Chương 3: Giống như chưa hề bị người ta cưỡng ép căng ra vậy

“Nếu không đến lúc đó bị cᏂị©Ꮒ đến không chịu nổi chính là em.”

Nhậm Diên đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

Ngực kịch liệt phập phồng, trong đầu hiện lại một màn trong mơ, bởi vì quá chân thực, ngược lại sinh ra cảm giác không phải hiện thực mãnh liệt.

Không phải lần đầu tiên, mộng xuân ướŧ áŧ đến mức khiến cho người ta sợ hãi, đối tượng vẫn là anh trai.

Anh trai cường ngạnh, bá đạo, làm cô cảm thấy xa lạ, thậm chí còn có vài phần sợ hãi.

Cô xốc chăn lên ngồi dậy, sửng sốt một hồi lâu, từ cảm giác lạnh lẽo sau lưng cô mới phát hiện lúc ngủ mình toát ra một thân mồ hôi nóng, lúc này ra khỏi ổ chăn, mồ hôi bốc hơi, có hơi lạnh.

Động tác dừng lại, mặc dù đầu óc đang nói không có khả năng, nhưng tay cô vẫn không khống chế được mà xốc váy ngủ lên, nhìn về phía thân thể của mình.

Lọt vào trong tầm mắt là làn da trắng lóa như tuyết, không có một chút dấu vết.

…… Chỉ có trên qυầи ɭóŧ, lưu lại vệt nước sẫm màu, dính trên da thịt cô, vô cùng nhớp nháp.

Cô nhớ rõ, đêm qua, về sau giọng nói của cô cũng khàn đi. Nếu như ở hiện thực, anh trai vừa thấy cô rơi nước mắt đều sẽ đau lòng dỗ cô, thế nhưng là Nhậm Tình trong mơ lại không màng tiếng cô khóc xin, vừa dỗ vừa lừa, nhưng thái độ vẫn cứng rắn tiếp tục thêm ngón tay thứ hai vào.

Trong mơ làm rất lâu rất lâu, cô rất trướng, còn hơi đau, thế nhưng là thân thể lại tê liệt mềm như bùn nhão.

Đến cuối cùng, vẫn là Nhậm Tình kéo hai chân của cô ra, giọng điệu đau lòng, nhưng mà cô thấy rõ anh đang cười, màu con ngươi sâu hơn, khẽ run, giống như là hưng phấn đến nỗi khó mà kiềm chế được.

Anh nói: “Bé cưng à sao em vô dụng quá vậy? Anh còn chưa đi vào đâu, vậy mà đã sưng lên rồi.”

……

Nhưng mà trong hiện thực, một chút cảm giác cũng không có.

Sưng ê ẩm không có, đau đớn không có, cái khe thịt kia đóng chặt lại, giống như chưa hề bị người ta cưỡng ép căng ra vậy.

Như là đang an ủi sự bồn chồn bất an khó giải thích trong lòng, cô thở dài một hơi.

Ngược lại đầu lại bắt đầu đau.

Rõ ràng theo lý thuyết còn một tuần nữa mới đến kỳ phát nhiệt…… Làm sao lại liên tiếp mơ những giấc mơ như thế?

Hay là nói dưới đáy lòng, trong tiềm thức của cô thực sự ôm loại du͙© vọиɠ kinh khủng lại ti tiện này với Nhậm Tình sao?

…… Có hơi muốn khóc.

Không biết có phải do mơ quá lâu nên ngủ không được ngon giấc hay không, cơn đau đầu âm ỉ càng lúc càng mạnh. Nhậm Diên ngồi trên giường cho đến khi bụng kêu lên vì đói, mới giống như bị đánh thức một lần nữa.

Thay quần áo, rửa mặt, đi xuống dưới lầu, trên bàn cơm vẫn còn bữa sáng mà trước khi ra ngoài Nhậm Tình làm cho cô, cô chạm vào bánh bao trong đĩa, quả nhiên đã nguội.

