Chương 4: Phảng phất như con thú hoang không hiểu bản chất con người

Nhậm Diên không ngờ lúc ra cổng trường còn có thể gặp phải vị Beta kia.

Sau khi nhìn thấy cô liền thu tầm mắt lại, tăng tốc bước chân định nhanh chóng rời đi, nhưng không ngờ Sở Nguyên lại tiến lên một bước cản cô lại.

Đầu tiên đối phương tự giới thiệu đơn giản, sau đó anh ta nói đã hẹn với các bạn học ở phòng vẽ tranh, đang chờ bọn họ tan học ở chỗ này.

“Ồ, phải không?”

Vẻ mặt Nhậm Diên lạnh nhạt, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, gật gật đầu liền chuẩn bị nhấc chân lách qua người anh ta, nhưng lại bị anh ta cản lại.

“Bạn học Nhậm Diên này, hôm nay tôi nhìn thấy tranh cậu vẽ ở phòng vẽ tranh, thật sự rất kinh diễm, có thể kết bạn không?”

“À, cảm ơn, không thể.”

“……” Anh ta dừng một chút, lại mở miệng, “Tôi không được thích à?”

Âm thanh của người đàn ông là trầm thấp giàu từ tính không tương xứng với bề ngoài xinh đẹp của anh ta. Giọng điệu của anh ta như đang thắc mắc, nhưng ánh mắt hoàn toàn là bộ dáng khẳng định. Đôi mắt của anh ta là màu trà rất nhạt, giờ phút này nửa cụp, trong mắt còn mang theo một chút ý cười ngả ngớn, hiển nhiên là đã sớm biết đáp án, còn có sự không quan tâm đối với đáp án.

Nhậm Diên thấy dáng vẻ này của anh ta cũng lười dây dưa với anh ta, trực tiếp “Ừ” một tiếng, sau đó vòng qua anh ta lập tức rời đi.

Nhưng giọng nói sâu kín của Sở Nguyên lại nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.

“Bạn học Nhậm này, không biết có ai từng nói với cậu là cậu rất mê người chưa.”

“Cái người tặng hoa cho cậu nhất định cũng nghĩ như vậy.”

Bước chân Nhậm Diên dừng lại.

“Là cậu gửi?”

“Sao có thể chứ.” Sở Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng giống như thể hiện sự trong sạch, cười lắc đầu, “Chỉ là hôm nay tôi tới sớm, đúng lúc nhìn thấy, bạn học Nhậm muốn biết gã là ai không?”

Giọng điệu giống như là đang mê hoặc.

Kẻ lừa đảo.

Cô tan học liền đến phòng vẽ tranh xem video giám sát, đừng nói là tới sớm, rõ ràng là anh ta vừa nói vừa cười cùng những người khác ở phòng vẽ tranh đi vào lớp.

Nhưng trước lúc đó, bó hoa cũng đã xuất hiện trên chỗ ngồi của cô ở phòng vẽ tranh rồi.

Mà hôm nay video giám sát chụp được người đến tặng hoa, không ngờ lại chính là bạn học ở phòng vẽ tranh gửi ảnh chụp cho cô.

Đối phương nói là ở trên đường tới phòng vẽ tranh gặp phải anh trai giao hoa, nhìn bó hoa thấy quen mắt, sau khi dò hỏi phát hiện là đưa cho Nhậm Diên thì giúp một tay đưa về đây.

Mà anh trai giao hoa cũng không để lại phương thức liên lạc, dù cô muốn tra cũng mất manh mối.

Nhưng mà, không tìm được người tặng hoa cũng không sao, người này “Không có lòng tốt” quả thật viết rõ hết ở trên mặt.

Nhậm Diên lạnh lùng nhìn anh ta một cái liền không để ý đến anh ta nữa, quay đầu rời đi.

Đúng lúc này chú Lý cũng tới, nhìn thấy cô còn đặc biệt xuống xe nghênh đón.

Hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”

Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn nói câu: “Không có gì.”

Buổi tối có hẹn với bạn trái lại là thật.

Người hẹn Nhậm Diên là bạn từ hồi cấp hai, Tiêu Vũ Thỏ và Tần Triều.

Ừm, chủ yếu là Tiêu Vũ Thỏ, Tần Triều thuộc về “Trang sức không thể vứt bỏ”.

Hai người này sau khi tốt nghiệp cấp ba liền cùng nhau vào trường cảnh sát, bình thường nghe nói huấn luyện rất vất vả, trong kỳ nghỉ hè trước đó còn đang tập huấn, bây giờ Nhậm Diên khai giảng, bọn họ cuối cùng cũng được nghỉ, lúc này mới có thể tụ họp.

