Chương 94

Edit: Min

Lâm Sơ Vân cũng từng nghĩ tới, người thân của tiểu đồ đệ nhà mình sẽ là người như thế nào, tại sao lại bỏ rơi Phong Hề Hành. Thậm chí ngay từ đầu, Lâm Sơ Vân còn hoài nghi Đông Phương Uyên có phải là người thân của Phong Hề Hành hay không.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, y cũng chưa từng nghĩ người thân của tiểu đồ đệ sẽ là phản đồ của Linh Lung cốc.

Trách không được, y vừa hỏi đệ tử họ Phong, thái độ của người nơi đây đều kỳ quái như vậy.

Lâm Sơ Vân mím môi, trong lòng nhanh chóng bắt đầu tự hỏi, nên cùng tiểu đồ đệ nói chuyện này như thế nào.

"Chỉ là vì sao Lâm tiên quân lại cảm thấy, thân thế của đồ đệ các hạ lại có liên quan đến Linh Lung cốc?" Giọng điệu Đông Phương Uyên có chút nghi hoặc.

Dù sao thế gian này có bao nhiêu người họ Phong, nhưng Lâm Sơ Vân lại tìm được đệ tử họ Phong ở Linh Lung cốc.

Lâm Sơ Vân do dự một chút, giấu giếm chuyện kiếp trước của Phong Hề Hành, chỉ là nói sau khi mình thu đồ đệ, đối với thân thế của hắn tò mò, cho nên lén đi điều tra một phen, liền tra được khối ngọc bội chữ Phong kia có liên quan đến Linh Lung cốc.

Nghe được khối ngọc bội kia, biểu tình của Đông Phương Uyên rõ ràng thay đổi, hắn trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu: "Trên người Đại sư huynh đích xác có một khối ngọc bội, năm đó khi Đại sư huynh phản bội cũng mang theo."

"Chuyện Đại sư huynh lúc trước phản cốc, dẫn đến Linh Lung cốc bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên đệ tử trong cốc luôn luôn kiêng kị việc này không nói. Dù đã mấy trăm năm trôi qua, nhưng đệ tử trong cốc vẫn không muốn nhắc tới việc này."

Giọng điệu của Đông Phương Uyên rất nhẹ, nhưng Lâm Sơ Vân lại cảm thấy khó hiểu, Đông Phương Uyên dường như không có chút địch ý nào với Phong Nam Thanh, thậm chí còn gọi Phong Nam Thanh là Đại sư huynh.

Như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Sơ Vân, Đông Phương Uyên trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đại sư huynh tuy rằng phản bội Linh Lung cốc, nhưng cũng không đả thương đệ tử trong cốc, hơn nữa.... Chuyện năm đó là ta có lỗi với Đại sư huynh, cho nên người duy nhất trên đời này không có tư cách chỉ trích Đại sư huynh, chính là ta."

Lâm Sơ Vân sửng sốt, trong lòng không khỏi tò mò, nhưng thấy Đông Phương Uyên không muốn nói nhiều, y cũng không hỏi thêm.

"Trước khi Đại sư huynh chạy trốn, cũng không nghe nói hắn từng có thê nhi, nếu là đồ đệ của ngươi thật sự là nhi tử của Đại sư huynh, sau này gặp mặt cũng chỉ là người mà thôi." Đông Phương Uyên nói, "Có điều, lần cuối cùng Đại sư huynh xuất hiện đích thật là mười mấy năm trước, sau đó vẫn không có tin tức gì."

Tính ra, quả nhiên vừa vặn với thời gian Phong Hề Hành bị vứt bỏ.

Đông Phương Uyên biết chuyện không nhiều lắm, dù sao Phong Nam Thanh cũng coi như là địch nhân của Linh Lung cốc, mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy với Phong Nam Thanh, nhưng cũng không thể điều động người của Linh Lung cốc đi tìm Phong Nam Thanh.

Lâm Sơ Vân mang theo tâm sự nặng nề trở về chỗ ở, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phong Hề Hành đang đợi mình, ánh mắt y theo bản năng đảo qua trên mặt Phong Hề Hành, cuối cùng dừng ở môi Phong Hề Hành.