Dù gì cũng đã đến thời gian ăn trưa.

Nhậm Diên có chút do dự cầm bánh bao lên, cô đói không chịu được, bụng còn đang kêu, nhưng mà bánh bao nhân lúc còn nóng ăn sẽ ngon, sau khi nguội thì vừa mỡ lại ngấy, bánh nhân thịt còn tanh nữa.

Nhưng nếu muốn cô đi hâm lại một chút, cô lại cảm thấy không cần thiết.

Trên phương diện ăn ở, Nhậm Tình giống người mẹ cái gì cũng phải theo đuổi hưởng thụ cực hạn, tiêu tiền như nước, cuộc sống phảng phất như quý tộc thời xưa.

Mà cô , ở trong cái nhà này chỉ sợ là người có lệ với việc ăn cơm nhất, nếu không có Nhậm Tình cho ăn, có lẽ cô sẽ sống cuộc sống ngày nào cũng ăn thức ăn ngoài mì gói, chỉ cần không đói chết liền tùy tiện sinh hoạt cho xong.

Trong đầu Nhậm Diên miên man suy nghĩ, đang chuẩn bị há mồm cắn thì chuông cửa biệt thự lại đột nhiên vang lên.

Mở cửa, là chú Lý tài xế, một vị Omega nam trung niên đã làm việc trong ngôi nhà này mấy chục năm, trên tay ông ấy đang xách hộp cơm, trên mặt là nụ cười chân thành trước sau như một.

“Thiếu gia nói buổi sáng cháu không dậy, có lẽ buổi sáng cháu sẽ không đi học, liền bảo tôi mang cơm trưa tới cho cháu, vừa vặn buổi chiều lái xe đưa cháu đến trường học luôn.”

Sau khi biết không cần miễn cưỡng ăn bánh bao nguội nói thật Nhậm Diên cũng nhẹ nhàng thở ra, một mặt Nhậm Diên ở trong lòng cảm ơn anh trai cẩn thận quan tâm, một mặt nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy hộp cơm từ trong tay chú Lý.

Nhậm Tình không thích người ngoài vào trong nhà này, chú Lý cũng biết quy tắc của anh, sau khi đưa hộp cơm vào tay Nhậm Diên thì cười cười với cô, khom người chuẩn bị đi ra ngoài.

Mà ở thời điểm cửa mở ra, ông ấy cũng sắp bước qua cửa, phía sau, Nhậm Diên mở nắp hộp cơm, giọng điệu tùy ý hỏi: “Sáng nay anh cháu ra ngoài khi nào?”

Thân thể chú Lý dừng lại, lại quay người lại, cúi đầu hạ mắt nói: “Vẫn như thời gian bình thường.”

“Ồ……”

Cô gái nhỏ từ chối cho ý kiến gật gật đầu, động tác tay gảy nắp cứng lại gần như không thể phát hiện được.

“Nhưng nửa đường có trở về một lần lấy văn kiện.”

“Như vậy à. Cảm ơn chú Lý.”

Nhậm Diên nhoẻn miệng cười với ông ấy, xách theo hộp đồ ăn nhảy nhót đi vào trong phòng.

Người đàn ông trung niên đứng ở cạnh cửa trầm mặc nhìn bóng lưng của cô biến mất ở chỗ rẽ hành lang, ánh mắt rủ xuống, chỉnh lại chiếc kẹp cà vạt trên ngực sau đó im lặng không lên tiếng bước ra khỏi cửa.

Đến trường học đã là hai giờ chiều.

Tin tức xấu là, nữ sinh cùng phòng vẽ tranh gọi điện thoại nói cho cô biết, hôm nay Beta xinh đẹp khỏa thân cũng đến phòng vẽ tranh, và tin tức tốt là, cô đã bỏ lỡ tiết học đó để ngủ vào buổi sáng.

Buổi chiều chỉ có một tiết tự chọn của môn văn hoá, lên lớp xong là có thể trực tiếp rời đi.