Nhậm Diên bước vào nhà hàng đã thấy bọn họ từ xa xa, không vì cái gì khác, chính là tên Tần Triều này thật sự là tao bao (*) đến muốn mạng, vừa bước vào cửa Nhậm Diên liếc mắt một cái đã nhìn thấy áo khoác tím tươi đẹp đến mức có thể phát sáng giống như gay trên người cậu ta.

(*) Tao bao: đại khái là tự ái quá mức, thích vênh váo, kiêu ngạo.

Cũng không biết cậu ta đang khó chịu cái gì mà vẻ mặt không vui vẻ mấy, Thỏ Thỏ ngồi ở bên cạnh cậu ta ngược lại rất nhanh đã trông thấy Nhậm Diên, từ xa xa vẫy tay với cô.

Cô gái không có thay đổi gì so với trước đây, vẫn là mái tóc ngắn gọn gàng như cũ, tươi cười sang sảng, chỉ là làn da đen đi một ít, nhìn ngược lại càng thêm khỏe mạnh rực rỡ.

Trái lại Tần Triều ngồi bên cạnh cô, rõ ràng là cùng nhau học trường cảnh sát, lâu như vậy thế mà vẫn là…… trắng trắng mềm mềm, đến gần, Nhậm Diên còn thấy trên áo khoác màu tím của cậu ta thế mà còn có hoa văn hoa hồng.

…… Sao lại cảm thấy sau khi cậu ta tiến vào một nơi tràn đầy Alpha ở một năm ngược lại càng lẳиɠ ɭơ hơn nhỉ?

“Tiểu thiếu gia lại đang phát cáu cái gì vậy?” Nhậm Diên vừa để túi xuống đã trêu ghẹo nói.

“Hừ” Tiêu Vũ Thỏ vẫy tay áo, “Đừng để ý đến anh ấy, tớ vừa bảo anh ấy ngồi đối diện, hai chúng mình liền có thể ngồi gần nhau, anh ấy không nghe, một hai phải ở bên này chen chúc với tớ.”

“……”

Lúc này Nhậm Diên mới chú ý tới, Tần Triều ngồi ở bên ngoài chỗ ngồi thì thôi, còn duỗi đôi chân dài ra liều chết cản lối đi lại, cũng không biết đang phòng ai.

“Keo kiệt.”

Tần Triều: “Hừ.”

Tần Triều là Alpha của Tiêu Vũ Thỏ.

Chỉ là Nhậm Diên vẫn luôn cảm thấy buồn cười, cậu ta thật sư coi một Omega như mình là tình địch.

Nhưng thật ra cũng không thể hoàn toàn trách cậu ta, dù sao Tiêu Vũ Thỏ mặc dù là Omega, nhưng so với rất nhiều Alpha còn đẹp trai hơn. Cánh tay nắm đấm sắt, nhóm Alpha xấu xa trong trường học hoặc nhiều hoặc ít đều từng bị cô đánh, mặt khác lúc đối xử với các Omega và Beta yếu thế lại rất dịu dàng thân thiết, lúc ấy khiến cho rất nhiều Omega trong trường từng hoài nghi có phải là mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không.

Có điều cũng đều là quá khứ cả, dù sao còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cải trắng đã bị con heo Tần Triều này ủn mất.

“Đêm này Diên Diên phải về trước mấy giờ?” Tiêu Vũ Thỏ rót nước cho Nhậm Diên, thuận miệng hỏi.

“Hôm nay có thể về muộn một chút, chú Lý nói đêm nay anh trai có việc, có lẽ khuya mới về nhà.”

“Ồ,” Tiêu Vũ Thỏ dừng một chút, ngược lại nghĩ đến gì đó, cười cười hỏi, “Vậy hôm nay cậu có muốn tới nhà tớ ngủ không? Anh Nhậm Tình không ở đó một mình cậu ở nhà sẽ sợ nhỉ? Vừa lúc đã lâu chúng ta không ngủ với nhau rồi.”

Nói thật Nhậm Diên có hơi động lòng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tần Triều đã giành nói trước: “Không được.”

Sau đó bị Tiêu Vũ Thỏ trừng mắt liếc một cái.

Nhậm Diên không nói nên lời với Tần Triều, nhưng đối với lời mời của bạn tốt vẫn cảm kích.

“Cảm ơn Thỏ Thỏ, nhưng mà tớ sợ buổi tối anh tớ phải uống rượu, lỡ như uống say, anh ấy lại đi đứng không tiện, không thể không có người chăm sóc, tớ vẫn nên về nhà thì hơn.”

Dường như Tiêu Vũ Thỏ có hơi thất vọng, chẳng qua cũng không ép buộc, thay vào đó đột ngột chuyển hướng câu chuyện hỏi: “Có điều năm nay anh Nhậm Tình 26 nhỉ? Anh ấy chưa thích Omega nào sao?”

Nhậm Diên sửng sốt.