Mặc dù Đông Phương Uyên không biết Phong Nam Thanh hiện giờ ở đâu cùng với chuyện của mẹ Phong Hề Hành, nhưng hắn có lưu lại một bức họa về Phong Nam Thanh.

Trên bức họa, Phong Nam Thanh thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, hẳn là vừa mới bái nhập sư môn không bao lâu. Sau khi Lâm Sơ Vân nghiêm túc nhìn qua, chỉ có một cảm giác —— tiểu đồ đệ khẳng định càng giống mẹ hơn.

Diện mạo của Phong Nam Thanh thực ra không tệ, nhưng có thể bởi vì luôn cau mày, nên giữa mày có vết hằn sâu, cho dù là bức họa, cũng là một bộ nghiêm mặt, khóe môi hơi kéo xuống, thoạt nhìn không dễ ở chung.

Nhưng mà, mặt mày Phong Hề Hành lại rất ôn hòa, khóe môi cũng luôn mang theo ý cười, tuy rằng trong lòng hắn có thể hung ác hơn Phong Nam Thanh, nhưng ít nhất bề ngoài căn bản nhìn không ra.

"Sư tôn, người đã trở lại." Phong Hề Hành không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của Lâm Sơ Vân, tùy ý để Lâm Sơ Vân phức tạp nhìn một lúc lâu, mới mở miệng nói, "Xem ra sư tôn đã biết thân thế của đệ tử."

Lâm Sơ Vân nghe vậy cũng không kinh ngạc, y sớm biết tiểu đồ đệ nhà mình thông minh bao nhiêu, cho nên y chưa bao giờ nghĩ tới việc gạt Phong Hề Hành, chỉ là nhất thời không biết nên nói như thế nào với tiểu đồ đệ của mình.

Vạn nhất tiểu đồ đệ biết cha mình là phản đồ của Linh Lung cốc, khổ sở thương tâm thì làm sao bây giờ?

"Sư tôn khó xử như vậy......." Thấy Lâm Sơ Vân trầm mặc quá lâu, trầm mặc đến mức Phong Hề Hành mở miệng trước, "Xem ra thân thế đệ tử cũng không tốt."

Lâm Sơ Vân đi đến bên cạnh Phong Hề Hành ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, cố ý dùng một loại ngữ khí vô cùng không vui nói: "Không tốt thì sao, mà tốt thì thế nào, dù thân thế lúc trước của ngươi ra sao, ngươi hiện tại cũng chỉ có một thân phận, chính là đồ đệ của bổn quân, chẳng lẽ còn muốn phản sư môn à?"

Trong mắt Phong Hề Hành không khỏi hiện lên ý cười, bộ dáng sư tôn muốn dỗ dành mình, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự tôn của mình, thoạt nhìn rất đáng, đáng yêu....... Làm cho hắn nhịn không được muốn chọc sư tôn một chút.

Kỳ thật, hắn đã sớm đoán được thân thế của mình chỉ sợ cũng không tốt, dù sao đủ loại dấu hiệu lúc trước cho thấy, đệ tử trong Linh Lung cốc này không ưa và bài xích người họ Phong. Chỉ là, so với lo lắng về thân thế, Phong Hề Hành càng sợ chính là thái độ của Lâm Sơ Vân sau khi biết hết thảy.

Chẳng qua, nhìn thấy sư tôn ngồi bên cạnh sắc mặt nghiêm túc lại lo lắng nhìn mình, Phong Hề Hành liền biết là mình nghĩ sai rồi, sư tôn làm sao có thể bởi vì thân thế mà chán ghét hắn chứ.

"Đệ tử không dám, nhưng mà........" Phong Hề Hành cố ý chần chờ một chút, vẻ mặt có chút do dự, "Đệ tử đích xác...."

"Đích xác cái gì?" Trong lòng Lâm Sơ Vân cả kinh, ánh mắt nhanh chóng dừng trên người Phong Hề Hành, giống như một con mèo con hoài nghi mình sắp bị vứt bỏ, vừa xù lông vừa không muốn tin tưởng.

Phong Hề Hành cúi đầu, Lâm Sơ Vân không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói rất khẽ: "Đệ tử thật sự không muốn chỉ làm đồ đệ của sư tôn."

