, liền nhìn thấy một cái cự trảo màu đen hung hăng chụp bay Phong Hề Hành từ bên cạnh y ra, may mà Phong Hề Hành phản ứng rất nhanh, dùng băng ở trước người thiết lập hộ thuẫn, mới không bị đả thương.

Một kích cự trảo kia không trúng, cũng không có tiếp tục truy kích, mà mạnh mẽ đáp xuống bên cạnh Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân lúc này mới giật mình phát hiện, mình hình như bị một bóng đen bao phủ vững chắc. Y từng chút từng chút ngẩng đầu, men theo cự trảo màu đen kia hướng lên trên, thẳng đến khi nhìn thấy cự thú màu đen trên đỉnh đầu.

Cự thú kia thoạt nhìn so với Mục Trì hóa hình còn lớn hơn, chỉ cần đứng đó là có thể bao trùm toàn bộ Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân ngây dại, trong một lần nằm mơ, y từng mơ thấy con cự thú này nằm sấp bên hồ, mà mình lại lăn lộn đùa giỡn trên đỉnh đầu con cự thú này.

"Cha......" Lâm Sơ Vân lẩm bẩm nói.

Cự thú cúi đầu nhìn y một cái, nhưng đột nhiên há miệng cắn xuống. Miệng thú đến mức dường như có thể trực tiếp nuốt chửng Lâm Sơ Vân, hàm răng bén nhọn, lóe lên hàn quang lạnh lẽo.

Lâm Sơ Vân bị hoảng sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên không né tránh.

Cự thú chuẩn xác cắn lên cổ áo Lâm Sơ Vân, tùy tiện vung lên liền ném Lâm Sơ Vân tới trước nhà đá kia, mà bản thân nó gầm nhẹ một tiếng, cự trảo lại một lần nữa bổ xuống Phong Hề Hành.

Lâm Sơ Vân trong lòng cả kinh, cuống quít mở miệng ngăn cản: "Cha dừng tay, hắn là đồ đệ của con!"

Cự thú lại phảng phất như không nghe thấy, móng vuốt hung hăng vỗ về phía Phong Hề Hành.

Sắc mặt Phong Hề Hành không thay đổi, băng sương trước người nhanh chóng ngưng tụ thành từng tầng hộ thuẫn. Mấy tầng hộ thuẫn trước dưới công kích của móng vuốt, bất quá chỉ chốc lát sau liền nát bấy, mắt thấy móng vuốt thú sắp rơi vào người Phong Hề Hành, linh lực trước người hắn chợt lóe, thoát khỏi móng vuốt một cách nguy hiểm.

"Cha!" Lâm Sơ Vân nhanh chóng chạy tới, cũng không để ý cái gì khác, một phen nắm lấy lông trên người cự thú, cố gắng kéo về phía sau, "Đó là đồ đệ của con, không phải người xấu!"

Cự thú nhìn y một cái, khó chịu gầm nhẹ, lạnh lùng hỏi: "Hắn chính là Phong Hề Hành kia?"

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt nghẹn lại, y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, vừa mới cân nhắc có nên lừa gạt trước hay không, liền nghe thấy cự thú lạnh lùng nói: "Ta nghe được ngươi vừa rồi gọi hắn."

"..." Lâm Sơ Vân hồi tưởng lại một chút, hình như vừa rồi y gọi tên tiểu đồ đệ của mình. Biết lừa gạt không được, Lâm Sơ Vân chỉ có thể ngoan ngoãn đáp, "Vâng..."

Cơn giận trên người cự thú rõ ràng tăng vọt, cái đuôi trực tiếp đẩy Lâm Sơ Vân ra xa, gầm nhẹ một tiếng, liền hướng về phía Phong Hề Hành đánh tới.

Trong lòng Phong Hề Hành đã đoán được cự thú kia là ai, vì sao muốn đánh hắn, hắn tự nhiên sẽ không động thủ với cha của sư tôn, chỉ đành dùng linh lực khắp nơi né tránh. May mà cảnh giới hiện tại của Phong Hề Hành đủ cao, cộng với hoàn cảnh xung quanh, linh lực của hắn so với trước dồi dào hơn rất nhiều, cự thú đánh một lúc lâu, cũng không thể bắt được Phong Hề Hành, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận.

Nghĩ đến những gì vừa rồi nhìn thấy, nhóc con nhà mình bị nhân tu này ôm vào trong ngực, trong lòng Mục Áo càng thêm nóng nảy. Yêu lực trên người cự thú rõ ràng bắt đầu tăng vọt.

Sắc mặt Phong Hề Hành hơi thay đổi, nếu cự thú thật sự muốn vận dụng yêu lực, vậy hắn nhất định phải nghiêm túc mới có thể.

Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, con ngươi của cự thú lạnh lùng nhìn Phong Hề Hành, không chứa một chút nhiệt độ, móng vuốt thú rơi trên mặt đất dùng sức một chút ——

Sau đó, cự thú cứ như vậy cứng đờ.

Phong Hề Hành trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn nhìn chằm chằm cự thú.

Chỉ thấy cự thú ngây ngốc một lúc lâu, bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía sau, một thân ảnh nho nhỏ đang gắt gao ôm đuôi hắn, còn cố gắng kéo về phía sau.

"Nhóc con, buông tay." Cự thú thấp giọng nói.

Lâm Sơ Vân mới mặc kệ hắn, nghiêm túc ôm cái đuôi thú khổng lồ trong ngực, dùng một loại khí thế "Cha dám đánh đồ đệ của con, con liền túm lấy cái đuôi người", tức giận trừng mắt trở về.

Một người một thú nhìn nhau một hồi, vẫn là cự thú dẫn đầu bại trận, bạch quang trên người khẽ lóe lên, hóa thành thân ảnh Mục Áo, mà đuôi thú trong lòng Lâm Sơ Vân, cũng theo đó biến mất không thấy.

Mục Áo nhìn Lâm Sơ Vân đang thở phì phì nhìn mình, lại nhìn thoáng qua Phong Hề Hành ở một bên, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi lại đây cho ta."

..............