“Tớ không có ý gì khác, chỉ là nghĩ nếu như anh Nhậm Tình kết hôn, về sau loại thời điểm này không phải sẽ có chị dâu giúp cậu một chút sao? Hai người mặc dù là anh em, nhưng nói thế nào anh Nhậm Tình cũng là Alpha, nhiều khi vẫn sẽ có bất tiện nhỉ?”

…… Bất tiện sao?

Tuy rằng mấy năm trước sau tai nạn xe cộ anh trai liền không thể đi lại, lúc mùa mưa dầm sẽ đau đớn khó chịu cần mát xa, thế nhưng là trừ cái đó ra, anh ấy vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, mấy năm qua thật ra cô hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào bất tiện……

Ngược lại là…… Dường như cô chưa từng nghĩ đến việc có một ngày anh trai sẽ đánh dấu một Omega.

Giống như chưa bao giờ tưởng tượng mình bị một Alpha nào đó đánh dấu vậy.

Tuy nhiên cái đề tài này chưa được bao lâu đã bị đánh gãy, di động Tiêu Vũ Thỏ vang lên, cô ấy liền đứng dậy đi ra ngoài tiệm nhận điện thoại.

Để lại hai người Nhậm Diên và Tần Triều ghét nhau như chó với mèo.

Từ lúc Tiêu Vũ Thỏ đứng dậy tầm mắt Tần Triều vẫn luôn dính trên người Tiêu Vũ Thỏ, như thể có thể hóa thành thực chất bay ra ngoài tiệm một mực đi theo cô.

Mặc dù Alpha thường có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng bộ dạng này của cậu ta…… giống như con chó sợ xương của mình bị cướp đi vậy.

Trong lòng Nhậm Diên phỉ nhổ, nhưng còn chưa phỉ nhổ được hai câu, Tần Triều đột nhiên quay đầu, dường như rất không kiên nhẫn nhìn cô hai cái, lại gãi gãi tóc.

“Cho nên, cậu có gì muốn nói gì với tôi?”

Nhậm Diên: “?”

Tần Triều: “Ánh mắt hôm nay cậu nhìn tôi cứ là lạ, nhớp nháp, ghê tởm.”

Khoé miệng Nhậm Diên giật một cái: “Đừng dùng cách diễn tả khó hiểu như vậy.”

“Cho nên rốt cuộc có chuyện gì?”

“……” Tiểu thiếu gia này bình thường nhìn như ngu ngốc, có đôi khi lại nhạy bén ngoài ý muốn.

Nhậm Diên xoay ly pha lê trong tay, ánh sáng khúc xạ bởi ly pha lê trên khăn trải bàn tuôn ra như những làn sóng lấp lánh, cô nhìn chằm chằm tia sáng kia một lúc lâu mới mở miệng nói: "Trước kia cậu nói, pheromone của tôi là mùi gì?"

Mùi pheromone của mỗi người đều khác nhau, nhưng chỉ có Alpha và Omega mới có thể phân biệt được mùi pheromone của nhau, còn giữa những người cùng giới thì mùi rất mông lung mơ hồ, chỉ có thể tiếp thu tín hiệu chứa trong pheromone.

Mà ngay cả chính đương sự, trên thực tế cũng không ngửi thấy pheromone của mình.

“Hả?” Tần Triều hiển nhiên không thể nói nên lời, “Tôi còn tưởng cậu muốn nói gì chứ, kết quả là cái này?”

“Trước đó tôi cũng đã nói rồi mà, đại khái là mùi hoa chăng? Nhưng mà là hoa gì tôi cũng không biết. Hơn nữa cậu cũng biết, độ phù hợp của hai chúng ta rất thấp, đổi lại người có độ phù hợp cao có lẽ có thể giúp cậu phân biệt là hoa gì. Đúng rồi, cậu từng hỏi anh Nhậm Tình chưa? Hay là anh Nhậm Tình cũng không phân biệt được?”

Nhậm Diên: “……”

Cô chưa từng hỏi anh trai, cô cứ cảm thấy ở một nơi không biết nào đó trong lòng, có một loại kháng cự không sao hiểu được hoặc nói đúng hơn là sợ hãi khi hỏi Nhậm Tình vấn đề này.

“Quên đi, cảm ơn.”

Nhậm Diên thở dài, cảm thấy mình vẫn phản ứng thái quá đối với hai bó hoa Thược Dược không rõ nguồn gốc kia.

….. Bởi vì từng có một người nói với cô, pheromone của cô khiến cho người khác liên tưởng đến nụ hoa phun nhị của Hoa Thược Dược.

Hoa Thược Dược màu trắng, cánh hoa non mềm như ánh sáng có thể xuyên qua, nhẹ nhàng sờ một cái, liền sẽ rách nát thành bùn, nước hoa văng khắp nơi.

Có điều người kia là một Beta.

Vì vậy cô vẫn luôn bán tín bán nghi.