—— Lọt vào tai Lâm Sơ Vân trở thành: Đệ tử thật sự không muốn làm đệ tử của sư tôn.

Lâm Sơ Vân mở to hai mắt, ủy khuất trong lòng còn chưa kịp bộc phát, đã bị Phong Hề Hành nắm lấy tay.

Y cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan vào nhau, lại nhìn Phong Hề Hành vẫn đang cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, tức giận nói: "Vi sư lại cho ngươi một cơ hội, đem câu nói vừa rồi kia thu hồi cho vi sư!"

Nghe được ngữ khí của Lâm Sơ Vân không đúng, Phong Hề Hành cũng không dám đùa giỡn sư tôn nhà mình nữa.

Hắn từ trên ghế đứng lên, đi đến bên người Lâm Sơ Vân, nửa ngồi xổm xuống, bàn tay nắm đầu ngón tay Lâm Sơ Vân hơi dùng sức, nhưng không làm cho Lâm Sơ Vân cảm thấy đau, ánh mắt nghiêm túc mà kiên định: "Đệ tử không muốn chỉ làm đồ đệ sư tôn."

Lâm Sơ Vân còn chưa kịp nhíu mày, Phong Hề Hành đã nói câu tiếp theo: "Đệ tử...... Muốn cùng sư tôn kết làm đạo lữ."

Kỳ thật trong Tu Chân giới, hai tu sĩ kết bạn có rất nhiều, dù sao con đường tu tiên dài đằng đẵng, nếu vẫn một mình không khỏi quá mức cô độc, nhưng đại bộ phận mọi người chỉ là miệng định ra ước định, rất ít người sẽ thật sự kết làm đạo lữ.

Kết làm đạo lữ, liền có nghĩa là thượng thông Thiên Đạo, từ nay về sau vận khí của hai người tương liên, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, linh lực, linh khí, linh kiếm thậm chí động phủ đều sẽ mở cửa với đối phương, không còn khả năng hối hận sửa chữa.

Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: có sướиɠ cùng sướиɠ, có khổ (thiệt) cùng khổ (thiệt)

Mặc dù Lâm Sơ Vân không biết nhiều về Tu Chân giới, nhưng bởi vì chuyện của cha mẹ y, lại nghe Phương Thiên Nguyên nói qua chuyện về đạo lữ.

Phương Thiên Nguyên đã từng nói, năm đó bọn họ cuối cùng đồng ý Lâm Giang Nguyệt gả cho Mục Áo, cũng có vài phần là bởi vì Mục Áo không để ý yêu thú khác ngăn cản, kiên quyết cùng Lâm Giang Nguyệt định ra yêu lữ.

Lâm Sơ Vân kỳ thật cũng lén lút tưởng tượng qua, bộ dáng mình và tiểu đồ đệ kết làm đạo lữ, nhưng y chỉ nghĩ trong lòng, chưa từng cùng ai nói ra những chuyện này, thậm chí có đôi khi Lâm Sơ Vân sẽ cảm thấy, kỳ thật kết hay không kết đạo lữ cũng không sao cả, dù sao tiểu đồ đệ đối với mình đã rất tốt.

Nhưng khi Phong Hề Hành nghiêm túc nhìn y, giọng điệu kiên định nói ra những lời này với y, trong lòng Lâm Sơ Vân vẫn không khỏi chấn động.

Y khẽ cụp mắt xuống, nhìn tiểu đồ đệ trước mặt, nghiêm túc hỏi: "Hề Hành, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Nếu y cùng tiểu đồ đệ thật sự kết làm đạo lữ, liền đồng nghĩa với việc công bố thân phận với thiên hạ, cũng đồng nghĩa với việc Phong Hề Hành sau này sẽ không có cơ hội đổi ý nữa.

Phong Hề Hành kiên định gật gật đầu, mắt đối mắt Lâm Sơ Vân, không có chút ý tứ né tránh hoặc chột dạ. Hắn không có cố ý giả bộ đáng thương, để cho Lâm Sơ Vân bởi vậy mềm lòng đáp ứng, mà là nghiêm túc hứa hẹn với Lâm Sơ Vân: "Đệ tử tâm duyệt sư tôn, muốn cùng sư tôn kết làm đạo lữ."