Môn này liên quan đến giám định và thưởng thức văn học, bởi vì là tiết học đầu tiên, nên giáo viên vẫn đang giới thiệu thông tin cá nhân cùng kế hoạch trong học kỳ trên bục giảng. Nhậm Diên đến muộn một chút, liền ngồi ở góc sau cùng trong phòng học, lời nghe được như lọt vào trong sương mù, mơ màng sắp ngủ.

Trên ứng dụng mạng xã hội, tin nhắn từ các bạn cùng lớp liên tục nhấp nháy:

【 Đúng rồi, buổi tối chúng ta hẹn Sở Nguyên cùng nhau ăn cơm, Diên Diên cậu muốn đi cùng không? 】

Mí mắt Nhậm Diên cũng sắp dí vào với nhau rồi, nhìn tin nhắn này một hồi lâu ánh mắt mới mê mang phản ứng.

【 Sở Nguyên là ai? 】

【 Chính là vị người mẫu Beta đẹp trai đến nỗi cực kỳ bi thảm đó. 】

…… Cứ cảm thấy đẳng cấp của từ hình dung khen ngợi hình như tăng lên.

【 Hôm nay sau tiết học anh ta nói chuyện với chúng tớ một lát, cảm giác tính cách của anh ta cũng rất nhiệt tình và nice nha, chúng tớ hẹn anh ta buổi tối ăn cơm anh ta cũng đồng ý, thế nào, đi không? 】

Hmm…… Trong đầu Nhậm Diên hiện ra cái mặt của Beta nam tính kia.

Không được, vẫn cảm thấy buồn nôn.

Dù vậy trên mặt vẫn không đổi sắc nhanh chóng đánh chữ trả lời:

【 Xin lỗi, buổi tối tớ có hẹn với bạn rồi, mọi người đi chơi vui vẻ nhé. 】

【 Được rồi. 】

【 À, lại nói người hôm qua tặng hoa cho cậu lại tới, còn đang ở phòng vẽ tranh đấy. 】

【 hình ảnh.jpg】

Nhậm Diên vốn dĩ chuẩn bị sau khi trả lời tin nhắn xong, sẽ mặc kệ đối phương nói thêm gì nữa cũng muốn tắt điện thoại đi rồi nằm nhoài trên bàn ngủ.

Kết quả một giây trước khi màn hình tối, tấm ảnh chụp bó hoa thược dược trắng kia đã tự tiện xông vào tầm mắt cô.

Bạn học giúp cô chụp ảnh hiển nhiên đã cố ý chọn góc, tiêu điểm nhắm ở ngay trên bó hoa, khoảng cách rất gần, thậm chí cô không hề click mở ảnh cũng có thể thấy rất rõ từ đơn trên tấm card đặt ở chính giữa cánh hoa.

“Know”

Bạn học lớp vẽ tranh vẫn đang gửi tin nhắn cho cô, trực tiếp hiển thị trên màn hình ban đầu tối đen.

【 Nối liền với You hôm qua chính là You know. 】

【You know là cái gì? Ha ha ha ha ha ha ha không phải là You know I love you chứ, cứu mạng trên đời này thật sự có người kỳ cục như vậy sao? 】

【 cười chết mất ha ha ha ha ha ha 】

Bạn học lớp vẽ tranh gửi liên tiếp hai biểu tượng cảm xúc, đều là cười to gây cười lại đáng yêu. Nhậm Diên nhìn thấy cũng muốn mỉm cười nhưng khóe miệng lại đơ ra.

Một lần là trùng hợp thì cũng thôi đi.

Vì sao…… Vì sao phải là hoa Thược Dược trắng đây.

Khi nhìn thấy những cánh hoa mỏng manh mềm mại lại thuần khiết xinh đẹp trong bức ảnh kia thì trong đầu cô nhớ tới, chỉ có mùi hương nồng đến mức khiến cô khó thở, còn có ký ức tủi nhục khiến người buồn nôn.