Nhưng Thược Dược trắng không phải loài hoa được ưa chuộng khi tặng quà, nhưng những năm gần đây các bó hoa liên tục được đổi mới, thậm chí đôi khi còn có thể thấy những bó hoa bằng bông và rau xà lách, so với chúng thì thược dược trắng lại không quá thích hợp.

Vậy nên rốt cuộc là người tặng hoa kia vừa vặn đặc biệt ưu ái hoa thược dược trắng... hay là, người tặng hoa kia thực sự ngửi thấy mùi thược dược trên người cô?

Nhậm Diên xoa xoa giữa mày, có hơi đau đầu.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời nào đó, trong một văn phòng không bật đèn, lão Lý đang quỳ một gối trên mặt đất, trước mặt ông là Nhậm Tình đang ngồi ở trên ghế làm việc, đối diện là đèn đóm của thành phố ngoài cửa sổ sát đất, đầu ngón tay nhàn nhã xoay bút máy.

Khóe môi anh mang ý cười, nghe kỹ còn có thể phát hiện cổ họng anh đang ngân nga một giai điệu nhỏ, dường như tâm tình hết sức sung sướиɠ.

“À, người kia nhỉ.”

Nghe lão Lý báo cáo xong, bút máy ở đầu ngón tay anh dừng lại, âm thanh vẫn chậm rãi ung dung, nghe kỹ thì trong lời nói còn lộ ra vài phần khinh miệt, chỉ là có lẽ bởi vì thói quen bình thường của anh nên dù có chút hờ hững thì âm thanh vẫn dịu dàng lại nhẹ nhàng.

Anh liếc qua chiếc điện thoại người đàn ông đang nâng ở giữa không trung, trên đó là một tấm ảnh được chụp ở cổng trường đại học. Trên tấm ảnh, là Nhậm Diên và Sở Nguyên đang nói chuyện.

Sở Nguyên, “Người kia” trong miệng anh.

Anh nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía ánh đèn liên tục lập loè dưới lầu, trên mặt còn đang cười, chỉ là hơi mắt híp, lông mi dài chiếu xuống một bóng mờ nhỏ, vẻ mặt có chút không phân biệt được.

“Tôi biết gã, nói mới nhớ, gã giống với chú, trước đây chú cũng từng gặp gã rồi, Lý Hòa.”

Người đàn ông trung niên tên là Lý Hòa nghe vậy ngẩng đầu, chỉ thấy Nhậm Tình không biết đã quay lại từ lúc nào. Ở nơi khuất sáng, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn ông, mặc dù còn mang theo ý cười nhưng căn bản không có độ ấm.

Phảng phất như con thú hoang không hiểu bản chất con người.

Nếu tiểu thư ở chỗ này, nhất định sẽ bị dọa nhỉ.

Nhưng mà ông ấy chỉ nhìn thoáng qua liền gục đầu xuống lần nữa, trên mặt không có biểu cảm gì, thấp giọng đáp lại: “Vâng.”

“Gã muốn làm gì gần như tôi có thể đoán được, hmm…… Tạm thời không cần để ý đến gã trước.”

Người đàn ông lại đáp lần nữa “Vâng”.

Nhậm Tình nhìn ông một lát, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bút máy ở đầu ngón tay lại bắt đầu chuyển động, sau khi không biết xoay bao nhiêu vòng, anh đột nhiên cười khẽ hai tiếng.

“Hầy, hoa nuôi lâu như vậy rốt cuộc cũng nở rồi, đủ loại côn trùng kỳ lạ đã ngửi thấy mùi dán tới.”

“Thật đáng ghét mà.”

Nói đáng ghét, nhưng vẻ mặt lại giống như tìm được món đồ chơi thú vị nào đó.

“Ngược lại là chú,” anh đột nhiên chuyển chủ đề, “Cảm giác nhìn thấy gã như thế nào? Sẽ ghen ghét sao? Hận gã không? Dù sao…… Gϊếŧ gã cũng không sao mà? Sẽ không có ai trách chú đâu.”

Giọng anh nhẹ mà dịu dàng, phảng phất như đang thì thầm mê hoặc ở bên tai người ta.

Nhưng mà, “Ngài nói đùa.”

Người đàn ông vẫn quỳ ngay ngắn thẳng tắp như cũ, ngay cả khi nghe được anh lấy điều đó tìm niềm vui thì trên mặt cũng không có chút gợn sóng nào.

Nhậm Tình lại nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, anh nghiêng người hướng về phía trước, duỗi tay, xoa đỉnh đầu người đàn ông như vuốt ve một con chó lớn, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

“Trong số những sủng vật mẹ tôi nuôi, quả nhiên chú là người nghe lời nhất.”

“Chờ đến bữa tiệc, nhớ chiêu đãi khách thật tốt đấy.”

“Vâng.”