Lâm Sơ Vân vô thức nắm chặt đầu ngón tay, quần áo trên đầu gối đều bị cào nhăn lại, y bị Phong Hề Hành nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vẫn đỏ rực tai, ánh mắt nhanh chóng dời đi, thanh âm lắp bắp: "Kia...... Vậy kết."

Dù sao, y thực sự cũng muốn kết.

Phong Hề Hành nghe vậy, bất động thanh sắc buông tay trái đang nắm chặt bên người ra, lòng bàn tay không biết lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Trong lòng Phong Hề Hành tự nhiên không bình tĩnh như bề ngoài, thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị bị cự tuyệt, chờ nghe được Lâm Sơ Vân thật sự đáp ứng, ý cười trong mắt Phong Hề Hành mới nhanh chóng lan ra.

Lâm Sơ Vân len lén nhìn hắn một cái, liền dời ánh mắt đi, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng nhìn tiểu đồ đệ vui vẻ như vậy, trong lòng vẫn rất vui, chỉ là......

"Việc này còn cần phải chờ một chút, chờ sau khi cứu cha mẹ ra, vi sư liền đi thỉnh mệnh với sư tôn." Lâm Sơ Vân nhỏ giọng nói, "Nhưng mà..... Ngươi tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ sợ cha cùng sư tôn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy."

Phương Thiên Nguyên không cần phải nói, tuy đã sớm biết quan hệ của hai người, nhưng vẫn luôn không vừa mắt Phong Hề Hành. Khi hai người còn ở Điểm Tinh tông, Phương Thiên Nguyên liền thường xuyên gọi Phong Hề Hành gọi đi "Chỉ điểm".

Mà Mục Áo bên kia......

Nghĩ đến lần trước, sau khi lỡ miệng thốt ra tên của tiểu đồ đệ, sắc mặt Mục Áo lập tức tối sầm lại, trong lòng Lâm Sơ Vân có chút bất an, càng miễn bàn dựa theo tuổi tác yêu thú tính ra, mình vẫn còn là một vị thành niên.

—— cha nhất định sẽ rất tức giận, không chừng sẽ trực tiếp đem tiểu đồ đệ quăng ra ngoài.

Lâm Sơ Vân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như đến lúc đó mình cầu tình với Mục Áo, có thể làm cho Mục Áo bớt giận hay không.

"Sư tôn yên tâm." Phong Hề Hành cũng biết, mình thừa dịp cha mẹ sư tôn không có ở đây, cứ như vậy bắt cóc người là có chút quá phận, nhưng bảo hắn từ bỏ Lâm Sơ Vân càng không thể, "Cùng lắm thì đệ tử để cho Yêu Chủ đại nhân đánh một trận là được rồi."

Lâm Sơ Vân nhìn Phong Hề Hành một cái, y luôn cảm thấy đánh một trận chỉ sợ không đủ. Nhưng thấy tâm tình Phong Hề Hành tốt như vậy, Lâm Sơ Vân cũng không nỡ đả kích hắn nữa.

Ban đêm, Lâm Sơ Vân biến thành tiểu hắc miêu nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành, y do dự hồi lâu, vẫn đem thân thế của Phong Hề Hành nói cho hắn biết.

Phong Hề Hành nghe xong, tâm tình cũng không có gì phập phồng, nhìn đôi mắt mèo lo lắng của tiểu hắc miêu, còn đưa tay trấn an sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu.

"Đệ tử cùng sư tôn không giống nhau." Phong Hề Hành nhẹ giọng nói, "Sư tôn sẽ để ý Yêu Chủ, Yêu Hậu, Bạch tiên sinh cùng mấy vị phong chủ, sẽ để ý Phương chưởng môn cùng Mục thành chủ, nhưng người đệ tử để ý chỉ có một mình sư tôn mà thôi."

Cho nên, chỉ cần Lâm Sơ Vân sẽ không bởi vậy mà rời khỏi hắn, Phong Hề Hành sẽ không quan tâm Phong Nam Thanh là tốt hay xấu.

...............